Gió rét lạnh thấu xương, tuyết nhẹ nhàng phấp phới.
Ngô Đạo Tử thần sắc oán giận, cả người là máu, ngồi bệt xuống trên mặt đất lạnh như băng, hướng về phía thiên không không ngừng mắng chửi.
Nhưng hắn không dám có bất kỳ động tác nào cả, thậm chí không dám cúi đầu, bởi vì vệt lạnh lẽo nơi cổ của hắn càng ngày càng thịnh.
Không phải vì có bông tuyết rơi vào trong cổ áo.
Mà vì An Hoa ở phía sau nhìn chằm chằm vào cổ của hắn, nắm trong tay một thanh đoản đao sắc bén.
...
...
Vương Chi Sách quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh, khẽ nhíu mày, tầm mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Thấy Trần Trường Sinh xuất hiện ở Thiên Thư lăng, hắn đã biết Ngô Đạo Tử thất thủ rồi.
Hắn cũng không để ý quá nhiều, nghĩ thầm lấy bối phận cùng với danh tiếng của Ngô Đạo Tử, Ly cung có lẽ sẽ giam cầm Ngô Đạo Tử, nhưng sẽ không làm nhục đến.
Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ tới, Trần Trường Sinh lại dùng tánh mạng của Ngô Đạo Tử để uy hiếp chính mình.
Có thể nghĩ tình cảnh của Ngô Đạo Tử lúc này hẳn là vô cùng tồi tệ.
Vương Chi Sách cảm thấy hơi xa lạ đối với cảm giác như vậy.
Đã có rất nhiều năm không người nào dám động tâm tư đối với hắn.
Vô luận là tâm tư tốt hay là tâm tư xấu.
Năm đó Thương Hành Chu xuất nhập phủ đệ của các danh thần Lăng Yên các, cũng chưa từng dám có ý định gì với hắn.
Nếu không lịch sử có lẽ sẽ biến thành bộ dáng hoàn toàn bất đồng rồi.
Chớ đừng nói tới chuyện uy hiếp hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, không nói lời nào.
Hắn là thư sinh nổi danh nhất trong ngàn năm qua, nhưng hắn tuyệt đối không phải một thư sinh tay trói gà không chặt, càng không liên quan đến hai chữ văn nhược.
Năm đó hắn thống lĩnh liên quân Nhân tộc cùng Yêu tộc, từ Thiên Lương quận giết tới tận Tuyết Lão thành , một đường máu chảy khắp nơi, thây chất đầy đồng.
Nói đến loại chuyện như giết người, hôm nay mọi người ở Thiên Thư lăng cộng lại, cũng không giết người nhiều bằng hắn.
Ánh mắt của hắn tựa như thâm uyên, lại có hừng hực lửa cháy.
Trần Trường Sinh căn bản không hãi sợ, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, không có ý tứ thu hồi câu nói kia.
Một tiếng vang nhỏ, tuyết đọng phất phới.
Tay phải Từ Hữu Dung nhẹ nhàng rơi vào trên chuôi Trai kiếm, cánh chim trắng noãn chậm rãi đong đưa.
Cẩu Hàn Thực đám người cùng ba vị trưởng lão kiếm đường Ly sơn không nói gì, trực tiếp lấy kiếm ra, đã chuẩn bị sẵn sang trùng sát.
Vương Phá không ôm cánh tay nữa, tay trái nắm chặt vỏ đao, tùy thời có thể rút đao.
Thiết đao từng chặt đứt Lạc Thủy nếu lần nữa ra khỏi vỏ, con sông ngoài Thiên Thư lăng còn có thể tiếp tục chảy sao?
Số ít trưởng lão tông phái phía nam như Từ Giản tự, Tam Dương tông, sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn giơ lên binh khí.
Triều đình nhất phương thần thái trở nên khó coi.
Đây là một lời không hợp liền muốn rút đao tranh đấu ư?
Phải biết rằng đối diện chính là Vương Chi Sách!
Đây chính là đao đạo của Vương Phá .
Kiếm đạo của Ly sơn.
Cũng là đạo mà Trần Trường Sinh tu hành.
Chỉ một chữ Thẳng.
Nếu như Vương Chi Sách không đồng ý đề nghị của Trần Trường Sinh, như vậy Ngô Đạo Tử sẽ chết.
Chỉ đơn giản như vậy, lại cường ngạnh đến như thế.
Mấy vị vương gia Trần gia trong vô thức nhìn về Tương Vương.
Là người mạnh nhất hoàng tộc, thái độ của hắn trọng yếu phi thường, đủ để ảnh hưởng xu hướng của triều đình cùng quân đội .
Trần Lưu Vương lúc này cũng đã rơi vào trong tay Ly cung.
Nếu như song phương thật sự đánh lên, Trần Lưu Vương còn có thể sống được sao?
