Vậy Chiết Tụ thì sao? Trần Trường Sinh nghĩ thầm chẳng lẽ Tô Ly ép Chiết Tụ đi vào con đường bằng đá đầy kiếm ý này, cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một phen ư.
Hay đây chính là khảo nghiệm của cha vợ đối với con rể?
“Phụ thân ta không tốt như ngươi nghĩ đâu, hắn chính là không muốn để cho Chiết Tụ gặp ta, trên thực tế, hắn khẳng định cũng không ngờ ngươi có thể xông qua được mà thôi.”
Nghe được thanh âm, Trần Trường Sinh xoay người nhìn lại.
Sau đó hắn thấy được Thất Gian đã nhiều năm không gặp.
Thất Gian mà hắn biết năm ấy ở Thiên Thư lăng cùng với sau đó ở Chu viên đều là tiểu nam sinh gầy tong teo, nhìn có chút khiếp nhược, cho nên dù đã biết thân phận chân thật của nàng, nhìn nàng mặc trang phục của con gái, hắn vẫn sửng sốt thời gian rất lâu mới tỉnh lại.
“Đã lâu không gặp.” Trần Trường Sinh nói với nàng.
Thất Gian đem tóc rối bời đẩy đến sau tai, nói: “Mấy năm rồi? Trong núi không biết năm tháng, ta cũng lười ghi chép.”
Nàng bây giờ là một thiếu nữ vẻ mặt trong sáng, thậm chí so với khi còn bé còn lộ vẻ mạnh mẽ hơn, cũng không có cảm giác sầu thảm như Trần Trường Sinh trước đó nghĩ tới.
Trần Trường Sinh nhìn bốn phía, phát hiện thực vật trong thúy cốc rậm rạp, nơi xa có thác chảy, thấy ẩn hiện đầm nước, chim hót không ngừng, phong cảnh cực đẹp.
Nhưng cho dù là tiên cảnh, quanh năm bị giam cầm nơi này cũng vô cùng khổ cực.
Nghĩ tới chuyện này, nghe lời của nàng, hắn càng thêm bất mãn đối với Tô Ly cùng với cả Ly sơn.
Nhìn ánh mắt của hắn, Thất Gian nhẹ nói: “Giáo Hoàng đại nhân có phải đã hiểu lầm chuyện gì hay không?”
Trần Trường Sinh giật mình hỏi: “Chẳng lẽ không phải ngươi bị giam cầm ở chỗ này ư?”
Thất Gian nói: “Mấy năm này quả thật ta ở nơi này tĩnh tu kiếm pháp.”
Trần Trường Sinh nói: “Vậy ngươi cần gì phải giải thích thay cho sư môn chứ? Muốn vào ra nơi này thật sự không dễ dàng gì.”
Nghĩ tới chút ít kiếm ý hung hiểm trong thạch bích lúc trước, nỗi khiếp sợ của hắn vẫn còn chưa tan.
Nếu như mỗi ngày cũng phải thừa nhận một lần khảo nghiệm như vậy, chỉ sợ thúy cốc này phong cảnh đẹp hơn nữa, hắn cũng không muốn tới.
Thất Gian biết hắn quan tâm tới mình, mỉm cười nói: “Trừ giống như ngươi, tự nhiên còn có biện pháp khác.”
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có lối đi khác hay sao, hỏi: “Vậy lúc này ngươi có thể đi ra ngoài ư? Hắn... ở bên kia.”
Thất Gian thu lại nụ cười, bình tĩnh mà kiên định nói: “Nếu quả thật hắn muốn gặp ta, tự nhiên có thể tới đây để gặp ta.”
Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu được ý tứ của những lời này, chỉ là không cách nào xác định.
...
...
Bụi mù như rồng dần dần thu lại, ánh sáng một lần nữa rơi xuống nhai bình, con đường bằng đá khôi phục an tĩnh chân chính.
Mọi người vẻ mặt khẽ run, không biết tình huống bên trong rốt cuộc như thế nào.
Chiết Tụ nhìn bên kia, trầm mặc không nói, như có điều suy nghĩ.
Thu Sơn Quân nói: “Hắn đã qua được.”
Nghe lời này, Quan Phi Bạch liếc nhìn bầu trời, trên mặt toát ra thần sắc giật mình, nói: “Lại chỉ dùng ba khắc chung thời gian ư?”
Đường Tam Thập Lục không biết con đường bằng đá đến tột cùng khó đi đến cỡ nào, nhưng nhìn phản ứng của Quan Phi Bạch liền biết Trần Trường Sinh dùng thời gian hẳn là cực ít, đắc ý nói: “Ngươi cũng không nghĩ kiếm pháp của hắn là do sư thúc tổ các ngươi tự mình dạy sao, vượt qua con đường bằng đá đối với hắn mà nói tính là cái gì?”
Bạch Thái cười lạnh một tiếng nói: “Đại sư huynh năm năm trước vượt qua con đường bằng đá này, chỉ dùng thời gian hai khắc chung thôi.”
Nghe lời này, Chiết Tụ nhìn Thu Sơn Quân một cái, Đường Tam Thập Lục cũng có chút giật mình.
