Nếu sớm muộn cũng phải trở mặt, sao không dùng tư thái cường ngạnh nhất để đối mặt từ lúc ban đầu?
Nếu như đây là một bàn cờ, Tùng Sơn quân phủ chẳng qua là một khúc dạo đầu, đại biểu Ly cung một lần nữa cất lên thanh âm của mình trên đại lục.
Mà thế cục Vấn Thủy thành chính là quân cờ thắng bại, thậm chí có thể nói là quân cờ sinh tử.
Người viết thư chính là muốn mượn chuyện Đường Tam Thập Lục, để cho Trần Trường Sinh thể hiện ra thái độ cường ngạnh nhất.
Thái độ này là để cho Đường gia nhìn , nhưng không phải là để cho Đường gia Nhị gia nhìn .
Tuy nói đích tôn đã thất thế, nhưng Đường gia vẫn còn là Đường gia của Đường lão thái gia.
Người viết thư kia đánh cuộc chính là Đường lão thái gia ở trước thái độ cực kỳ cường ngạnh của Quốc Giáo, sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là tình hình Đường gia những năm qua đã chứng minh, Đường lão thái gia rõ ràng ủng hộ chi thứ hai, nói một cách khác, hắn đã đưa ra lựa chọn giữa thầy trò Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh, hơn nữa nhân vật như Đường lão thái gia làm sao có thể vì thái độ cường ngạnh của Quốc Giáo mà thay đổi thái độ của mình?
...
...
Ở trước Đường lão thái gia, Quốc Giáo đầu tiên cần đối mặt với Đường gia Nhị gia.
Vị trung niên nhân nghe nói đã hoàn toàn nắm giữ Đường gia này, không nghi ngờ chút nào là một trong các nam nhân có quyền lực cao nhất trên đại lục này.
Nhưng ở ngoài tòa đạo điện an tĩnh này, dáng vẻ của hắn tựa như một trung niên nhân bình thường.
Hoặc là bởi vì Vấn Thủy chủ giáo hôm nay đối mặt với hắn cũng không tỏ vẻ nhún nhường, càng không có biểu hiện nịnh hót giống như thường ngày.
Chủ giáo tựa như thật sự xem hắn là một tín đồ trung niên bình thường muốn bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Sáng sớm , ba vị Quốc Giáo cự đầu cùng trăm kỵ binh vào Vấn Thủy thành.
Không lâu sau, trong đạo điện truyền ra rất nhiều thanh âm.
Đường gia Nhị gia khi đó đã đi tới trước thềm đá, tỏ vẻ muốn bái phỏng Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Giáo chủ đại nhân giúp hắn tiến hành thông báo, sau đó nói Giáo Hoàng Bệ Hạ mới vừa tỉnh giấc, đang rửa mặt, cần chờ một thời gian.
Đây là chuyện rất bình thường, mặc dù Đường gia Nhị gia biết tất nhiên là cái cớ, nhưng cũng chỉ có thể chờ bên dưới thềm đá.
Nhưng hắn không nghĩ tới, chờ chính là suốt nửa ngày thời gian, nắng sớm xua tan sương mù trong rừng, sau đó biến thành ánh mặt trời ấm áp hiếm thấy trong ngày đông.
Theo thời gian trôi đi, hai gã cung phụng còn có người hầu đứng ở phía sau Đường gia Nhị gia, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.
Giáo Hoàng tới Vấn Thủy, Đường gia dĩ nhiên nên chủ động phái người tới bái kiến, nhưng vì sao lại để Nhị gia chờ lâu như vậy? Đây là muốn ra oai với Đường gia ư?
Nếu không phải là Đường gia Nhị gia thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, nói không chừng bọn họ đã sớm làm ầm lên rồi.
Phải biết rằng nơi đây là Vấn Thủy thành, từ ý nào đó mà nói, Đường gia gia chủ mới thật sự là Hoàng Đế.
Vô luận là Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ năm đó, hay là Thiên Hải Thánh Hậu hung danh hiển hách, ý chỉ của bọn họ ở trong tòa thành này cho tới bây giờ cũng không có uy lực bằng lời nói của gia chủ.
Trong suy nghĩ của bọn hắn, Nhị gia đại biểu Đường gia, cho dù là Giáo Hoàng cũng không thể nhục nhã như vậy!
Đường gia Nhị gia chắp hai tay đứng dưới thềm đá đã suốt nửa ngày, đừng bảo là tức giận, ngay cả thần sắc không kiên nhẫn cũng không xuất hiện ở trên mặt hắn.
Nhưng không có nghĩa là tâm tình của hắn cũng bình tĩnh như vậy.
Trên thực tế, tâm tình của hắn lúc này đã cực kỳ tồi tệ.
Ba năm trước Thiên Thư lăng chi biến, hắn đóng vai trò cực kỳ quan trọng, dân thường có thể không hiểu biết, nhưng người có tư cách biết đều được biết .
Bắt đầu từ lúc ấy, hắn trở thành đại nhân vật hết sức quan trọng trên đại lục này.
Mặc dù hắn còn chưa trở thành chủ nhân của Vấn Thủy thành, nhưng ai cũng biết, ngày đó đã không xa xôi nữa.
Hơn nữa hiện tại vô luận gia tộc sinh ý hay là chuyện trong các phòng, lão thái gia cũng giao cho hắn ở xử lý.
Hắn đã là chủ nhân trên thực tế của Vấn Thủy thành.