Song thời điểm mọi người trông qua, mới phát hiện Tương Vương chẳng biết lúc nào đã nhắm hai mắt lại.
Đây là nhắm mắt làm ngơ, hay là đang nghĩ nếu như Ly cung dùng tánh mạng con mình uy hiếp chính mình sẽ lựa chọn như thế nào?
...
...
“Mấy trăm năm sau, khi ngươi quay đầu nhìn lại chuyện cũ, phát hiện hôm nay ngươi bắt đầu biến thành chủng loại... người... chính mình từng ghét cay ghét đắng nhất..”
Vương Chi Sách ánh mắt trở lại bình tĩnh, nói với Trần Trường Sinh: “Ngươi có thể sẽ sinh ra hối hận khó lòng tưởng tượng.”
Trần Trường Sinh nhớ lại chút ít lần nói chuyện cùng Đường Tam Thập Lục.
Những lần nói chuyện này phát sinh trên đại dong thụ, phát sinh ở bên hồ, bên bờ Vấn Thủy.
Nắng chiều rơi vào mặt nước, bị cắt thành ngàn vạn phiến lá vàng, phong phú lại có chút ít làm người ta cảm thấy chán ngấy.
Cá chép vì ăn quá nhiều, hướng đáy nước đầy bùn chậm rãi trầm xuống.
“Ta sẽ không trở thành người như các ngươi.”
Hắn nói với Vương Chi Sách.
Vương Chi Sách nói: “Tại sao?”
Trần Trường Sinh nói: “Bởi vì ta không muốn trở thành người như các ngươi.”
Bởi vì cho nên, không có liên lạc có lý lẽ ở bên trong, tự nhiên không có đạo lý.
Vương Chi Sách lắc đầu nói: “Đây là cách nói không nói đạo lý.”
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình hỏi: “Các ngươi từng nói đạo lý với ta sao?”
...
...
Cỏ ven hồ có chút khô vàng, còn không sinh ra lá non.
Mảnh giấy rơi ở phía trên bị gió thổi bay khắp nơi.
Các thầy trò vội vã rời đi, khó tránh khỏi có chút bừa bãi.
Hiện tại Quốc Giáo học viện vắng lạnh tựa như Ly cung lúc này.
Hoặc như là trở lại hai mươi mấy năm quá khứ, như một mảnh mộ địa.
Vô cùng thích hợp với cuộc chiến đấu sau đó.
Tin tưởng cuối cùng vô luận là ai chết, cũng không ngại được chôn ở chỗ này.
Bất kể là lão sư hay là học sinh, cũng đã từng là viện trưởng của nơi này, cũng chắc chắn lưu lại dấu vết không thể nào xóa bỏ ở trong lịch sử của Quốc Giáo học viện.
Đường Tam Thập Lục đứng bên hồ, nghĩ tới những chuyện này.
Đầu xuân, hồ nước đã tan tuyết, bởi vì hôm nay nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, mặt hồ một lần nữa ngưng kết một tầng băng mỏng.
Đám cá chìm vào chỗ sâu nhất dưới đáy nước, mặc dù khắp nơi đều là bùn đất, nhưng cũng ấm áp hơn chút ít.
Tô Mặc Ngu xác nhận tất cả thầy trò cũng đã rút lui, đi tới bên hồ.
Hắn lo lắng hỏi: “Ngươi xác định hắn có thể thành công ư?”
“Ta không biết.”
Đường Tam Thập Lục nhìn mặt hồ nói: “Nhưng ta xác định hắn sẽ không vui vẻ.”
...
...
Vương Chi Sách không nói thêm gì nữa.
Bởi vì hắn không có cách nào trả lời vấn đề của Trần Trường Sinh .
Như vậy cũng có thể lý giải là, hắn nói không lại Trần Trường Sinh.
Hắn đọc một lượt Đạo Tàng, học thức uyên bác, trí tuệ vô song, hùng biện vô ngại, nhưng hôm nay đối mặt Trần Trường Sinh, hai lần ba lượt không phản bác được.
Bởi vì Trần Trường Sinh không phải là đang biện luận cùng hắn, không phải là đang giảng đạo lý với hắn.
Hắn nói đều là lời nói thật.
Sự thật nơi tay, ta có đạo lý.
Dùng đánh giá của Đường Tam Thập Lục mà nói, hắn là một người sống rất thuần túy.
Cách nói của Từ Hữu Dung lại đơn giản hơn, cũng chuẩn xác hơn.
—— Trần Trường Sinh là một chân nhân.
Đây chính là nguyên nhân mà nàng thích hắn.
Sau khi Vương Chi Sách trầm mặc, nàng giơ lên tay phải của mình.
Kiếm khí dần biến mất, hàn ý quay về núi rừng.
Nam Khê trai kiếm trận tan biến .
Thương Hành Chu xuất hiện trước mọi người.
Trước mắt của Trần Trường Sinh