Sau khi hôn lễ của Lâu Dương Vương cùng Mạc Vũ chấm dứt, tầm mắt của mọi người trong kinh đô chuyển hướng cuộc hôn lễ khác kia.
Trong triều đình hiện tại đã mơ hồ chia làm hai phái, cựu triều thần tử lấy Lâm lão công công làm đại biểu tự nhiên là thành viên tổ chức trung với Hoàng Đế trẻ tuổi, hiện tại Mạc Vũ cùng Lâu Dương Vương cũng gia nhập vào, mà Tương Vương, Trung Sơn Vương các Vương gia Trần gia cùng với thế lực quân đội đại biểu cho Trần Quan Tùng còn lại là một phái khác. Thiên Hải gia dao động giữa hai bên. Sau khi Thánh Hậu nương nương chết, Thiên Hải gia tự nhiên đã gặp phải chèn ép rất lớn, nhưng gia tộc này từng ảnh hưởng đến triều đình hơn hai trăm năm, dư âm của nội tình cùng thực lực, ai cũng không thể bỏ qua sự hiện hữu của nó.
Hôn lễ của Trần Lưu Vương cùng Bình Quốc, từ ý nào đó mà nói đại biểu cho phủ Tương Vương kết minh với Thiên Hải gia. Là bên ngoại của Hoàng Đế Bệ Hạ, Thiên Hải gia theo lý thường phải đứng phía sau hắn. Nhưng bọn hắn cũng không có ý tứ muốn đẩy lùi trận hôn lễ này, ngược lại, sau khi Từ Hữu Dung tiến cung, trận hôn lễ này còn bị đẩy nhanh hơn.
Thiên Hải Thừa Vũ nếu so với ba năm trước đây đã già nua hơn rất nhiều, cảnh giới tu vi nửa bước thần thánh xem ra cũng không thể chống cự lực lượng của thời gian.
Hắn nhìn con của mình cảm khái nói: “Có lẽ ban đầu ngươi đúng, nhưng đến hiện tại, chúng ta đã không thể quay đầu lại được.”
Thiên Hải Thắng Tuyết khẽ cau mày nói: “Bệ Hạ cũng sẽ cần lực lượng của chúng ta.”
“Nhưng sau khi chuyện này chấm dứt thì sao?”
Thiên Hải Thừa Vũ trên mặt toát ra nụ cười tự giễu.
“Nếu quả thật Bệ Hạ muốn liên thủ với Trần Trường Sinh, đồng nghĩa muốn trở mặt với Đạo Tôn, vậy hắn sẽ dùng danh nghĩa gì đây.”
Thiên Hải Thắng Tuyết trầm mặc, không thử khuyên nhủ thêm gì nữa.
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có danh nghĩa thích hợp, đây cũng là sư xuất hữu danh (xuất quân ra có tiếng, nghĩa là vì có điều tiếng gì mới đem quân ra đánh nước ngoài).
Nếu như Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi thật sự làm như vậy, hơn nữa thắng lợi rồi, như vậy người năm đó gặp chuyện phản bội Thiên Hải Thánh Hậu, tất nhiên sẽ phải chịu trừng phạt.
Về phần Thiên Hải gia, dĩ nhiên không nghi ngờ chút nào sẽ bị thanh tẩy đầu tiên.
...
...
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.
Nhưng ngày nào đó gió tuyết bỗng nhiên ngừng lại, ánh mặt trời xé rách tầng mây thật dầy, rơi vào trong kinh đô cùng với núi sông, thiên địa nhất thời trở nên ấm áp, mùa xuân đột nhiên lan tỏa.
Mùa xuân đến, vạn vật hồi phục, tựa như Lạc Thủy bên ngoài kinh đô một lần nữa bắt đầu chảy, rất nhiều công việc đang dở dang sẽ tiếp tục bắt đầu.
Giáo Hoàng trở lại kinh đô, vô luận Ly cung hay là triều đình cũng không tìm được bất kỳ lý do nào khác để tạm dừng đại triêu thí.
Việc trọng đại đã ngừng ba năm này nhất thời hấp dẫn tầm mắt toàn bộ đại lục.
Tựa như mùa xuân đột nhiên đến, tin tức về đại triêu thí cũng có chút đột nhiên, tự nhiên không còn kịp tiến hành dự khoa khảo thí, cũng không có Thanh Đằng yến.
Thanh Đằng Lục Viện giáo tập học sinh cùng với các châu quận thư viện học sinh nhanh chóng vùi đầu vào học tập cùng tu hành. Tại phía nam xa xôi đệ tử các tông phái sơn môn kia lại đã bắt đầu chuẩn bị hành lý. Trường Sinh tông đã điêu tàn, nhưng bao gồm Nam Khê trai, Hòe viện, Ly Sơn kiếm tông ở bên trong, cùng hơn bốn mươi tông phái chuẩn bị phái ra đệ tử tham gia đại triêu thí năm nay. Cũng may lần này không có nhân vật thiên tài như Thần Quốc Thất Luật, cũng không có người như Hòe viện Chung Hội, cho nên Thanh Đằng chư viện gặp phải áp lực, so với năm trước nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng đây là lần đại triêu thí đầu tiên từ khi Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi cùng Giáo Hoàng đại nhân lên ngôi tới na, không người nào dám coi thường.
Hộ giáo kỵ binh ở ngoài Quốc Giáo học viện không ngừng dò xét, đám người bán hàng rong bị đuổi ra ngoài Bách Hoa hạng, tửu lâu rất có bối cảnh cũng bị yêu cầu chỉ có thể mở trong thời hạn.
