Chỉ liếc mắt, Từ Hữu Dung đã nhận ra, Dư Nhân không thích mình.
Dư Nhân lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, bởi vì hắn không thể nói chuyện.
Từ Hữu Dung tự giễu nói: “Ta vẫn nghĩ rằng tất cả mọi người đều yêu thích ta.”
Những lời này có chút khả ái.
Dư Nhân cười.
Chỉ là nụ cười trong mắt hắn có chút đạm, có thể nói là đạm mạc.
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, bỗng nhiên cũng nở nụ cười.
Bởi vì nàng hiểu tại sao Dư Nhân không thích mình.
Tối nay phát sinh chuyện kia, ắt hẳn đã truyền vào trong cung, Dư Nhân đã biết Trần Trường Sinh thực sự tức giận.
Trong suy nghĩ của hắn, những chuyện này cũng là do Từ Hữu Dung làm ra.
Cho nên hắn không thích nàng.
Suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân này, Từ Hữu Dung phát hiện không cần hỏi thêm gì nữa.
Dư Nhân thật sự rất coi trọng Trần Trường Sinh, tựa như Trần Trường Sinh đối với hắn vậy.
Đôi sư huynh đệ đến từ Tây Trữ trấn này giống như một đôi huynh đệ ruột thịt, thậm chí so với ruột thịt còn thân thiết hơn.
Từ Hữu Dung cười vô cùng đẹp mắt, bởi vì nàng vốn rất dễ nhìn.
Hơn nữa nàng lúc này đang cười từ tận đáy lòng.
Không biết bởi vì dung nhan xinh đẹp hay là thấy được nàng thật lòng, đạm mạc trong tròng mắt của Dư Nhân đã bớt chút.
“Đúng vậy, hắn không thích làm Giáo Hoàng, hơn nữa trong chuyện này hắn không chọn lựa.”
Từ Hữu Dung nói: “Ta không giống vậy. Lúc năm tuổi, nương nương cùng sư phụ đã cho ta cơ hội lựa chọn, đây là lựa chọn của chính ta, hơn nữa cũng đã trở thành thói quen của ta, như vậy chuyện kế tiếp để ta làm thì thích hợp hơn.”
Kế tiếp làm chuyện gì?
Đầu tiên tự nhiên là tiếp tục cuộc nói chuyện này.
Từ Hữu Dung ngồi xuống đối diện án thư, lộ vẻ rất tự nhiên.
Dư Nhân dùng tay phải đem một cái đĩa nhỏ trên bàn đẩy tới.
Từ Hữu Dung phát hiện trong đĩa chính là món ô mai mơ.
Thấy thế nào Dư Nhân cũng không giống một người thích ăn ô mai mơ, như vậy có lẽ chuẩn bị cho thái giám cung nữ hay sao?
Từ Hữu Dung không cảm thấy như vậy là sỉ nhục, ngược lại nàng biết đây là thiện ý mà Dư Nhân biểu đạt .
Mặc dù phương thức hắn biểu đạt thiện ý giống với Trần Trường Sinh, lộ vẻ có chút ngốc.
Nàng dùng ngón tay nhặt lên một viên ô mai mơ đưa vào trong miệng, trên mặt toát ra vẻ mặt thỏa mãn.
Nhìn hình ảnh này, Dư Nhân nở nụ cười, cũng rất thỏa mãn.
Từ Hữu Dung nói: “Ta tu không phải đạo pháp chánh thống của Quốc Giáo, cho tới hôm nay, ta cũng không rõ ràng Trần Trường Sinh nói thuận tâm ý là có ý gì. Cho nên ta nghĩ mãi mà không rõ quan hệ thầy trò các ngươi, đại khái toàn bộ đại lục cũng chỉ ba thầy trò các ngươi có thể hiểu thôi, nhưng vấn đề luôn cần phải giải quyết .”
Dư Nhân lẳng lặng nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi thăm cách giải quyết của nàng.
“Rất đơn giản, sư huynh đệ các ngươi liên thủ, mời sư phụ của các ngươi quy lão đi.”
Từ Hữu Dung trong miệng còn ngậm ô mai, thanh âm có chút mơ hồ.
Nàng muốn biểu đạt ý tứ lại rõ ràng như vậy, thậm chí sắc bén giống như Trai kiếm giống nhau.
Trong bóng đen sâu trong đại điện vang lên một thanh âm hít một hơi lãnh khí, giống như là người này ăn một quả mơ chua đến mức tận cùng.
Từ Hữu Dung vẻ mặt không thay đổi, rõ ràng sớm biết nơi đó có người.
Dư Nhân nhìn về phiến bóng đêm này, lắc đầu.
Lâm lão công công thân ảnh từ trong bóng đêm dần dần hiển hiện ra, sau đó khom người thối lui ra ngoài điện.
Có thể là bởi vì những lời này của Từ Hữu Dung mang đến xúc cảm quá lớn, cũng có thể là bởi vì năm tháng quan hệ, thân hình vị cường giả hoàng cung này có chút câu lũ, lúc rời đi, cũng quên đem cửa điện đóng lại, gió đông lạnh lẽo từ trong bóng đêm thâm trầm tràn vào, bị trận pháp trên cung điện ngăn cản, phát ra thanh âm ào ào giống như xé giấy.
