Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 1090: Chương 1090: Nàng có thể, ta cũng có thể




Gió trong ngoài Thiên Thư lăng bỗng nhiên ngừng lại, thanh âm cũng đã biến mất.

Toàn bộ thế giới tựa như ngưng kết lại, vô luận là thời gian hay là không gian.

Giằng co giữa song phương đã lâm vào cục diện bế tắc, hoặc có thể nói là tử cục.

Loại thăng bằng tạm thời này cực kỳ yếu ớt, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, vô luận một luồng gió hay là một giọng nói, cũng có thể tạo thành vô số trận giết chóc lãnh khốc, đem kinh đô biến thành biển máu cùng biển lửa, đem hết thảy phồn hoa cùng dã tâm đều đốt thành tro bụi.

Có rất ít người dám đưa ra quyết định ở thời khắc trọng yếu của lịch sử.

Từ Hữu Dung chứng minh nàng có thể, vô luận là hồng thủy ngập trời hay là vực sâu vạn trượng, cũng sẽ không để cho lông mi của nàng khẽ run chút nào.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, nàng sẽ không vẫn tiếp tục lặng yên chờ đợi như vậy.

Huyền giáp trọng kỵ của triều đình đang tật tốc hồi kinh.

Nếu như Thương Hành Chu không chịu đáp ứng yêu cầu của nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ phát động công kích trước.

Trong một thời khắc mấu chốt như vậy, một vị đại nhân vật trọng yếu khác lại tựa như ngủ thiếp đi.

Trung Sơn Vương nhìn hướng kia, khẽ nhíu mày.

Không ai hi vọng đàm phán của Từ Hữu Dung cùng Thương Hành Chu tan vỡ, trừ vị huynh trưởng này của hắn.

Tương Vương là cường giả thần thánh lĩnh vực, ở trong triều nội tình thâm hậu, hơn nữa ở quân đội cũng có thực lực vô cùng hùng hậu.

Nếu như triều đình cùng Quốc Giáo lưỡng bại câu thương, nếu như các cường giả nam bắc huyết chiến không ngừng, cuối cùng ai có thể ngăn cản hắn đi lên ngôi vị hoàng đế đây?

Từ Hữu Dung cùng Thương Hành Chu cũng hiểu được điểm này, nhưng bọn hắn đều không nhắc tới điểm này.

Bởi vì ... đây cũng là trù mã để bọn hắn đàm phán.

Mấu chốt quyết định trận đàm phán này có thể thành công hay không, chính là tại yêu cầu kia.

Vấn đề là với yêu cầu cứng rắn lãnh khốc đến như vậy, coi như là đầu bếp học việc ở quán rượu Tây Kinh đối với cuộc sống không có bất kỳ ý nghĩ , nửa đời trước trôi qua vô cùng tầm thường không thú vị thậm chí có thể nói cực khổ vạn phần cũng không thể nào đồng ý, huống chi là Thương Hành Chu?

...

...

Không có gió, vạt áo đồ lễ cũng đang nhẹ nhàng phiêu đãng, tựa như một đóa hoa giấy.

So với hoa thật, hoa giấy sẽ sạch sẽ hơn, mộc mạc hơn, còn có cảm giác bi thương.

Từ Hữu Dung đứng trên thần đạo, chắp hai tay sau lưng nhìn kinh đô.

Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại có cảm giác bao la hùng vĩ .

Như gặp thương hải, như xem thiên hạ.

Thương Hành Chu đột nhiên cảm giác giống như mình thấy được Thiên Hải.

Rất nhiều năm trước, khi Thiên Hải còn trẻ.

Thời đại Thái Tông, hắn lần đầu tiên ở trong hoàng cung thấy tiểu cô nương kia.

Khi đó hắn không hận nàng, ngược lại rất thưởng thức nàng, nếu không sau đó cũng sẽ không lựa chọn trợ giúp nàng thượng vị.

Khi đó Thiên Hải cũng cực đẹp, nhưng vô luận nhìn con ngựa kia hay là nhìn Thái Tông Hoàng Đế , vẻ mặt đều rất hờ hững.

Đây chính là nguyên nhân Thương Hành Chu thưởng thức nàng.

Thiên nếu có tình thiên cũng lão, chỉ có người vô tình, mới có thể thành đại sự.

Thương Hành Chu cũng rất thưởng thức Từ Hữu Dung.

Hôm nay mỗi một câu nói của Từ Hữu Dung, từ phân tích đối với đại cục, đến sát cục nhằm vào Trần Lưu Vương, cho đến cuối cùng miêu tả loạn cục, cũng đều công kích vào thứ hắn để ý nhất , đồng thời cũng là chỗ sơ hở yếu kém nhất trong tâm linh hắn, đồng thời nàng cũng đang làm một chuyện trọng yếu khác.

Nàng đang chứng minh mình với Thương Hành Chu.

