Quyển VI: Cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên
Đại dương mênh mông có một chiếc thuyền.
Thuyền rời khỏi Bạch Đế thành đã rất nhiều ngày, sở dĩ còn chưa tới đích, bởi vì người trên thuyền thủy chung còn hy vọng có thể nhận được tin tức tốt, sau đó vòng trở lại.
Đến hiện tại, vẫn không có tin tức truyền đến, người trên thuyền đã từ bỏ hi vọng.
Nhìn đường ven biển dần dần xuất hiện trước mắt, gương mặt tiều tụy của Mục Tửu Thi rốt cục lộ ra một chút thoải mái.
Hoàng thúc đã chết, tỷ tỷ bên kia hẳn cũng đã xảy ra chuyện, nàng không biết nên đối mặt với hoàng huynh như thế nào, nhưng có thể về nhà, cuối cùng là chuyện đáng để cao hứng.
Nhị hoàng tử nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng biết từ đó về sau, chỉ sợ mấy trăm năm đều không thể bước vào Trung Thổ.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, mây bay trên trời chấn kinh mà tán, thân thuyền khẽ lay động, một người xuất hiện ngay trước mũi tàu.
Đây là một lão nhân đầu tóc hoa râm, mặt rất tròn rất lớn, nhìn có chút tức cười, có lẽ ngày thường cũng rất vui tính.
Mục Tửu Thi cùng Nhị hoàng tử căn bản không biết người này từ đâu tới, nhưng bọn hắn biết, đối phương có thể từ hải không mịt mờ bỗng nhiên xuất hiện tất nhiên sẽ rất cường đại.
Hơn nữa vị lão nhân mặt tròn này không giấu diếm khí tức của mình —— đạo khí tức thần thánh vượt qua phạm trù thế tục.
Mục Tửu Thi cảnh giác nhìn đối phương, hỏi: “Ngươi là ai?”
Vị lão nhân mặt tròn kia gãi gãi đầu, tựa như không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, một hồi lâu sau nói: “Ta hình như họ Tào.”
Nghe cái họ này, Mục Tửu Thi cùng Nhị hoàng tử vô cùng giật mình.
Đương kim đại lục cường giả thần thánh lĩnh vực số lượng rất ít, chỉ có một người họ Tào.
Đó chính là Tào Vân Bình.
Tào Vân Bình là cháu ngoại trai của Thiên Cơ lão nhân, đã từng là người trong Bát Phương Phong Vũ.
Hơn một trăm năm trước, bởi vì nguyên nhân bí ẩn nào đó, hắn đã từng đánh một trận với Tô Ly, sau đó chiến bại.
Sau hôm đó, hắn bỗng nhiên quyết ý buông tha cho công pháp tu hành của mình, chuyển sang tu hành công pháp hoàn toàn mới.
Đây tự nhiên là chuyện vô cùng nguy hiểm , trong mắt của mọi người đều là ý tưởng cực kỳ không khôn ngoan.
Nhưng vô luận là Thiên Cơ lão nhân hay là Thiên Hải Thánh Hậu, cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ của hắn.
Tào Vân Bình tản đi công lực toàn thân, bắt đầu tu hành một lần nữa, mà ở trước một khắc hắn sắp sửa thành công, tinh huy trong cơ thể bỗng nhiên bộc pháp nổ tung, mặc dù miễn cưỡng còn sống, thức hải thương tổn cực lớn, thần trí trở nên không tỉnh táo, nói một cách khác, hắn trở thành một người ngốc nghếch.
Từ đó về sau, Bát Phương Phong Vũ thiếu đi một người, không còn ai thấy tung tích của hắn.
Mục Tửu Thi hoàn toàn không nghĩ tới, người này lại xuất hiện trên thuyền của mình, hơn nữa rõ ràng một thân tu vi đã hồi phục, thậm chí có thể còn hơn năm đó.
“Tiền bối... có gì chỉ giáo?”
Tào Vân Bình nghe câu hỏi này, lần nữa lâm vào trong trạng thái tinh thần mê mang, bắt đầu cố gắng suy nghĩ, mày nhíu vô cùng chặt, vô cùng dùng sức, cho nên gương mặt tròn trở nên càng thêm căng thẳng, nhìn qua giống như một cái gối mới được nhồi đầy bông.
Nhưng vô luận Mục Tửu Thi hay là Nhị hoàng tử cũng không dám bật cười.
Tào Vân Bình có thể thật sự biến thành một người ngốc nghếch, nhưng cảnh giới thực lực của hắn vẫn đáng sợ như vậy, như vậy đồng nghĩa chuyện này cực độ nguy hiểm.
Tào Bình Vân rốt cục đã nghĩ ra, chân mày giãn ra, nhìn bọn hắn mặt mày hớn hở nói: “Ta nhớ ra rồi.”
Mục Tửu Thi cẩn thận hỏi: “Tiền bối nhớ ra cái gì?”
Tào Vân Bình không trả lời câu hỏi của nàng, mà oán giận nói: “Sao các ngươi về trễ như thế? Ta đã chờ là các ngươi rất nhiều ngày.”
Mục Tửu Thi đột nhiên cảm giác có chút bất an, hỏi: “Tiền bối chờ chúng ta có chuyện gì?”
Tào Vân Bình nói: “Ta đã hứa với Trần Trường Sinh, muốn giết chết các ngươi.”