Một mặt cửa phía tây bị gió thổi tung, đụng vào trên tường, phát ra thanh âm ba ba vang lên, mấy đạo gió nhẹ xuyên qua trận pháp phất động lên tấm mành vàng trong điện, dạ minh châu không phải nến, ánh sáng tựa như cũng bị chút ít gió phất động, càng không ngừng loạng choạng, không cách nào chiếu rõ ràng mặt Từ Hữu Dung cùng Dư Nhân.
Trên mặt của bọn hắn không lộ vẻ gì, ánh mắt cũng không nháy động, chẳng qua là lẳng lặng mà nhìn .
Từ Hữu Dung ánh mắt tuyệt đối bình tĩnh.
Dư Nhân có chút không giải thích được.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao nàng lại nói lên đề nghị như vậy, hoặc là nói, tại sao nàng dám nói lên đề nghị như vậy.
Toàn bộ đại lục cũng biết, hoàn toàn ngược lại với đối đãi lạnh lùng vô tình với Trần Trường Sinh, Thương Hành Chu đối với Dư Nhân tốt vô cùng.
Loại tốt này thậm chí có thể nói không thể chê trách.
Cho dù là địch nhân của Thương Hành Chu, cho dù là Trần Trường Sinh, đều phải thừa nhận điểm này.
“Đúng vậy, hắn nuôi lớn ngươi, đem ngươi giáo dục thành người, đối với ngươi chiếu cố rất nhiều, đưa ngươi đến vị trí Hoàng Đế, dạy ngươi trị quốc như thế nào, bây giờ còn chuẩn bị quy chính cho ngươi, vô luận từ góc độ nào đến xem, hắn tựa như đối với ngươi rất tốt, nhưng vấn đề là hắn thật sự đối tốt với ngươi sao?”
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: “Hắn thích Thái Tông Hoàng Đế, không phải là ngươi, ngươi chỉ là cái đích để hắn bày tỏ tình cảm, hoặc là nói là một con rối mà thôi.”
Gió nhẹ tái khởi.
Ống tay áo màu vàng sáng bị phất động.
Dư Nhân nhíu mày.
Không có phẩy tay áo bỏ đi, không có vỗ án.
Nhưng Từ Hữu Dung biết, đối phương không muốn nghe tiếp.
Cho nên nàng biến chuyển cách nói.
“Nếu như hai thầy trò bọn họ thật trở mặt thành thù, chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn bọn hắn tự giết lẫn nhau ư? Nếu như sư phụ của ngươi thật sự giết chết Trần Trường Sinh, chẳng lẽ sau này hắn sẽ không hối hận ư? Coi như là vì tốt cho sư phụ của ngươi, ngươi cũng nên làm gì đó để ngăn cản hết thảy phát sinh.”
Từ Hữu Dung nói: “Ngươi nên lựa chọn đứng ở chỗ nào, càng sớm càng tốt, hơn nữa không thể là đứng giữa.”
Dư Nhân lắc đầu.
Hắn không nghĩ lời của Từ Hữu Dung là sai , cũng không phải cự tuyệt đề nghị của nàng, mà là muốn nói cho nàng biết, làm như vậy không có ý nghĩa.
Từ Hữu Dung tầm mắt rơi vào trên mảnh ngọc bội bên hông hắn, hiểu được ý tứ của hắn.
Ba năm trước đây kinh đô gió tuyết, Trần Trường Sinh muốn đi giết Chu Thông, Thương Hành Chu chuẩn bị xuất cung, khi đó Dư Nhân xuất hiện trong tuyết, nắm khối ngọc bội này trong tay.
Khối ngọc bội này là Thu Sơn gia đưa vào cùng, đại biểu một kiếm Thu Sơn Quân ở lúc Ly sơn nội loạn đâm vào lồng ngực của mình.
Dư Nhân dùng khối ngọc này biểu lộ quyết tâm của mình, ngăn trở Thương Hành Chu xuất cung.
Nhưng lúc ấy Thương Hành Chu đã nói với hắn, đây là lần cuối cùng.
Dư Nhân hiểu sư phụ của mình, nếu nói là lần cuối cùng, như vậy tất nhiên là lần cuối cùng.
Hắn không cho nghĩ mình cùng sư đệ liên thủ, có thể làm cho sư phụ thối lui.
Từ Hữu Dung đột nhiên hỏi: “Sau Thiên Thư lăng chi biến, ngươi cùng Trần Trường Sinh chưa từng gặp mặt. Cho dù cùng tồn tại ở kinh đô, thậm chí cách xa nhau bất quá chỉ một bức tường, đây là tại sao?”
Dư Nhân nhìn cửa phía tây bị gió thổi ra, trên mặt lộ ra vẻ tưởng niệm.
Bên kia chính là Quốc Giáo học viện.
Từ Hữu Dung nói tiếp: “Bởi vì các ngươi biết, sư phụ của các ngươi không muốn các ngươi gặp mặt.”
Dư Nhân không nói gì.
Hắn và Trần Trường Sinh đều biết đây là chuyện sư phụ cảnh giác nhất.
Cho nên hắn và Trần Trường Sinh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc gặp mặt.
Cho dù rất muốn.
Từ Hữu Dung tiếp tục hỏi: “Nhưng các ngươi có nghĩ tới chuyện, tại sao hắn không muốn các ngươi gặp mặt hay không?”
Dư Nhân có chút không giải thích được, nghĩ thầm không phải là chút ít nguyên nhân thế nhân đều biết hay sao?
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, nói: “Bởi vì hắn sợ các ngươi.”