Lật đổ thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu , đem toàn bộ triều chánh trả lại trong tay Trần thị hoàng tộc, chính mình trở thành người đệ nhất thiên hạ.

Thương Hành Chu cả đời này đã hoàn mỹ, không còn gì mong muốn khác trừ chuyện kia.

Từ Hữu Dung muốn hắn lựa chọn từ bỏ, thối lui ngay lúc này, vậy cần phải chứng minh mình có thể làm được chuyện kia.

Trần Trường Sinh có lẽ không thể, thậm chí Dư Nhân cũng không cách nào thực hiện di chí của Thái Tông, bởi vì bọn họ là người tốt.

Nhưng nàng có thể.

Bởi vì nàng không phải người tốt, những chuyện hôm nay đều đã chứng minh.

Ngươi muốn tiêu diệt Ma tộc, ta có thể, ngươi muốn Nhân tộc nhất thống thiên hạ, ta vẫn có thể.

Hơn nữa tới lúc đó, Giáo Hoàng vẫn họ Trần, Hoàng Đế vẫn là họ Trần, hoàng triều cuối cùng trên sử sách nhân loại này vẫn họ Trần .

Như vậy, ngươi còn điều gì không hài lòng? Còn có gì không nỡ chứ?

Nếu như nói nàng uy hiếp đối với lý tưởng Thương Hành Chu, thủ đoạn lãnh khốc là đầu sóng cao vút trong mây, như vậy sự chứng minh này lại là yên lặng dưới đáy nước, hai người tổ hợp ở chung một chỗ, tạo thành vô số ba đào, một lớp sóng nối tiếp một lớp sóng, cho đến ngập trời mà lên, muốn đem toàn bộ ý chí chống cự nghiền nát.

“Ngươi hôm nay doanh tạo nên cục diện có thể nói hoàn mỹ, lớn tới bao la hùng vĩ tựa như đốt thế, nhỏ lại tỉ mỉ chi tiết thẳng vào lòng người, quả thật rất khó phá vỡ.”

Thương Hành Chu nhìn Từ Hữu Dung có chút thưởng thức lại có chút tiếc nuối nói: “Bởi vì người có thể uy hiếp tới ngươi, cũng không phải là địch nhân của ngươi.”

Những lời cuối cùng này có chút phức tạp, cũng có chút khó đọc, chỉ có bọn họ có thể hiểu.

“Trần Trường Sinh tín nhiệm ta, cho nên vẫn duy trì trầm mặc, đáng tiếc chính hắn sai lầm rồi.”

Từ Hữu Dung nói: “Dĩ nhiên, ta biết hắn nhất định sẽ chuẩn bị một số chuyện, cho nên ta cũng có điều chuẩn bị.”

Thương Hành Chu cảm khái nói: “Không ngờ ngươi không bỏ qua cho cả hắn.”

Từ Hữu Dung nói: “Nếu ta muốn thắng ngươi, tự nhiên muốn thắng được hai học sinh của ngươi trước.”

Cho nên mới có đêm khuya vào cung nói chuyện còn có nói chuyện bên cạnh nồi xương đầu bò ở Phước Tuy đường?

Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Nếu như ta không thuyết phục được hắn, có lẽ hôm nay ngươi sẽ thực sự thắng.”

Theo những lời này vừa dứt, Thiên Thư lăng bỗng nhiên lại có gió nổi lên, phất động chút ít mảnh đá cùng cành cây trên thần đạo.

Gió nổi bởi vì mây rơi.

Chân trời có một đóa mây rơi ở kinh đô nam giao, sau đó bay tới Thiên Thư lăng.

Thiên Thư lăng cấm chế đối với đám mây này phảng phất mất đi tác dụng, rất nhanh, đám mây đã bay tới dưới thần đạo.

Thương Hành Chu nhắc tới chữ hắn kia, đang ở trên mây, là một gã thư sinh đang mặc áo vải.

Trong ngoài Thiên Thư lăng, nghìn vạn người thấy tên thư sinh này đáp mây bay tới, khiếp sợ, suy đoán, sau đó bắt đầu vui sướng, thậm chí là mừng như điên.

Từ Hữu Dung nhìn trung niên thư sinh kia, vẻ mặt bình tĩnh như trước, chẳng qua là sinh ra một chút mỏi mệt nhè nhẹ, đó là trên tinh thần .

Sau đó, nàng cảm thấy có chút trào phúng, vẫn là trên tinh thần .

...

...

Nhìn đám người đông nghịt trên quảng trường, sắc mặt của Hộ Tam Thập Nhị có chút khó coi.

Ban đầu ở cửa hàng xương đầu bò tại Phước Tuy đường, Trần Trường Sinh nói tin tưởng Từ Hữu Dung sẽ không làm như vậy, hắn cũng rất lo lắng.

Hôm nay phát sinh những chuyện này đã chứng minh, sự lo lắng của hắn lúc đó là chính xác .

An Hoa mang theo mấy trăm tín đồ, quỳ gối trên quảng trường, hai tay đang cầm giáo đao sắc bén sáng như tuyết.