Nghe được câu này, sắc mặt Mục Tửu Thi cùng Nhị hoàng tử trở nên tái nhợt.
Tào Vân Bình nhớ lại chút chuyện, vội vàng nói với Nhị hoàng tử: “Đừng sợ đừng sợ, ta nhớ lầm rồi, không có ngươi, chỉ có tiểu cô nương này phải chết thôi.”
Mục Tửu Thi liếc nhìn đường ven biển càng ngày càng gần, cố gắng ổn định lại tâm tình, hỏi: “Vì sao tiền bối phải giết ta? Trong đó có phải có chút hiểu lầm hay không?”
Ở trong suy nghĩ của nàng, Trần Trường Sinh tất nhiên là thông qua thủ đoạn nào đó mời được vị cường giả lánh đời này, hoặc là dùng lời nói để lừa gạt, như vậy nàng tự nhiên cũng có thể nghĩ biện pháp thuyết phục đối phương, hoặc là đưa ra đủ nhiều lợi ích, khác biết trong đó chỉ là xem vị cường giả lánh đời này đến tột cùng là ngu thật hay là đang giả ngu mà thôi.
“Ta hiện tại đã u mê rồi. Cho nên ta vẫn luôn trốn ở trong núi, chính là sợ tùy tiện ra tay ở bên ngoài, lỡ giết nhầm người tốt thì sao.”
Tào Vân Bình rất chân thành giải thích: “Nhưng ngươi không phải người tốt, bởi vì ngươi cấu kết với Ma tộc, còn giết con của Biệt Dạng Hồng, ta biết Biệt Dạng Hồng, hắn là người tốt.”
Mục Tửu Thi rất khẩn trương, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: “Tiền bối làm sao chắc chắn ta không phải người tốt? Chỉ bởi vì Trần Trường Sinh nói với ngươi như vậy thôi sao?”
“Đúng vậy, ta tin tưởng lời của Trần Trường Sinh, bởi vì hắn cũng là người tốt, Thu Sơn Quân tin tưởng hắn, Thu Sơn Quân là người tốt.”
Tào Vân Bình kiên nhẫn nói với nàng: “Chúng ta đều là người tốt, ngươi là người xấu, cho nên chúng ta muốn giết ngươi.”
...
...
Bạch hạc rời đi bên bờ, không bay quá xa, đã đáp xuống bên kia dãy núi.
Bốn vị cự đầu Quốc Giáo còn có ba ngàn hộ giáo kỵ binh đang đợi ở trong doanh địa.
Lăng Hải chi vương nói với Trần Trường Sinh: “Thu Sơn gia đưa tin, người kia đã đi Tây Hải.”
Trần Trường Sinh ngây người, hỏi: “Chắc chắn chứ?”
Lăng Hải chi vương trả lời: “Đúng vậy.”
Từ Hữu Dung hỏi: “Ai đi Tây Hải?”
“Tào Vân Bình.”
Trần Trường Sinh nói: “Vài ngày trước từng gặp hắn ở trên trời.”
Từ Hữu Dung biết thời điểm hắn từ Lư Lăng Vương phủ đến Bạch Đế thành, từng ở trên đường bị một vị cường giả tuyệt thế gây phiền phức, lúc này mới biết được, thì ra chính là Tào Vân Bình. Nàng biết Tào Vân Bình là ai, cũng biết quan hệ giữa hắn cùng với Thu Sơn Quân, tự nhiên có thể đoán được vì sao Tào Vân Bình xuất hiện, mang theo xin lỗi nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh nói: “Không có chuyện gì, hẳn là Tương Vương truyền lời, không liên quan tới Thu Sơn gia.”
Từ Hữu Dung nói: “Ta nghe sư huynh nói, vị tiền bối này thật sự thần trí có vấn đề, chẳng lẽ không ảnh hưởng tới phán đoán của hắn?”
“Quả thật có chút hao tổn, tiền bối hiện tại trí lực đại khái chỉ ngang với trình độ của hài đồng thôi, bất quá... Hắn là người tốt.”
Trần Trường Sinh cảm khái nói: “Không ngờ đêm đó chỉ thuận miệng nói, tiền bối thật không ngại cực khổ mà đi Tây Hải.”
Lăng Hải chi vương lấy ra một trang giấy đưa cho Trần Trường Sinh.
Đây là một tờ giấy vàng, phía trên dùng chu sa viết hơn mười cái tên.
Đây là đêm đầu tiên sau khi Lăng Hải chi vương đám người đến Bạch Đế thành đã viết xong .
Mục phu nhân có tên ở chỗ cao nhất, lúc này đã bị gạch ngang, đại biểu tử vong.
Trần Trường Sinh từ trong tay Ti Nguyên đạo nhân nhận lấy bút, chấm chút ít chu sa đã hòa tan, ở trên cái tên thứ hai là Mục Tửu Thi gạch một đường.
Phần danh sách này là một phần danh sách tử vong.
Từ Hán Thu thành đến Vấn Thủy đến Phụng Dương huyện thành đến Thánh Nữ phong rồi đến Bạch Đế thành, tên những người đáng chết đều ở phía trên.
Ở bên cạnh tên Mục Tửu Thi là tên của Trừ Tô.
Tầm mắt của mọi người rơi vào trên cái tên này.
Doanh địa trở nên an tĩnh.