Đây là thanh âm của Thương Hành Chu.
Không để cho kinh đô nhìn thấy, không để cho thiên địa nhìn thấy, không để cho hắn nhìn thấy... nếu nhìn thấy thì sẽ làm sao?
Ẩn ý trong câu nói này, ai cũng biết có liên quan tới tử vong.
Trần Trường Sinh không nói gì, nhìn bóng đêm trong gió tuyết, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt bình tĩnh.
Ở trong lòng của hắn, cũng có một câu nói, tất nhiên là có liên quan tới trở về.
...
...
Ban đêm gió tuyết không biến đổi, cũng không nhỏ đi, vô số kỵ binh bốn phía Quốc Giáo học viện, vẫn cảnh giác giằng co.
Thương Hành Chu trở lại hoàng cung, đạo nhân áo xanh kính cẩn hành lễ, sau đó rời đi.
Hắn đứng trong gió tuyết, nhìn cái bóng của Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi trong chánh điện chiếu lên cửa sổ, sinh ra thần sắc vui mừng.
Tất cả cuối cùng đều là đáng giá .
Trên mặt tuyết vang lên thanh âm tuôn rơi, đó là đáy giày đạp lên mặt tuyết xốp, Tân giáo sĩ đi tới phía sau hắn, thấp giọng nói mấy câu, lộ vẻ phá lệ nhún nhường.
Sau khi Mai Lý Sa trở về Tinh hải, Giáo Khu xử thủy chung chưa nghênh đón chủ nhân mới.
Tòa giáo điện này có địa vị rất đặc thù trong Quốc Giáo, ẩn dấu thực lực cực mạnh, chính là Mao Thu Vũ cũng không thể nào quản lý, chỉ tạm thời thay thế mấy tháng thời gian.
Ở trong mắt rất nhiều người, Tân giáo sĩ được Mai Lý Sa cực kỳ tín nhiệm, hơn nữa có quan hệ mật thiết với Quốc Giáo học viện, hẳn là có khả năng nhất để chấp chưởng Giáo Khu xử, chẳng qua hiện tại tư lịch còn chưa đủ mà thôi.
Không ai biết, Tân giáo sĩ thật ra còn có một thân phận khác, hắn là mật thám của Thanh Lại ti.
Càng không ai biết, trong cuộc truy giết Chu Thông vài ngày trước, người lúc đầu làm rung động trận pháp của Chu ngục, đem Chu Thông bức ra, cũng là hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tân giáo sĩ tiền đồ bừng sáng, không thể nào cam tâm tiếp tục làm một con chó cho Chu Thông, hắn rất hi vọng Chu Thông chết.
Dĩ nhiên, nếu không phải là hắn nhận được hứa hẹn hoặc là nói bảo đảm nào đó, tin tưởng dũng khí của hắn sẽ tới muộn hơn một chút.
“Kinh đô tạm thời không có chuyện gì, Ly cung tạm thời ba năm không có chuyện gì, ngươi ở Giáo Khu xử trông coi cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm.”
Thương Hành Chu nói: “Thay ta đi phía nam xem tình huống của Thánh Nữ phong cùng Ly sơn, mặt khác, nói với Trường Sinh tông, đem vật mà ta muốn tới đây.”
Tân giáo sĩ cảm thấy giật mình, không biết thứ Trường Sinh tông muốn tặng cho Đạo Tôn là gì, lại quan trọng đến thế, nhưng hắn không có nói gì, nhận lệnh rời đi, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết.
...
...
Trên mặt hồ tuyết đọng lúc trước đã bị gió cuốn đi, lộ ra mặt băng trơn nhẵn, ngọn đèn dầu nơi xa chiếu đến, nhìn tựa như một mảng ngọc lưu ly.
Phía trên ngọc lưu ly mơ hồ có chút điểm nhỏ, đó là dấu chân lúc trước của nàng.
