Thiên Hải Thắng Tuyết cùng Lạc Lạc đứng trên cát vàng trong Tẩy Trần lâu, gia thế bối cảnh của hai người cộng lại, đủ để trực tiếp kinh sợ mọi người tại lầu hai. Dĩ nhiên, tất cả mọi người ở lầu hai đều là đại nhân vật, nhưng cảnh cáo của hắn rất rõ ràng, hơn nữa các đại nhân vật đều có lập trường riêng, thuộc thế lực bất đồng, cùng trong một gian phòng, nhìn lẫn nhau, cho nên muốn nghe cũng chỉ có thể không nghe.
Trong phòng rất an tĩnh, rất u tĩnh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không quá rõ, Mạc Vũ ngồi ở trên ghế, trầm mặc chốc lát, vẻ mặt hờ hững nhắm hai mắt lại, phảng phất chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, trên thực tế dùng động tác này biểu đạt thái độ của mình, nàng không định nghe những lời tiếp theo của Thiên Hải Thắng Tuyết.
Tiết Tỉnh Xuyên khẽ cau mày, hai vị thánh đường chủ giáo cũng chậm rãi nhắm hai mắt, theo mấy tiếng vang rất nhỏ, hàng rào ngoài cửa sổ hiện ra, thiên không đột nhiên ảm đạm, trận pháp cách âm phát động, không cách nào nghe được thanh âm lầu dưới, về phần các Ly cung giáo sĩ ở nơi khác, nói vậy càng không có can đảm nghe lén, tự nghĩ biện pháp đem mình biến thành một người điếc.
Qua một hồi, Thiên Hải Thắng Tuyết không có thử xác nhận xem có ai nghe lén hay không, cũng không để ý tới những chuyện này, nhìn Lạc Lạc tiếp tục nói: “Dùng đại triêu thí thủ bảng thủ danh để chứng minh sự cường đại của ta, đối với ta sống cùng với đạt được quyền thế lớn hơn nữa, không có ý nghĩa, cho nên ta có thể từ bỏ.”
Lạc Lạc nói: “Thủ bảng thủ danh là vinh quang hiếm có, có thể tăng thêm địa vị của ngươi trong lòng nương nương.”
“Sau đó thì sao?” Thiên Hải Thắng Tuyết mặt không chút thay đổi nói: “Thiên Hải gia thanh niên đời thứ ba, ta vốn chính là người xuất sắc nhất, trở nên xuất sắc hơn, đối với ta có ích lợi gì? Quyết định sự việc trong gia tộc, đều là cha của ta cùng với huynh đệ của hắn.”
Lạc Lạc nhìn hắn, hỏi: “Cho nên ngươi chuẩn bị dùng thủ bảng thủ danh để đổi lấy thứ ngươi cần?”
Thiên Hải Thắng Tuyết nói: “Không sai, đây cũng là lý do tại sao lúc trước ta nói, đại triêu thí đối với ta mà nói, ý nghĩa quan trọng nhất là ta gặp được Điện hạ, Điện hạ cần thất bại của ta.”
Lạc Lạc suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Thiên Hải Thắng Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, nói: “Ta hy vọng có thể đổi lấy tình hữu nghị của Điện hạ ngài.”
Lạc Lạc nghĩ không hề suy nghĩ, nói thẳng: “Không thể.”
Thiên Hải Thắng Tuyết tự giễu nói: “Xem ra dòng họ Thiên Hải quả nhiên đã người người oán trách.”
Lạc Lạc nói: “Không, ta chỉ nghĩ rằng hữu nghị loại chuyện này không thể trao đổi, chỉ có thể nuôi dưỡng.”
“Có đạo lý.” Thiên Hải Thắng Tuyết vẻ mặt trở nên thật tình , nói: “Như vậy ta có thể có cơ hội cùng Điện hạ bồi dưỡng hữu nghị hay không?”
Lạc Lạc nói: “Chuyện này ta không thể làm chủ, phải nghe theotiên sinh .”
