Trần Trường Sinh nói: “Ta chưa từng nghĩ tới việc đưa Nam Khê trai vào hiểm cảnh.”
“Bệ Hạ, ta hiểu ngài, nếu là ba năm trước, ta tin tưởng ngài tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng đúng như lời của ta đã nói lúc trước, thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”
Hoài Nhân cảm khái nói: “Ba năm sau, ngài đã không còn giống như lúc trước, nếu đêm đó ở tuyết lĩnh không chết nhiều người như vậy, nếu như Lăng Hải chi vương không đi Tùng Sơn quân phủ, nếu như ngài không đi Vấn Thủy thành, nếu như lúc này ngài không đứng ở bên cạnh ta, có lẽ ta sẽ tin tưởng lời của ngài nói, nhưng hiện tại không thể.”
“Toàn bộ đại lục đều biết ngài muốn làm gì.”
“Từ Tùng Sơn quân phủ đến Vấn Thủy thành, ngài cố gắng muốn đem viện binh ở ngoài kinh đô của Đạo Tôn cùng triều đình thu về dưới trướng của ngài, ngài thậm chí thành công thay đổi thái độ của Đường gia, như vậy ngài làm sao có thể bỏ qua cho Thánh Nữ phong chứ?”
“Ngài có nghĩ tới, vì sao tất cả mọi người biết đều ngài muốn làm gì, nhưng Đạo Tôn không ngăn cản ngài? Bởi vì hắn không cần để ý, bởi vì thời điểm ngươi cố gắng chặt đứt vây cánh của hắn, ánh mắt của hắn ngay từ mấy năm trước cũng đã rơi vào nơi này, rơi vào trên Thánh Nữ phong nguyên vốn phải là ngoại viện mạnh nhất của ngài.”
Trần Trường Sinh an tĩnh lắng nghe, không nói gì.
“Học sinh tạo phản, trăm năm không thành, cho dù để cho ngài kiên trì đến cuối cùng, thế giới Nhân tộc phân liệt, Ma tộc thừa loạn thế đổ xuống nam, đến lúc đó, ngài làm sao đối mặt với tín đồ trôi giạt khắp nơi, khổ không thể tả, làm sao đối mặt xương trắng đầy đường, như thế nào đối mặt với các đời Giáo Hoàng của Quốc Giáo? Từ bỏ đi. Ta ở kinh đô đã từng nói chuyện Đạo Tôn, hắn hứa với ta, chỉ cần ngài nguyện ý từ bỏ địa vị Giáo Hoàng, có thể ở Nam Khê trai hoặc là Ly sơn tùy ý tu hành, đảm bảo bình an.”
Hoài Nhân dùng ánh mắt thương tiếc của tiền bối nhìn vãn bối để nhìn hắn, muốn nghe được đáp án mà chính mình mong đợi.
Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: “Ta không thể đồng ý yêu cầu này.”
Hoài Nhân lộ vẻ có chút thất vọng, nói: “Vì sao ngươi nhất định phải đối nghịch với sư phụ của mình?”
Từ ba năm trước đây hắn cõng Thiên Hải Thánh Hậu từ Thiên Thư lăng đi xuống, đây cũng là vấn đề rất nhiều người muốn biết.
Giống như Lăng Hải chi vương, Ti Nguyên đạo nhân, Thông Châu quân phủ thậm chí là Ly Sơn kiếm tông, đều có lý do để cảnh giác thậm chí căm thù triều đình cùng Thương Hành Chu, nhưng hắn không có.
Vô luận lấy góc độ lịch sử đến xem, hay là đứng ở lập trường của lê dân bách tính hoặc là quan viên đến xem, Thương Hành Chu cũng không có quá nhiều điểm có thể bị chỉ trích.
Trước sau Thiên Thư lăng chi biến, thủ đoạn mà hắn sử dụng rất lợi hại, nhưng người muốn thành đại sự, ai cũng sẽ như thế.
Hắn quả thật đã dùng Chu Thông, nhưng lúc Chu Thông chết, hắn ban ra thánh chỉ, đưa ra hơn mười hạng tội trạng của Chu Thông.
Nếu như giữa thầy trò bọn họ tất phải phát sinh một cuộc chiến tranh, Trần Trường Sinh vô luận như thế nào cũng không thể nói mình đứng về phía chánh nghĩa được.
Năm đó hắn đã nói với Giáo Hoàng sư thúc, lão sư sẽ không để cho hắn sống, cho nên hắn phải phản đối.
Hiện tại theo thời gian trôi đi, rất nhiều chuyện đã phát sanh biến hóa, nhưng hắn biết chuyện này chưa từng thay đổi.
Chiến đấu ở tuyết lĩnh đêm đó, hồ viên biến thành phế tích, chính là căn cứ chính xác nhất.
Nếu như chỉ có nguyên nhân như vậy, hắn không có tư cách, càng không nên đem cả Quốc Giáo, bao gồm cả Tùng Sơn quân phủ, Thông Châu quân phủ, Đường gia, Ly Sơn kiếm tông, Thánh Nữ phong thậm chí toàn bộ đại lục kéo vào trận chiến tranh tất nhiên rất thảm thiết này, tựa như Hoài Nhân nói như vậy, cho dù hắn là Giáo Hoàng, là người có quyền thế nhất trên đại lục.
