Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 683: Chương 683: Phong thành




Xé phong thư, đem tử vong tặng cho người khác, sau đó nghênh đón tử vong của mình, đối với chuyện này, Trần Trường Sinh thật sự không thèm để ý.

Như lúc trước hắn nói với Lâm lão công công, hắn hiện tại thật sự không sợ chết, bởi vì đã không còn chuyện gì làm hắn vương vấn nữa.

Mọi người cùng chuyện trên thế giới này, đối với hắn mà nói cũng đã không còn ý nghĩa, bởi vì ba ngày trước, hắn chợt phát hiện sự hiện hữu của mình thì ra bản thân đã không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Hắn đứng ở cánh cửa tàn phá của tàng thư lâu, cầm lấy lá thư, an tĩnh chờ đợi thời khắc kia đi đến.

Gió thu lượn lờ trên mặt hồ, đại dong thụ dưới ánh sáng tỏa ra tán rộng, vẫn có rất nhiều màu xanh, cùng lá rụng trên cỏ vàng óng ánh, tạo thành tiên minh đối sánh.

Thời gian chậm chạp trôi đi, Quốc Giáo học viện vẫn một mảnh an tĩnh.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về cửa viện, lông mày chậm rãi vén lên , tựa như phiến lá rụng vừa bị gió cuốn lên.

Tiếng chân như mưa sa như tiếng sấm, ở một khắc thời gian ngừng lại, nơi xa chút ít bụi mù dần dần đến phía dưới tường viện, sau đó không có động tĩnh gì.

Viện môn vẫn đóng, tường đá hoàn hảo không tổn hao gì, phiến lá rụng một lần nữa rơi vào trong hồ, rước lấy mấy con cá truy đuổi.

Thủy chung an tĩnh, không có ai xông vào Quốc Giáo học viện.

Vô luận là huyền giáp trọng kỵ, hay là sát thủ cường giả Đại Chu quân đội và Thanh Lại ti mai phục ở ngoài tường viện, trong rừng cây, cũng đều không xuất hiện.

Tô Mặc Ngu cùng với các thầy trò thủ vững Quốc Giáo học viện, ở địa phương gần hơn nhìn viện môn.

Bọn họ thấy bộ dáng thê thảm của Lâm lão công công, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra trong tàng thư lâu, khiếp sợ vì Trần Trường Sinh ẩn giấu thực lực, cũng hiểu được lựa chọn của Trần Trường Sinh.

Quốc Giáo học viện đã đến thời khắc quan trọng nhất.

Sau khi Lâm công công rời đi, Quốc Giáo học viện viện môn lần nữa đóng lại, có chút ngoài ý muốn chính là, thế giới ngoài cửa bỗng nhiên trở nên an tĩnh.

Bọn họ rất khẩn trương, cũng không có bởi vì an tĩnh mà thanh tĩnh, chỉ cảm thấy rất quỷ dị.

Lúc trước tiếng chân như sấm ngoài cửa là chân thật, tiến vào trong tai của mỗi người.

Sát ý lạnh thấu xương cũng là chân thật, làm cho viện phục của bọn họ cũng căng cứng lại.

Kiếm quang như nước, chiếu ra sắc thu.

Nam Khê trai kiếm trận lại biến hóa, Diệp Tiểu Liên từ trong trận lướt tới trước, đi tới phía trước nhất, nhìn Tô Mặc Ngu nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Mặc Ngu thần sắc lộ ra ánh mắt kiên nghị, trực tiếp đi ra phía trước, sau đó hai tay đẩy về phía trước để mở viện môn.

Theo viện môn mở ra, một thân ảnh xuất hiện trong mắt Quốc Giáo học viện thầy trò.

Ánh sáng rải vào đình viện, còn có hai đạo thanh phong.

Đây là một vị lão giả, đứng ở trên thềm đá trước cửa Quốc Giáo học viện, đưa lưng về phía bọn họ, hai vạt áo dài theo gió mà bay.