Thiên Hải Thắng Tuyết suy nghĩ một chút, Trần Trường Sinh có lẽ không có ấn tượng tốt với mình, lại hỏi: “Hoặc là, Điện hạ ngài có đường tỷ hay biểu tỷ hay không?”
Lạc Lạc thông tuệ hơn người, sao có thể không hiểu được ý của hắn, không giải thích được nói: “Biểu tỷ của ta đều ở Đại Tây Châu, nhưng... Nếu như ta nhớ không lầm, sang năm ngươi sẽ phải cưới Bình Quốc?”
Thiên Hải Thắng Tuyết nói: “Ngài cũng biết rõ, Bình Quốc thích Thu Sơn, ta cưới nàng có ý gì, hơn nữa, cưới nàng chỉ có thể làm cho ta chết nhanh hơn chút ít.”
Lạc Lạc hiểu được ý tứ của hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này ta không thể làm chủ, đều phải nghe cha mẹ.”
“Như vậy, ta có thể đổi được thứ gì từ Điện hạ?” Thiên Hải Thắng Tuyết chau mày hỏi.
Lạc Lạc cũng có chút buồn rầu, nói: “Ta thật không biết.”
Thiên Hải Thắng Tuyết nhìn cửa sổ lầu hai đang đóng, bỗng nhiên nói: “Một cái hứa hẹn?”
Lạc Lạc vẻ mặt khẽ run, nói: “Đến lúc đó, ta chưa chắc đã có năng lực thực hiện hứa hẹn.”
Thiên Hải Thắng Tuyết bình tĩnh nói: “Ta tin tưởng phẩm đức của Điện hạ, chỉ cần đến lúc đó ngài thật lòng cố gắng thực hiện hứa hẹn, ta sẽ thừa nhận.”
Lạc Lạc nói: “Như quá thiệt thòi cho ngươi.”
Thiên Hải Thắng Tuyết nói: “Dùng không có để đổi lấy theo đuổi đáng giá nhất, cho dù chỉ là khả năng tồn tại trong tương lai, cũng đã đáng giá rồi .”
Lạc Lạc bỗng nhiên có chút thương hại hắn, hỏi: “Vì sao phải khổ như vậy?”
Thiên Hải Thắng Tuyết cười cười, lộ ra vẻ có chút cô đơn, nói: “Có thể đây là cái giá của trưởng thành.”
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra ngoài Tẩy Trần lâu.
Lạc Lạc nhìn bóng lưng của hắn, có chút cảm khái.
Sinh ra trong gia tộc đế vương, không phải ai cũng may mắn giống như nàng.
Dĩ nhiên, nàng cũng có bất hạnh hoặc là nói khó khăn của nàng, chẳng qua nó chưa đến mà thôi.
Thiên Hải Thắng Tuyết không thể nghi ngờ chính là người thông minh.
Hắn dùng một cuộc đối chiến của đại triêu thí, đổi lấy bảo đảm nào đó cho tương lai.
Đúng như hắn và Lạc Lạc cuối cùng đã nói.
Vì sao phải khổ như vậy.
Phải như thế.
Hàng rào phiên động, ánh sáng trùng nhập, thanh âm cũng một lần nữa tiến vào gian phòng u tĩnh, đó là tiếng bước chân rời đi của Thiên Hải Thắng Tuyết.
Không gian trầm mặc.
Không ai biết Thiên Hải Thắng Tuyết cùng Lạc Lạc Điện hạ nói những điều gì, trên thực tế cho dù nghe được cuộc nói chuyện kia, cũng không cách nào xác định Thiên Hải Thắng Tuyết cùng Lạc Lạc đạt thành hiệp nghị gì. Có mặt nơi này đều là đại nhân vật, cũng có đầy đủ trí tuệ, chỉ là trừ Trần Lưu vương ra, người còn lại không có gia thế bối cảnh như Lạc Lạc cùng Thiên Hải Thắng Tuyết, cho nên rất khó minh bạch sự sợ hãi lớn nhất của bọn họ.
Mọi người chỉ thấy Thiên Hải Thắng Tuyết trực tiếp rời đi, bỏ qua trận đối chiến này.