Trần Trường Sinh dĩ nhiên không muốn thấy hình ảnh như vậy.
Nhưng hắn biết nếu như không muốn hình ảnh như vậy thật sự phát sinh, sẽ phải chuẩn bị thật tốt để cho hình ảnh ấy chân chính phát sinh.
Rút lui cùng thỏa hiệp cũng không thể đạt được hòa bình chân chính, đó là đầu hàng, chiến tranh giữa loài người cùng Ma tộc đã tiến hành nhiều năm như vậy mới đưa ra được chân lý ấy, bây giờ nhìn lại đã bị rất nhiều người quên mất.
Hắn bây giờ là Giáo Hoàng, cho nên hắn nên vì Quốc Giáo thậm chí cả thế giới Nhân tộc gánh vác lên trách nhiệm tương ứng.
“Nếu như tất cả mọi người nghĩ ta như vậy, như vậy tất cả mọi người đã sai lầm rồi.”
Trên bình nguyên xa xôi, Đồng giang vẽ thành đường nét càng ngày càng mờ, Trần Trường Sinh nhìn phía bên kia bình tĩnh nói: “Ta làm những chuyện này không phải vì muốn đạt được quyền thế cao nhất, cũng không phải là vì an nguy của mình mà tâm tâm niệm niệm muốn giết hắn, cho dù hắn rất nhiều lần muốn ta chết, ta vẫn không nghĩ tới việc muốn giết chết hắn. Không phải bởi vì hắn là sư phụ ta, mà là bởi vì ta biết, tựa như như ngươi nói, nếu như ta muốn giết hắn, như vậy toàn bộ đại lục cũng sẽ lâm vào trong hỗn loạn, sở dĩ ta làm những chuyện này, chẳng qua là muốn bảo đảm Quốc Giáo có năng lực để chống lại triều đình.”
Hoài Nhân nói: “Đã như vậy, vì sao ngài còn muốn Quốc Giáo chống lại triều đình.”
Trần Trường Sinh nói: “Sư thúc từng nói với ta, những người lương thiện càng cần phải cảnh giác... cảnh giác cần có năng lực tương ứng, nếu không sẽ biến thành trò cười.”
Hoài Nhân hiểu được ý tứ của hắn, thở dài một tiếng.
“Thánh Nữ phong tại thiên nam xa xôi, Ly cung lại ở kinh đô, cách hoàng cung rất gần, chúng ta phải gánh chịu lên trách nhiệm này, như năm đó Thiên Hải Thánh Hậu chấp chính, nếu như không có sư thúc, cũng không ai biết chính sách tàn bạo sẽ hủy diệt bao nhiêu mái nhà, lấy đi tánh mạng bao nhiêu người vô tội.”
Trần Trường Sinh nói: “Hiện tại triều đình cần một thế lực có thể ngăn được lực lượng của nó, hiện tại đích sư phụ lão nhân gia cần một người có thể uy hiếp sự hiện hữu của hắn, nếu không triều đình sẽ làm loạn, sư phụ hắn sẽ biến thành quái vật, sư thúc năm đó chọn ta làm Giáo Hoàng, cũng là bởi vì hắn biết, chỉ có ta mới có thể dẫn dắt Quốc Giáo đóng vai nhân vật này thật tốt.”
Hoài Nhân nói: “Nhưng việc ngài hiện tại đang làm đã không ngừng lại ở cảnh giác, mà giống như đang chuẩn bị phát động một cuộc chiến tranh.”
“Tùng Sơn quân phủ cùng Đường gia chẳng qua vẫn là cảnh giác, hoặc là nói cảnh cáo.”
Trần Trường Sinh nói: “Những điểm mà triều đình cùng sư phụ làm sai, nếu như bản thân không thể sửa, ta cùng Quốc Giáo sẽ sửa thay cho bọn họ.”
Hoài Nhân nói: “Sửa mà ngài nói, chính là giết người đoạt quyền ư?”
Trần Trường Sinh nói: “Giết người là bởi vì người như Ninh Thập Vệ, Chu Dạ, Thiên Hải Triêm Y như vậy nên chết, Đường gia Nhị gia cấu kết với Ma tộc, càng nên chết, đoạt quyền là bởi vì Quốc Giáo cần những quyền lực này, trọng yếu hơn là, triều đình cùng sư phụ đã chứng minh, những người bọn họ tuyển dụng không có tư cách trông coi quyền lực như vậy.”
Hoài Nhân nhìn ánh mắt của hắn hỏi: “Vậy nếu như triều đình tiếp tục phạm sai lầm thì sao? Nếu như Đạo Tôn kiên trì những thủ đoạn này thì sao?”
Trần Trường Sinh trầm mặc một thời gian rất ngắn, nói: “Ta không thể làm gì khác đành phải nghĩ biện pháp lật đổ triều đình này của hắn.”
Hoài Nhân than nhẹ một tiếng, nói: “Cuối cùng vẫn trở lại trên con đường cũ này.”
Trần Trường Sinh nói: “Đường khác nhau có thể đồng quy, nhưng nguyên nhân bước lên lữ trình cũng không giống nhau.”