Tô Mặc Ngu có chút khiếp sợ, nói: “Mao viện trưởng?”

Lưỡng Tụ Thanh Phong Mao Thu Vũ, từng là viện trưởng Thiên Đạo viện, hiện tại là Anh Hoa điện đại chủ giáo, học sinh Thanh Đằng lục viện như Tô Mặc Ngu, vẫn đã thói quen xưng hắn là viện trưởng.

Tô Mặc Ngu vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc kinh ngạc, đã bị mấy thân ảnh còn lại nơi này làm cho khiếp sợ.

Đại chủ giáo Bạch Thạch đạo nhân, Án Lâm, Ti Nguyên đạo nhân, Lăng Hải chi vương, lúc này đều đứng trên thạch bình trước cửa Quốc Giáo học viện.

Quốc Giáo lục cự đầu, có năm vị đích thân đến đây.

Ngay sau đó, Tô Mặc Ngu thấy được nhiều thân ảnh quen thuộc hơn.

Thiên Đạo viện viện trưởng hiện tại Trang Chi Hoán, Tông Tự sở đại chủ giáo, Thanh Diệu Thập Tam ti Bất Nhị giáo sư, còn có lão sư cũ của hắn: Ly cung phụ viện viện trưởng.

Tửu lâu phía đối diện trong Bách Hoa hạng, lúc trước đã bị quân đội của triều đình cường lực san bằng, lúc này lại có khói bụi nổi lên, có thể thấy kỵ binh giống như thủy triều, một mảnh đông nghịt.

Quốc Giáo học viện vẫn bị vây, nhưng không phải bị vây khốn.

Bởi vì những kỵ binh này đã không phải là huyền giáp trọng kỵ của triều đình, mà là Quốc Giáo kỵ binh trực thuộc Ly cung.

Quốc Giáo kỵ binh đao thương cùng thần nỏ đều hướng về phía ngoài.

Tô Mặc Ngu rất khiếp sợ, mơ hồ hiểu ra, lúc trước tiếng chân như sấm, cũng không phải là tín hiệu huyền giáp trọng kỵ xung phong, mà là Quốc Giáo kỵ binh đến giúp.

Hắn trong vô thức quay đầu nhìn về Quốc Giáo học viện, chỉ thấy thu lâm như trước, an tĩnh không tiếng động, tường viện cùng trong rừng, mơ hồ có thể thấy rất nhiều thân ảnh các giáo sĩ.

Hơn nữa bốn phía tàng thư lâu, cứ cách hơn mười trượng cự ly, đã có một vị hồng y giáo chủ cảnh giới cao thâm đang đứng.

Trận thế như vậy, thật sự là làm người ta rung động không còn gì để nói.

Đây là Ly cung tận tình biểu lộ lực lượng của mình không che dấu chút nào cho thế giới này xem.

Ở trước đạo lực lượng này, coi như là Đại Chu triều đình, cũng muốn biểu hiện ra kính sợ cùng nhượng bộ tương ứng.

Tô Mặc Ngu biết Quốc Giáo học viện đã an toàn, cảm thấy buông lỏng, sau đó cảm thấy phía sau lưng có chút ướt lạnh, thế mới biết thời khắc chính mình đẩy ra viện môn, lại khẩn trương toát hết mồ hôi.

Nam Khê trai đệ tử cùng Quốc Giáo học viện thầy trò, đi tới phía sau hắn, hướng ngoài viện nhìn lại, ngoài khiếp sợ, đều sinh ra cảm giác sống sót sau tai nạn.

...

...

Tàng thư lâu cửa sổ đã hủy hết, sắc thu nồng nặc tràn ngập bên trong.