Có thể nhìn thấy phiến hồ này lấp lánh như ngọc lưu ly, để cho Trần Trường Sinh nghĩ tới một chút chuyện rất quan trọng với nàng.
“Dạ minh châu cùng bảo tàng, ngươi cũng mang theo chứ?”
Không gian dưới đáy giếng cạn ở Bắc Tân kiều, trên thạch bích khảm hơn ngàn viên dạ minh châu vô cùng trân quý, trên mặt đất chất đầy núi vàng núi bạc.
Tiểu hắc long rất thích những thứ kia, cũng là lý do để nàng có thể chịu đựng mấy trăm năm nhàm chán.
Trần Trường Sinh rất rõ sự coi trọng của nàng đối với những thứ này, cho nên nhắc nhở một câu.
“Dĩ nhiên mang theo .”
Tiểu hắc long vỗ vỗ bụng, đặc biệt hào khí can vân, tựa như hảo hán mới vừa uống tám mươi chén rượu mạnh.
Nàng biến thành hình người, dáng vẻ rất nhỏ nhắn, so với Trần Trường Sinh còn thấp hơn hai cái đầu, nhìn chính là cô bé mười một mười hai tuổi, làm động tác như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút tức cười, dĩ nhiên cũng rất khả ái.
Trần Trường Sinh biết áo đen của nàng chính là long lân, không cách nào chia lìa, cũng không cách nào đựng quá nhiều đồ vật, hơn nữa nàng cũng không có không gian pháp khí, không khỏi rất tò mò, những thứ đó được nàng giấu ở chỗ nào.
“Ngươi thật sự ngốc quá mức.” Tiểu hắc long có chút tức giận, vỗ bụng nói: “Ta nói tất cả đều ở chỗ này a.”
Trần Trường Sinh lúc này mới chú ý, bụng của nàng khẽ nhô lên, giống như hài tử tham ăn.
Thì ra là nàng đã đem hơn ngàn viên dạ minh châu cùng núi vàng núi bạc biển san hô hải số lượng khó có thể tưởng tượng... đều nuốt vào trong bụng.
Sau này mấy năm cũng không cần lo lắng không có tiền dùng, chẳng qua mỗi lần muốn dùng đều phải kêu nàng ói ra ư?
Trần Trường Sinh cảm thấy chuyện này thật sự không sạch sẽ, sau đó rất tự nhiên nghĩ đến, trừ ói ra còn có một loại biện pháp khác, nhất thời có chút bất an.
“Ngươi không cần đoán mò a!” Tiểu hắc long phản ứng rất nhanh, quát: “Nếu ngươi dám nghĩ linh tinh, ta sẽ nuốt sống ngươi.”
Trần Trường Sinh nghĩ thầm nếu như ngươi thật sự nuốt sống ta, cuối cùng vẫn phải ói a, hoặc là như kia, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Tiểu hắc long vẫn hiểu rất nhanh, sắc mặt càng thêm khó coi, chậm rãi giơ quả đấm lên.
Quả đấm này rất thanh tú, ở trong gió tuyết nhìn giống như cành hoa mai trơ trụi, rất đáng thương.
...
...
Oanh! Quốc Giáo học viện vang lên một tiếng sấm, mặt đất chấn động bất an, tuyết đọng trên đại dong thụ tuôn rơi rơi xuống.
Tuyết hồ xuất hiện mấy vết nứt, nơi vết nứt gặp nhau chính là mặt nước, trong vụn băng chìm nổi, mơ hồ có thể thấy một người.
Nàng đem người kia kéo lên, cứ như vậy mà kéo, đi về tàng thư lâu.
Bởi vì nguyên nhân bảo vệ sách, ánh đèn trong tàng thư lâu cũng là đặc chế , nhiệt độ tương đối thấp, cho dù nhiều chén hơn nữa, hơ thời gian dài hơn nữa, cũng rất khó đem quần áo ướt đẫm hong khô.
Trần Trường Sinh ngồi giữa mấy chục chén đèn, nước hồ hàn lãnh không ngừng chảy đến trên sàn nhà đen nhánh.