Quốc Giáo học viện an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng đọc sách cùng với thanh âm thử kiếm. Tô Mặc Ngu mang theo học sinh tham gia đại triêu thí chuẩn bị lần cuối, ngay cả Đường Tam Thập Lục cũng không đi Ly cung, cả ngày ở Quốc Giáo học viện quan sát đám học sinh kia, thỉnh thoảng phát ra khiển trách nghiêm nghị.
Trần Trường Sinh còn kiêm cả viện trưởng Quốc Giáo học viện, nhưng ngại từ thân phận không có biện pháp làm gì, thậm chí nói cũng không nói một tiếng.
...
...
Thời điểm cách đại triêu thí còn có bảy ngày, Đường Tam Thập Lục đi vào Ly cung.
Ly cung không cấm giáo sĩ ra vào, nhưng vẫn vắng lặng như ba năm qua.
Hoặc là bởi vì Thảo Nguyệt hội quán, Đài sở lục điện hiện tại có một nửa đang bỏ trống.
Vị trí đại chủ giáo của Mao Thu Vũ, Bạch Thạch đạo nhân cùng Mục Tửu Thi, bây giờ còn chưa xác định người thừa kế.
Hộ Tam Thập Nhị thay thế vị trí của Mục Tửu Thi, hiện tại căn bản không có tinh lực đi quản lý chuyện trong Tuyên Văn điện, mà toàn diện xử lý cụ thể sự vụ ở Ly cung. Lăng Hải chi vương mang theo chút ít chấp sự áo đen của Thiên Tài viện, quan sát động tĩnh của triều đình. Sau khi Trần Trường Sinh hồi kinh, Ti Nguyên đạo nhân nhanh chóng rời Chiết Trùng điện, đi các châu quận tiến hành công việc tuyên giáo tối trọng yếu, mà ở mười ngày trước, An Hoa cũng mang theo mấy trăm giáo sĩ tín đồ cuồng nhiệt nhất, cũng gia nhập vào tuyên giáo.
Đường Tam Thập Lục hỏi: “Vị trí Thánh Dụ đại chủ giáo do ai tới nhận?”
Trần Trường Sinh nói: “Ba năm sau, nàng sẽ trở về chủ trì Văn Hoa điện.”
Những lời này nhắc tới nàng chính là Án Lâm đại chủ giáo.
Đường Tam Thập Lục có chút giật mình, suy nghĩ một chút lại cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất.
Án Lâm đại chủ giáo cuối cùng không làm chuyện gì trái với giáo luật nghiêm trọng cả, chẳng qua là thiếu hụt tín nhiệm đối với Trần Trường Sinh mà thôi.
Rời kinh đô khổ tu ba năm, mới có thể đền bù sai lầm nàng phạm phải, nàng xuất thân từ Thanh Diệu Thập Tam ti, chấp chưởng Văn Hoa điện quả thật càng thêm thích hợp.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết Trần Trường Sinh sắp đặt như thế có chút trình độ là vì An Hoa.
“Vậy Thánh Dụ đại chủ giáo?”
“Ừ, ta nghĩ để lại cho Lạc Lạc... đợi sau khi nàng lên ngôi, mới quyết định.”
Đường Tam Thập Lục khen: “Hay!”
Ban đầu Mục Tửu Thi lấy thân phận vương nữ Đại Tây Châu để nhậm chức Văn Hoa điện đại chủ giáo, bởi vì Nhân tộc cần tình hữu nghị của Đại Tây Châu. Nhân tộc càng cần người minh hữu là Yêu tộc, Lạc Lạc là công chúa Yêu tộc, cách tám ngàn dặm đường kiêm nhiệm Thánh Dụ đại chủ giáo, ai có thể nói gì?
Đường Tam Thập Lục lại hỏi: “Mao viện trưởng bên đó thì sao?”
Trần Trường Sinh nói: “Hắn đề cử Trang Chi Hoán, ta không đồng ý.”
Đường Tam Thập Lục sửng sốt.
Mao Thu Vũ rời đi không phải vì phạm sai lầm, là bởi vì phá cảnh nhập thần thánh, nếu như dùng triều đình tỷ dụ mà nói, coi như là thăng chức.
Ở trước khi rời đi, hắn đề cử người kế nhiệm Anh Hoa điện với Giáo Hoàng, là chuyện đương nhiên, trước đây cũng sẽ không bị phủ quyết.
Trần Trường Sinh làm như vậy có thể nói vô cùng không nể mặt Mao Thu Vũ cùng Thiên Đạo viện, về phần Trang Chi Hoán tâm tình càng có thể tưởng tượng.
Đường Tam Thập Lục hiểu được nguyên nhân Trần Trường Sinh không đồng ý Trang Chi Hoán, cũng không nói gì, chẳng qua cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. Vị trí Anh Hoa điện rất đặc thù, cùng Trang Chi Hoán so sánh, vô luận Tông Tự sở đại chủ giáo hay là Ly cung phụ viện, Thanh Diệu Thập Tam ti đại chủ giáo tới nhận, cũng rất khó phục chúng, về phần hắn cùng với Tô Mặc Ngu xuất thân Quốc Giáo học viện càng không thể suy nghĩ, Trần Trường Sinh không thể nào để lại cho tín đồ thế gian một cái hình tượng dùng người không khách quan, hơn nữa hắn và Tô Mặc Ngu tư lịch thật sự quá ít.
Như vậy rốt cuộc là ai tới tiếp nhận Anh Hoa điện đại chủ giáo?
Trần Trường Sinh nói ra một cái tên không tưởng được.
Quan Bạch.