Mạc Vũ liếc nhìn hai vị thánh đường giáo chủ đại nhân vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ thầm Thiên Hải Thắng Tuyết dù sao cũng họ Thiên hải, làm sao có thể bị các ngươi lợi dụng được? Cho dù là phụ thân của hắn cũng không thể được.
Thiên Hải Thắng Tuyết trực tiếp rời khỏi học cung, không tiếp tục tham gia đại triêu thí, dù sao thành tích văn thí của hắn ít nhất trong năm hạng đầu, không ai có thể loại hắn khỏi tam giáp.
Ly cung giáo sĩ đứng trên thềm đá, tuyên đọc nói: “Quốc Giáo học viện, Lạc Lạc Điện hạ, không chiến mà thắng.”
Không chiến mà thắng?
Trận cường giả đối chiến vô cùng đáng để tâm này, lại không tiến hành? Thiên Hải Thắng Tuyết trực tiếp bỏ cuộc thi? Các thí sinh ngoài Tẩy Trần lâu rất giật mình, không biết trong lầu lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Lạc đi trở về bờ rừng.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Lạc Lạc khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng chút ít ngơ ngẩn, không phải là ngơ ngẩn vì không hiểu, mà là ngơ ngẩn vì đang suy nghĩ điều gì.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói: “Tiên sinh, ta hứa với hắn không nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi cùng phụ hoàng mẫu hậu, xin lỗi.”
Trần Trường Sinh ngây người, nói: “Không có chuyện gì, không nói là được rồi.”
Đại triêu thí vòng đối chiến thứ hai chính thức kết thúc, tiếp theo chính là tỷ thí vòng thứ ba lấy mười sáu thí sinh. Vòng đối chiến thứ ba vẫn rút thăm. Nhưng không giống vòng thứ hai, vòng này rút thăm ngược lại không khẩn trương như thế, các thí sinh tiến vào vòng thứ ba, trên căn bản có thể xác nhận đã có tên trong tam giáp, chỉ xem thứ hạng cuối cùng. Các thí sinh có thể tiến vào tam giáp đã hài lòng, tự nhiên không cần để ý tiếp theo rút phải ai, mà các thí sinh chí hướng thật xa, muốn đi vào thủ giáp cuối cùng sẽ gặp phải cường địch, như vậy kế tiếp rút được ai cũng không sao cả.
Thí sinh thua vòng đối chiến thứ hai, trừ Tô Mặc Ngu, Hoắc Quang bị thương nặng không còn lực tái chiến, còn có Thiên Hải Thắng Tuyết quỷ dị nhận thua, cũng còn ở lại nơi này chuẩn bị sau đó tham gia thêm cuộc thi, bên ngoài Tẩy Trần lâu còn có sáu mươi mốt thí sinh. Ánh mắt của các thí sinh đại đa số thời điểm, đều rơi vào mấy người của Quốc Giáo học viện bên rừng.
Quốc Giáo đại nhân vật có thể tiếp tục động tay chân, mang đến cho Lạc Lạc Điện hạ cùng Trần Trường Sinh đối thủ khó có thể chiến thắng hay không, là chuyện mà hiện tại mọi người đều đang suy nghĩ, sau khi Thiên Hải Thắng Tuyết rời đi, nơi này có thể chiến thắng Lạc Lạc Điện hạ , chỉ còn lại có một mình Cẩu Hàn Thực.
Còn có chuyện làm cho các thí sinh tương đối khẩn trương, đó chính là ai sẽ gặp phải thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ, tuy nói đến vòng thứ ba, thật sự là gặp ai cũng không sao cả, nhưng tuyệt đối không có ai muốn đối mặt với Chiết Tụ, bị đánh bại cũng còn dễ nói, mấu chốt là thiếu niên này quá mức máu lạnh thô bạo, bị thương nặng thì không ổn chút nào.
Ly cung giáo sĩ nhanh chóng đem tờ giấy viết tên giả Trương Thính Đào rút ra, đối thủ của Chiết Tụ là Quan Phi Bạch.
