Chén trà lẳng lặng đặt ở trên bàn, cũng đã nguội từ lâu.
Trần Trường Sinh lẳng lặng ngồi ở trên ghế, không có ý tứ chủ động mở miệng.
Giống như năm đó, tựa như không có gì thay đổi.
Nhưng trên thực tế, mọi thứ cũng đã thay đổi từ lâu.
Thiếu niên đạo sĩ mới vào kinh đô để hủy hôn đã trở thành Giáo Hoàng Bệ Hạ.
May nhờ giống năm đó, Từ Thế Tích không có ở đây, nếu không có lẽ không khí sẽ càng thêm lúng túng.
Bức rèm che khẽ chạm, phát ra thanh âm thanh thúy, Từ Hữu Dung từ phía sau rèm đi ra.
Sau khi trở lại phủ thần tướng, Từ Hữu Dung không để ý tới hắn, để hắn lại đại sảnh, chính mình thì đi rửa mặt.
Chuyện này lộ ra vẻ vô cùng tùy ý, tựa như tóc đen của nàng lúc này xõa ở sau vai.
Mấy viên bọt nước đọng trên sợi tóc, hợp với dung nhan như hoa sạch sẽ không dính bụi trần, nhìn rất động lòng người.
Trần Trường Sinh rất thích sự mỹ lệ của vị hôn thê, càng thích sự tùy ý của nàng đối với mình, muốn nhìn mãi như vậy, nhưng nơi này dù sao cũng là Từ phủ, hơn nữa hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Hắn đứng dậy, nói với Từ Hữu Dung: “Vậy ta đi trước.”
Từ Hữu Dung có chút bất ngờ, nói: “Không ăn cơm ư?”
Nơi này là nhà của nàng, Trần Trường Sinh là vị hôn phu của nàng, nàng cũng rất tùy ý đối với song phương, cho nên hỏi những lời này vô cùng tự nhiên, cho đến khi nhận ra không khí trong khách sảnh có chút khác thường, nàng mới hiểu được nguyên do, không nhịn được bật cười lên, nói: “Vậy ngươi đi đi.”
“Ngày mai ta tới đón ngươi.” Trần Trường Sinh nói với nàng.
Sau đó hắn xoay người cáo từ với Từ phu nhân, cũng không quên hướng vị bà bà kia cùng Sương nhi gật đầu thăm hỏi.
Vô luận lễ số hay là thần thái, hắn cũng không có bất kỳ điểm nào chê trách.
Loại bình tĩnh này lại để cho Từ phu nhân đám người nhớ lại hình ảnh mấy năm trước.
Những năm qua tựa như đối với hắn mà nói không có gì thay đổi. Vô luận là thiếu niên đạo sĩ ban đầu, hay là Giáo Hoàng Bệ Hạ hiện tại, hắn đối đãi với thế giới này cùng mọi người sống ở trên thế giới này, thủy chung là bình tĩnh mà lạnh nhạt như vậy.
Đi ra khỏi phủ thần tướng, dọc theo con sông nhỏ tầm thường đi về phía trước, rất nhanh đã đi đến cây cầu đá đơn sơ.
Trần Trường Sinh đi tới trên cầu, không giống mấy năm trước quay đầu nhìn về phiến đình viện hoa lệ kia.
Đã cách ba năm, một lần nữa trở lại kinh đô, hắn không đi Ly cung cũng không đi Quốc Giáo học viện, mà là tới Từ phủ trước tiên, không phải bởi vì hắn muốn làm gì, chẳng qua là vị hôn thê muốn hắn theo mình về nhà, nguyên nhân chính là đơn giản như vậy.
Ở trong mấy năm này, hắn từng tới Từ phủ làm khách hai lần, nếu như nói hãnh diện, cũng không có, giống như cách một thế hệ, cũng không có.
Hắn và Từ Hữu Dung còn rất trẻ tuổi, cuộc đời còn rất dài, còn có rất nhiều chuyện muốn làm, còn rất nhiều nơi muốn đi.
Quá khứ, nếu đem so sánh với tương lai, thật sự là không trọng yếu.
Như vậy, cứ để cho nó đi qua đi, có lẽ đấy mới chính là ý nghĩa tồn tại của quá khứ.
Chợt có bông tuyết bay xuống.
Trần Trường Sinh mở Hoàng Chỉ tán, biến mất ở trong đám người.
...
...
Quá khứ sẽ làm cho nó qua đi, đây là một câu nói rất đơn giản, đạo lý rất đơn giản, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được điều này.
Tỷ như Từ Thế Tích.
Trở lại trong phủ, hắn nghe nói chuyện đã xảy ra lúc ban ngày, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả.
Ngay cả chén rượu bằng sứ cũng không vỡ một cái nào.
Bởi vì Từ Hữu Dung lúc này đang nghỉ ngơi tại hậu viện.
Cả tòa thần tướng phủ an tĩnh giống như một tòa thâm sơn lão lĩnh.
Những năm qua, Từ Thế Tích đã thừa nhận thực tế, địa vị của hắn ở Đại Chu triều hoàn toàn nhờ vào con gái của mình.
Vô luận Thiên Hải Thánh Hậu tại vị hay là hiện tại, cũng chưa từng thay đổi.
Đây là chuyện rất khó tiếp nhận, nhưng hắn chỉ có thể tiếp nhận.
Hắn căn bản không biết nên đối mặt với con gái của mình như thế nào.
Từ phu nhân cũng không thể nào quên mất chuyện quá khứ, tâm tình không vui nói: “Năm đó ta sao có thể nghĩ đến, hắn sẽ trở thành Giáo Hoàng chứ?”