Giáo Hoàng đứng sau lưng Trần Trường Sinh, nói: “Đối với người tu đạo mà nói, sinh mệnh là một quá trình cực kỳ dài dòng, ở trong quá trình này , chúng ta gặp được rất nhiều khó khăn, sẽ sinh ra rất nhiều thất vọng, cũng có thể nói là kiếp số, đối diện với các kiếp số này như thế nào, là cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn sống tạm, hay là trải qua thật tình tự hỏi một lần nữa tìm lại chính mình, chính là khác biệt quan trọng nhất. Ta cho ngươi ba ngày để suy tư, cũng cho ngươi ba ngày để đi Ly cung gặp ta, nhưng ngươi không làm gì cả, cho nên ta đành tự mình đến hỏi, ngươi rốt cuộc định lựa chọn ra sao.”

Trần Trường Sinh không xoay người, cũng không có ý tứ trả lời.

Giáo Hoàng hiểu vì sao ba ngày qua hắn không có hướng Ly cung cầu viện, nói: “Ngươi cảm thấy mọi người chúng ta đều đang lừa gạt ngươi ư?”

Trần Trường Sinh vẫn trầm mặc.

Giáo Hoàng nói: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ che chở ngươi thêm một ngày, đây là lời hứa của ta đối với Mai Lý Sa.”

Trần Trường Sinh vẫn không nói chuyện.

Giáo Hoàng đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn hướng ngoài cửa sổ đã không tồn tại nhìn lại, nói: “Ta sắp chết.”

Nghe được câu này, tầm mắt Trần Trường Sinh đang rơi vào trên cỏ ven hồ, nơi đó một lớp lá rụng thật dầy, có sáng bóng phiếm kim hoàng sắc, rất dễ nhìn, có tro tàn rửa nát, không khí trầm lặng.

Hắn cuối cùng đã nói chuyện.

“Sư thúc, rốt cuộc ngươi muốn ta nói cái gì đây?”

Giáo Hoàng nhìn rừng thu một mảnh vàng hồng còn có gốc đại dong thụ xanh xanh có chút bắt mắt, lạnh nhạt nói: “Quá khứ đã qua, đó là thời gian. Giống như thế, tinh thần vận động, vận mệnh biến hóa, đều chỉ có thể đi về phía trước, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, vô luận từng phát sinh chuyện gì, đối với ngươi mà nói tạo thành thương tổn như thế nào, nhưng ít ra, hiện tại bệnh của ngươi đã khỏi.”

Nếu như dựa theo ý nghĩ của người bình thường, Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng chi biến, không có bất cứ thương tổn gì, ngược lại đạt được lợi ích lớn nhất.

Nhắm mắt lại chính là hắc ám, sau khi chết thế giới của mình sẽ hủy diệt, dĩ nhiên không có bất kỳ chuyện có thể quan trọng hơn, đáng được ăn mừng hơn sống sót.

Giáo Hoàng không phải người bình thường, không nghĩ như thế, chỉ là muốn thông qua việc chỉ ra điểm này, để cho Trần Trường Sinh tỉnh lại: “Mai Lý Sa ban đầu hẳn là đã tính đến chuyện này, cho nên mới không cự tuyệt đề nghị của sư huynh, hắn cho là, so với bị lừa gạt, lợi dụng, bi thương, thống khổ, ngươi sẽ nhận được đầy đủ hồi báo, đây là suy đoán của ta.”

Trần Trường Sinh nói: “Ngài biết đấy, ta không phải là Đường Đường, cũng không phải là Vương Phá, đều không am hiểu tính toán.”

Những lời này có thâm ý, Giáo Hoàng khẽ mỉm cười, không tiếp lời, tiếp tục nói: “Máu của ngươi sau này có thể cũng không phải vấn đề nữa, nương nương cùng bọn ta không dám ăn ngươi, tự nhiên cũng không có còn ai dám sinh lòng tham lam đối với ngươi nữa, trừ phi Ma Quân tự mình xuất thủ, nhưng hiện tại hắn tự lo còn không xong, hẳn là không có cách nào uy hiếp được ngươi.”

Trần Trường Sinh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giáo Hoàng nói: “Còn không có tin tức chính xác truyền về, chỉ biết là Tuyết Lão thành đã phong thành ba ngày rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.