Nhất là từ nửa năm trước Đường Tam Thập Lục bị giam vào từ đường, không còn ai dám chất vấn chuyện này, ngay cả Tuyết Lão thành cũng không dám chất vấn.
Cho dù tháng trước đi kinh đô gặp Bệ Hạ, hắn cũng có thể trực tiếp lên điện, căn bản không cần thông truyền!
Bây giờ còn có ai dám cố ý để hắn chờ lâu như vậy?
“Ở tuyết lĩnh không giết chết được ngươi, thật sự làm người ta tiếc nuối, kết quả còn để cho ngươi vào Vấn Thủy. Bạch Thạch tên ngu xuẩn kia, tại sao lại bị phát hiện chứ? Bất quá cho dù ngươi đã đến Vấn Thủy rồi, trừ chút trò trẻ con ra, ngươi còn có thể làm thế nào? Giáo Hoàng đại nhân... Chẳng lẽ thật sự rất lớn sao?”
Đường gia Nhị gia nhìn mái hiên tòa đạo điện sâu trong rừng cây, ánh mắt yên tĩnh mà nghĩ đến những lời đại nghịch bất đạo.
Đợi nghĩ đến câu cuối cùng, cảm thấy rất thú vị, chính mình rất hài hước, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nếu là thường ngày, Vấn Thủy chủ giáo ở bên cạnh hắn tất nhiên sẽ cực kỳ thức thời xu nịnh một câu vì sao Nhị gia lại bật cười.
Nhưng hôm nay không giống vậy, Vấn Thủy chủ giáo nhìn hắn thật tình nói: “Đường tiên sinh đừng nên mất lễ nghi.”
Đường gia Nhị gia chợt thu lại nụ cười, cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa, sinh ra một tầng lạnh lẽo.
Ở thời điểm toàn bộ kiên nhẫn cũng sắp biến mất, trong đạo điện rốt cục truyền đến thanh âm thông truyền.
Đường gia Nhị gia cùng đám người đi lên thềm đá, xuyên qua đông lâm u tĩnh, đi tới ngoài thần môn, giương mắt nhìn thấy cây lê này.
Dưới cây lê không có thân ảnh, trên mặt đất không có tuyết cũng không có hoa trắng như tuyết, đá xanh vừa bị người dùng nước rửa sạch, ẩm ướt mà sạch sẽ, có thể lúc trước có máu?
Đám mây đầy trời cùng ánh mặt trời ngày đông ấm áp không biến mất, cách thời khắc bóng đêm phủ xuống còn sớm, nhưng trong điện đã đốt rất nhiều đèn dầu.
Đứng ở thần môn nhìn ra phía ngoài, thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại ảo giác, tựa như nơi đó là một mảnh Tinh hải mênh mông.
Đường gia Nhị gia đi vào trong thần môn.
Hai vị cung phụng cùng với đám thị vệ Đường gia chuẩn bị theo vào, lại bị ngăn lại.
Vấn Thủy chủ giáo nhìn mọi người trong Đường gia bình tĩnh nói: “Trong rừng cây xin không nên đi loạn, nếu không cũng sẽ chết .”
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, có vài chục giáo sĩ đi tới bờ sông ở hậu viên, hai sợi xích sắt dần dần nổi lên mặt nước, ngăn cản mặt sông.
Bởi vì Đường gia có chút quy củ, trong Vấn Thủy thành căn bản không có thuyền, nhưng phương diện đạo điện vẫn làm chuẩn bị vạn toàn.
Đường gia Nhị gia nhìn ngọn đèn dầu như Tinh hải trong điện, trầm mặc chốc lát, giơ tay ý bảo tùy tùng dừng lại.
Lướt qua cánh cửa cao cao, đi tới trước điện u tĩnh, hắn thấy được Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm.
Hai vị đại chủ giáo đứng trên thềm đá ở trước điện, nhìn giống như hai tòa thần tượng.
Đường gia Nhị gia cùng bọn họ làm lễ ra mắt, sau đó từ từ mở miệng ra.
Hắn đang cười, nhưng không có thanh âm.
Đây là vẻ mặt thường thấy của hắn, có khi sẽ cho người ta cảm thấy tức cười, có khi sẽ cho người ta cảm thấy dị thường kinh khủng, nhưng bất cứ lúc nào, cũng tràn đầy giễu cợt cùng ác ý đối với thế giới này.
Lăng Hải chi vương mặt không chút thay đổi nhìn hắn, tựa như nhìn một người ngu ngốc.
Án Lâm khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó không hề để ý đến hắn nữa.
Đường gia Nhị gia dần dần thu lại nụ cười, nói: “Dùng hai vị đại chủ giáo để giữ cửa, trước kia có vị Giáo Hoàng Bệ Hạ nào làm như vậy hay không?”
Nói xong câu đó, hắn không đợi trả lời, nhẹ phẩy ống tay áo, đẩy cửa điện đi vào.
Trong điện có vô số ngọn đèn, ánh sáng rất rực rỡ, rơi vào trên mặt của hắn.
Hắn và Đường Tam Thập Lục dáng vẻ có chút tương tự, dung nhan anh tuấn, chẳng qua là thần sắc tăng thêm đạm mạc.
Sau một khắc, đạm mạc đã tiêu tán rồi, biến thành cảm xúc khó có thể nói ra.
Ở giữa đạo điện, đặt một cái bồ đoàn.
Tự nhiên là dùng để làm cho người ta quỳ xuống.