Bị một quyền đánh vào trong hồ băng, cả người ướt đẫm, hàn lãnh thấu xương, vô luận đánh giá thế nào, đây đều là chuyện rất đau xót, rất đáng tức giận.
Hắn không có những tâm tình như vậy, bởi vì thân thể hoàn mỹ tẩy tủy, có thể tiếp nhận được cú đấm như vậy, sau khi hoàn mỹ tụ tinh, nóng lạnh bình thường trên thế gian, căn bản không cách nào xâm nhập vào thân thể của hắn.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là nàng lúc này có chút dị thường.
Theo tính tình mà nói, hắc y thiếu nữ vốn nên đắc ý, lúc này ngồi đối diện với hắn, chán nản cúi đầu, thậm chí mơ hồ có chút bi thương.
“Sao thế?”
“Lực lượng của ta đã yếu đi .”
“Có thể... vừa mới thoát khốn, còn chưa quen?”
“Không.”
Nàng nhìn sợi xích sắt buộc trên chân mình, nói: “Nếu như không có biện pháp chặt đứt sợi xích sắt này, ta vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng sư phụ ngươi.”
Trần Trường Sinh thế mới biết nàng đang lo lắng chuyện này, an ủi nói: “Cho dù chặt đứt xích sắt, ngươi cũng đánh không lại hắn.”
Nàng rất tức giận, hô: “Ngươi an ủi người khác như vậy ư?”
Trần Trường Sinh thật tình nói: “Đúng vậy a, bởi vì đây là sự thật khách quan, khi ta còn bé có con hoàng kim cự long muốn ăn ta, kết quả đã bị sư phụ ta đuổi đi.”
Ở trong Long tộc, hoàng kim cự long cùng huyền sương cự long là cao quý cường đại nhất, vô số ngàn năm trước, hoàng kim cự long nhất tộc rời khỏi phiến đại lục này, huyền sương cự long trở thành cao nhất. Hắn nói con hoàng kim cự long này, là theo Dư Nhân sư huynh sau đó miêu tả, phải là thành viên hoàng kim cự long nhất tộc năm đó, mà rất có khả năng là hoàng tộc chân chính.
Hoàng kim cự long dĩ nhiên cường đại hơn vô số lần so với tiểu hắc long hiện tại, lại như cũ không phải đối thủ của sư phụ hắn.
Trong suy nghĩ của hắn, tiểu hắc long bởi vì lo lắng không thể chiến thắng sư phụ mình mà khổ sở, thật sự không cần thiết.
Ai lại vì chuyện truy đuổi không tới mặt trời mà bi thương chứ?
...
...
Ai chứ?
Đương nhiên là người theo đuổi mặt trời dũng cảm hoặc điên cuồng.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên đoản kiếm bên hông hắn.
Năm đó lần đầu tiên thấy thanh kiếm này, nàng đã cảm nhận được đạo khí tức xa xôi, quen thuộc, đáng giá kính sợ hoặc là cảnh giác.
Sau đó nghe Trần Trường Sinh nói chút chuyện năm xưa, nàng đã xác nhận, đoản kiếm này chính là râu rồng thứ ba của hoàng kim cự long.
Có thể chiến thắng một vị hoàng kim cự long hoàng tộc, hơn nữa đem sợi râu rồng thứ ba mà đối phương trân quý nhất chém đi làm binh khí, người kia cường đại đến cỡ nào, tự tin đến cỡ nào.
Từ khi đó, nàng đã biết, sư phụ Trần Trường Sinh là một người rất đáng sợ.
Nếu có thể, dĩ nhiên nàng sẽ không muốn đối địch với người như thế, nhưng...
Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là người thủ hộ của ngươi.
Nhân loại cường đại kia muốn giết ngươi, dĩ nhiên ta phải nghĩ biện pháp chiến thắng hắn, sau đó giết chết hắn.
Cho nên, ta có chút bi thương.