Từ Thế Tích trầm giọng nói: “Vậy thì như thế nào? Cuối cùng còn không phải là con rể Từ Thế Tích ta ư!”
...
...
“Nhìn cô gia rời đi có vẻ phong khinh vân đạm, trên thực tế không biết trong lòng có nhiều toan tính cỡ nào.”
Tại hậu viện, Sương nhi đang cầm một chén Lam Long tôm đứng ở trước người Từ Hữu Dung, mang theo vài phần buồn bã.
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Năm đó ngươi trong thư nhắc tới, hắn khi đó chính là như vậy. Khi đó hắn có cái gì đáng để ý chứ?”
Sương nhi suy nghĩ một chút, nói: “Khi đó hắn nha... quá dối trá, hoặc là quá mức quái đản?”
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái.
Sương nhi khẩn trương, vội vàng nói: “Tiểu thư, ta sai rồi.”
Từ Hữu Dung hỏi: “Ngươi có biết chính mình sai chỗ nào không?”
Nghĩ tới năm đó chính mình đánh giá Trần Trường Sinh cực kỳ kém, nghĩ tới hiện tại tiểu thư cùng đối phương tình ý sâu nặng, nàng càng lúc càng khẩn trương, thanh âm khẽ run nói: “Ta không thể nhìn ra điểm tốt của cô gia, còn đưa ra nhiều nghị luận không hay đối với hắn.”
“Ánh mắt của ngươi quả thật không tốt, nhưng năm đó có mấy người có thể nhìn ra chỗ tốt của hắn chứ?”
Từ Hữu Dung bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ban đầu trở lại kinh đô, chính mình đêm đi vào Quốc Giáo học viện, cũng trong phòng hắn gặp phải Mạc Vũ.
Còn nghĩ tới chuyện Mạc Vũ sắp thành thân, lại muốn hắn trở lại làm chủ hôn, nàng không nhịn được khẽ nhíu mày, nghĩ thầm đúng là một người có con mắt tinh đời.
“Hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào?”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ta thích hắn vì vô luận gặp bất cứ chuyện gì, cho dù là thời khắc sinh tử, cũng tuyệt không buồn bực, hơn nữa cũng không phải là buông tha sau đó sinh ra hành vi phóng đãng, mà là chuyên chú cùng chấp nhất, kiên định mà bình tĩnh.”
Sương nhi nghe không hiểu, nhưng có thể nghe được chữ thích trong lời của tiểu thư, không khỏi giật mình.
Hôn sự của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đến hiện tại đã thành định số, nhưng đến hiện tại, nàng vẫn không cho là tiểu thư thật sự thích Trần Trường Sinh.
Bởi vì trong suy nghĩ của nàng, tiểu thư tựa như phượng hoàng trời sanh cao quý mà kiêu ngạo trong trẻo lạnh lùng, làm sao có thể thích một người chứ?
Lúc này có tỳ thị giả tới để bẩm báo, Từ Thế Tích tới.
Cửa viện mở ra, trên mặt tuyết xuất hiện một dấu chân.
Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt hai chén trà danh quý.
Hết thảy cũng rất khách khí, nhìn không giống cha con, mà giống khách nhân hơn.
Từ Thế Tích nhìn con gái của mình, muốn nói điều gì đó, nhưng không nói cái gì, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể tùy ý quan tâm một chút ẩm thực cuộc sống hàng ngày sau đó rời đi, chẳng qua là trước khi đi cũng không che giấu lo lắng của mình.
Từ Hữu Dung biết phụ thân muốn nói cái gì, hoặc là nói hắn muốn mình đi nói với Trần Trường Sinh cái gì.
Tựa như khi còn bé, phụ thân muốn tiến cung gặp Thánh Hậu nương nương, cũng sẽ làm ra bộ dáng như vậy.
Nàng không muốn nghe, bởi vì nàng không định đi nói gì với Trần Trường Sinh.
Điều này cũng rất giống khi còn bé, nàng cho tới bây giờ cũng không muốn nói những chuyện này với Thánh Hậu nương nương.
Kể từ khi Thiên Phượng huyết mạch thức tỉnh, nàng bắt đầu tu đạo, nàng đã cảm thấy những chuyện này rất nhàm chán, rất phiền phức.
Tối nay nàng lại cảm thấy phiền phức, cho nên nàng đón đêm tuyết leo tới nóc nhà, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu ngắm sao.
Trong bầu trời đêm có mây đen thật dầy, tự nhiên không thấy sao trên trời, nhưng không cách nào ngăn cách thần trí của nàng.
Nàng ban đêm ngắm Tinh hải, ấn chiếu theo thiên thư bia thác văn, yên lặng ngộ thức, đạo tâm dần tĩnh lại.
Gió tuyết khẽ loạn, thiếu nữ áo đen đáp xuống bên người Từ Hữu Dung.
Ánh sáng có chút mờ ảo, nốt ruồi chu sa giữa mi tâm nàng lại tiên diễm chói mắt như cũ.
Từ Hữu Dung quan sát nơi đó.
Hắc y thiếu nữ buồn bã nói: “Đáng nhìn như vậy sao?”
Từ Hữu Dung thật tình nói: “Dĩ nhiên, khi còn bé có một năm đi Bắc Tân kiều đạp thanh, ta thật sự định nhảy vào trong giếng đi tìm ngươi.”
Hắc y thiếu nữ cười lạnh nói: “Ta đây vì sao chưa từng thấy ngươi? Hơn nữa ngươi còn sống.”
Từ Hữu Dung nhìn tuyết rơi xuống trong bầu trời đêm, mỉm cười nói: “Nương nương đã cứu ta.”