Trên mặt Chiết Tụ không có tâm tình gì, lộ vẻ phá lệ lạnh lùng, nhưng từ trong ánh mắt bình tĩnh có thể thấy được, hắn rất hài lòng đối với đối thủ này.
Quan Phi Bạch không nói gì, rất trầm mặc, nhìn chưa ra tâm tình của hắn lúc này.
Thanh Vân bảng xếp thứ ba cùng xếp thứ năm đối chiến. Thiếu niên Lang tộc khát máu đến từ cánh đồng tuyết đối chiến cùng Ly Sơn kiếm tông thần quốc tứ luật, vô luận là danh tiếng gì, cũng đủ để làm cho trận đối chiến này trở nên kích thích , thế cho nên các thí sinh vốn không quan tâm đến rút thăm, cũng phát ra trận trận kinh hô.
Tiếng kinh hô còn chưa ngừng nghỉ, một khắc sau đột nhiên càng vang dội.
Bởi vì Lương Bán Hồ gặp phải Thất Gian.
Đây là tiết tấu gì?
Vẻ mặt Cẩu Hàn Thực trở nên có chút ngưng trọng.
Sau một khắc, hắn rút được một vị thiếu niên cường giả của Trích Tinh học viện.
Các thí sinh nghị luận xôn xao.
Đại triêu thí vòng đối chiến thứ hai chèn ép Quốc Giáo học viện, vòng thứ ba lại động thủ với Ly Sơn kiếm tông?
Mà vòng này đối thủ của Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc cũng tương đối kém hơn.
Nhưng trong những người này lấy đại triêu thí thủ bảng thủ danh làm mục tiêu, vận khí của bọn hắn cũng không phải tốt nhất.
Thiên Đạo viện Trang Hoán Vũ liên tục ba vòng gặp phải đối thủ, cũng tương đối yếu.
Tương tự còn có Hòe viện Chung Hội.
Cẩu Hàn Thực đi vào Tẩy Trần lâu.
Đây là đại triêu thí đối chiến bắt đầu tới nay, lần đầu tiên hắn xuất chiến.
Sau khi Thiên Hải Thắng Tuyết rời đi, trong các thí sinh, cảnh giới thực lực của hắn là mạnh nhất.
Trận đối chiến này tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhưng trận đối chiến này tiến hành vô cùng bình tĩnh, rất bình thường, thậm chí có thể nói có chút vô cùng bình thản.
Không bao lâu sau, cửa Tẩy Trần lâu mở ra.
Cẩu Hàn Thực cùng thí sinh thiếu niên của Trích Tinh học viện, từ trong lầu trước sau đi ra. Vô luận là trên người của hắn, hay là trên người Trích Tinh học viện thiếu niên, cũng không hề có vết máu, tựa như cũng không có bị thương, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có, giống như hai người không hề quyết đấu.
Người thắng tự nhiên là Cẩu Hàn Thực.
“Ta không phải đối thủ của hắn, kém quá xa.”
Lạc Lạc nhìn Cẩu Hàn Thực đi tới bên khe suối, có chút bội phục, có chút bất an, nói: “Cho dù ta lúc này đã Thông U, cơ hội cũng không lớn.”
“Nghĩ nhiều làm gì?” Trần Trường Sinh nói: “Hắn là đối thủ của ta, không phải của ngươi.”
Cẩu Hàn Thực lần đầu tiên ra trận, bình thản ngoài dự đoán của mọi người.
Thất Gian cùng Lương Bán Hồ, Ly Sơn kiếm tông đệ tử đối chiến, càng thêm ngoài dự đoán của mọi người.
Trận đối chiến này kịch liệt quá sức tưởng tượng, trận pháp cách âm của Tẩy Trần lâu, căn bản không thể ngăn cản tiếng kiếm tiếu kinh khủng, trên bầu trời xanh lam, xuất hiện vô số đạo kiếm ý tung hoành tương giao, cho dù đứng ở ngoài lâu, cũng có thể cảm giác được uy lực cùng nguy hiểm của hai cây kiếm này.
Mà ngoài dự đoán nhất, người thắng cuối cùng không phải là Lương Bán Hồ, mà là Thất Gian.