Bọn họ thỉnh cầu rất đơn giản, đó chính là cầu mong Giáo Hoàng đại nhân hôm nay không rời khỏi Ly cung, không đi để ý chuyện xảy ra trên Thiên Thư lăng.

Nếu như Trần Trường Sinh không chịu đáp ứng thỉnh cầu của bọn hắn, vậy bọn họ sẽ tự vận mà chết trước mặt Trần Trường Sinh.

Bọn họ đều là người theo đuổi cuồng nhiệt nhất của Trần Trường Sinh, vì Trần Trường Sinh cùng đại nghiệp ngàn đời của Quốc Giáo, tuyệt đối làm ra được chuyện như vậy.

Hộ Tam Thập Nhị quay đầu lại nhìn một tòa thiên điện u tĩnh, thần sắc lo lắng càng nặng hơn, nhưng rõ ràng là vì vấn đề khác.

Nghe ngoài điện truyền tới chút ít thanh âm, Trần Trường Sinh không nói gì.

Tên lão nhân áo bào xám cầm họa bút kia, khuôn mặt không kiên nhẫn nói: “Mau để cho đám ngu phu ngu phụ này câm miệng!”

Người dám không khách khí đối với Giáo Hoàng như thế đã hiếm thấy trên đời này.

Trên thực tế, thời điểm năm đó ở Hàn sơn lần đầu gặp gỡ, thái độ của vị lão nhân này đối với Trần Trường Sinh cũng rất khinh miệt.

Khi đó Ma Quân muốn ăn Trần Trường Sinh, lão nhân cùng vị thư sinh vân du tứ hải kia cùng nhau xuất hiện.

Lão nhân xuất hiện tại trong thạch thất Ly cung, nhìn Trần Trường Sinh nhiều ngày như vậy, tự nhiên đại biểu cho ý tứ của người thư sinh kia.

Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng, tựa như cũng không cách nào cự tuyệt ý tứ của người thư sinh kia.

Hơn nữa trong mắt rất nhiều người, người thư sinh kia có ý tốt.

Hiện tại Trần Trường Sinh tự nhiên biết được thân phận của vị lão nhân này .

Hắn chính là Họa Thánh Ngô Đạo Tử nổi danh khắp thiên hạ trong thời đại Thái Tông.

Các bức họa trong Lăng Yên các, cũng là do hắn vẽ.

Ngày đó nhìn Ngô Đạo Tử từ trên tường xám đi xuống, Trần Trường Sinh đã biết, Từ Hữu Dung thua rồi.

Nàng cuối cùng vẫn đánh giá thấp sư phụ, hoặc có thể nói là đánh giá thấp những lão nhân này.

Lão nhân chính là ban đầu ở Vấn Thủy, hắn đã từng nghĩ tới những lão nhân này.

Những lão nhân đã trải qua biết bao huyết hỏa chiến tranh, chứng kiến biết bao nhiêu thương hải tang điền.

Trần Trường Sinh cùng Ngô Đạo Tử đi tới ngoài điện.

Hộ Tam Thập Nhị nhìn vị áo xám lão nhân kia, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không dám đặt câu hỏi, tiến lên ở bên tai Trần Trường Sinh thấp giọng khuyên mấy câu.

Ngô Đạo Tử càng cảm thấy không nhịn được.

Trần Trường Sinh nhìn thiên không xám xịt, bỗng nhiên nói: “Động thủ.”

Có kỵ binh từ phương hướng Thảo Nguyệt hội quán lao tới, phát khởi xung phong, bụi mù nổi lên.

Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt đột biến, muốn quỳ xuống cầu xin, lại bị Trần Trường Sinh tránh né.

Thân thể của hắn ngã lệch về phía trước, ập về phía Ngô Đạo Tử.

Chẳng biết lúc nào, một thanh đoản đao vô cùng u ám đã xuất hiện trong tay của hắn.

Trên mặt của hắn vẫn mang theo thống khổ cùng lo lắng, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh tới cực điểm.

Tựa như đạo đao quang u ám phá không mà lên kia, không cách nào khiến cho bất kỳ người nào chú ý.

Ngô Đạo Tử vẻ mặt đột biến, phần môi tóe ra một tiếng kêu to, một đạo lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng, theo họa bút rơi xuống.

Ba một tiếng vang nhỏ, một cành liễu ám trầm phá không tới, quấn lấy họa bút.

Một khối đá như sao rơi xuống thâm uyên âm u, xuất hiện trên quảng trường, hấp dẫn tầm mắt của vô số người, tạo thành một đạo bình chướng.

Khì khì một tiếng, đoản đao cắm vào lòng bàn chân Ngô Đạo Tử, máu tươi bắn ra.

Hộ Tam Thập Nhị cúi đầu, nửa ngồi trước người của hắn, mặt không thay đổi rút ra đoản đao, hướng bụng của hắn đâm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.