Thanh danh của Thu Sơn Quân đã sớm truyền khắp thế gian, nhưng có rất ít người nhìn thấy hắn xuất thủ, Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục cũng chưa từng thấy.
Bọn họ thật ra vẫn rất muốn biết, đều nói Thu Sơn Quân rất mạnh, rốt cuộc là mạnh tới trình độ nào.
Vấn Thủy thành tiếng hét kia, Thánh Nữ phong mấy bức họa, chứng minh Thu Sơn Quân xác thực là người phi thường , nhưng đây cuối cùng không phải là tu hành cùng chiến đấu.
Cho đến lúc này, bọn họ mới biết được thì ra người này thật sự rất mạnh.
Năm năm trước Thu Sơn Quân so với Trần Trường Sinh hiện tại còn nhỏ hơn chút ít, cảnh giới chỉ sợ cũng không bằng, lại có thể chỉ dùng hai khắc chung đã đi qua con đường bằng đá ư?
Cẩu Hàn Thực nói: “Sư huynh thuở nhỏ học kiếm ở trong núi, cũng không phải lần đầu tiên xông vào kiếm đạo, tự nhiên sẽ có chút ưu thế hơn.”
Đệ tử Ly Sơn kiếm tông biết phong phạm làm việc của Nhị sư huynh, thấy hắn nói chuyện thay cho Trần Trường Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là Đường Tam Thập Lục cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Chiết Tụ không để ý đến cuộc đối thoại của những người này, trực tiếp đi tới con đường bằng đá.
Từ thạch bích tràn ra kiếm ý, bay xuống trên người của hắn, trong nháy mắt xé rách quần áo của hắn.
Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa.
Ly Sơn kiếm tông đệ tử cùng Đường Tam Thập Lục đều nhìn chăm chú vào hắn.
Trước đó cũng đã có rất nhiều người nghĩ đến Trần Trường Sinh có thể vượt qua con đường bằng đá, bởi vì hắn tu hành vốn chính là kiếm đạo của Ly sơn.
Như vậy Lang tộc cường giả thuở nhỏ đã hung danh cực thịnh này thì sao?
Hắn mới là nhân vật chính trong chuyện này.
...
...
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, đi qua con đường bằng đá là một cuộc chiến đấu.
Đối với Chiết Tụ mà nói, đi qua con đường bằng đá là một lần săn thú.
Từ góc độ nào đó mà nói, trên người của hắn quả thật bảo tồn rất nhiều ý vị nguyên thủy.
Là đời sau của Yêu tộc cùng Nhân tộc, thân thể của hắn cứng như thép, thiên phú ngộ tính cực mạnh, thông minh cực cao, thần thức rất cường đại, chân nguyên vô cùng dư thừa.
Theo loại quái bệnh tâm huyết dâng trào càng ngày càng nặng, kinh mạch của hắn càng ngày càng to, thần thức càng thêm cuồng bạo, số lượng chân nguyên lại càng kinh khủng.
Tựa như một vài loại yêu thú ở bình nguyên nơi phương bắc, thời điểm sắp sửa chết đi, bọn chúng sẽ trở nên vô cùng cường đại.
Chiết Tụ hiện tại đã rất cường đại, hơn nữa lúc Trần Trường Sinh đi qua con đường bằng đá, hắn tựa như dã thú thực sự không ngừng quan sát, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả.
Hắn xác nhận đã tìm được nhược điểm của con mồi, như vậy sẽ tiết kiệm toàn bộ lực lượng cùng tiêu hao không cần thiết, trực tiếp lao qua, cắn đứt cổ họng của đối phương.
Kéo ra thanh đằng, hắn đi vào con đường bằng đá. Hắn nhìn kiếm ý phô thiên cái địa mà đến, không bộc lộ tư thái chiến đấu, mà nói: “Ta không phải là muốn học kiếm của ngươi, cũng không muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi, ta chỉ muốn tới gặp nàng, không ai có thể ngăn cản được ta.”
Những lời này hắn nói với kiếm trên thạch bích, tự nhiên cũng muốn nói cho chủ nhân những vết kiếm này nghe.
...
...
Vô số tiếng kiếm minh phóng lên cao, lộ vẻ cực kỳ tức giận, song không bao lâu, những âm thanh này đều biến mất .
Con đường bằng đá hoàn toàn an tĩnh, vô luận là Đường Tam Thập Lục đám người trên nhai bình, hay là Trần Trường Sinh ở bên kia con đường, cũng vô cùng khẩn trương.
Đợi rất lâu, không có tiếng kiếm minh vang lên, Trần Trường Sinh hiểu được, nói: “Đây chính là phương pháp kia ư?”
Thất Gian bình tĩnh nói: “Kiếm thức thông linh, không cách nào lừa gạt, chỉ cần tâm thành, có thể nhắn nhủ tin tức, nếu không phải địch, vì sao phải cản chứ.”
Trần Trường Sinh nói: “Vậy lúc trước kiếm minh phải giải thích thế nào? Còn cuồng bạo hơn cả lúc gặp ta nữa.”
Thất Gian đôi môi khẽ mím môi, nhìn như không thèm để ý, trên thực tế rất lo lắng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Chiết Tụ từ trong con đường bằng đá đi ra.