Trần Trường Sinh là ai?
Hắn là đứa trẻ bị bỏ rơi được Kế đạo nhân nhặt từ bên khe suối.
Hắn là thiếu niên đạo sĩ Tây Trữ có hôn ước với Thiên Phượng chân nữ Từ Hữu Dung.
Hắn là người thừa kế của Quốc Giáo, là người nối nghiệp Giáo Hoàng.
Hắn đọc một lượt Đạo Tàng, thiên phú hơn người, là thiên tài kiếm đạo.
Nhưng, hắn rốt cuộc là ai?
Hắn nhìn ánh mắt của Thiên Cơ lão nhân, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ta là Chiêu Minh Thái tử ư?”
Đây là trong những lời đồn đại oanh động nhất nhưng cũng bí ẩn nhất ở kinh đô gần một năm qua.
Không ai biết đáp án.
Đều nói Thiên Cơ lão nhân không chỗ nào không biết, như vậy hắn có biết được hay không?
Vấn đề này đơn giản trực tiếp, lãnh lệ dị thường, giống như là kiếm của Tô Ly, đao của Vương Phá.
Coi như Thiên Cơ lão nhân đối với chuyện này đã sớm chuẩn bị tâm tư, đôi mắt vẫn híp lên, trầm mặc thời gian rất lâu.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn cuối cùng mở miệng: “Nương nương để cho ta đến kinh đô để xem ngươi một lần, thật ra cũng là muốn hỏi vấn đề như thế.”
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đây cũng là vấn đề mình muốn biết nhất, nói: “Kết quả?”
Thiên Cơ lão nhân nói: “Không có kết quả, bởi vì... ngươi và Chiêu Minh Thái tử có tuổi tác không giống nhau.”
Trần Trường Sinh không cảm thấy thoải mái hơn vì đáp án này, bởi vì hai nguyên nhân.
Hắn cẩn thận tính toán, mặc dù mình cùng Chiêu Minh Thái tử tuổi tác không giống nhau, nhưng Dư Nhân sư huynh lại rất phù hợp. Hơn nữa những lời này của Thiên Cơ lão nhân ẩn có thâm ý, bởi vì số tuổi không giống, cho nên không có kết quả, như vậy có phải đồng nghĩa, chỉ cần số tuổi giống nhau, từ mọi phương diện đánh giá, mình hẳn là Chiêu Minh Thái tử?
“Nếu như ngươi thật sự bằng tuổi Chiêu Minh Thái tử, chuyện này ngược lại càng không đúng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì quá đúng.”
Bởi vì quá đúng, cho nên không đúng, những lời này có chút hoang đường, nhưng Trần Trường Sinh rất dễ dàng hiểu được. Nếu như hắn bằng tuổi Chiêu Minh Thái tử, lời đồn trong kinh đô rất dễ trở thành sự thật, sấm chớp đang âm thầm đằng sau chắc chắn sẽ lộ chút phong thanh, hoặc là đem tấm màn đen của kinh đô xé rách, hoặc là làm hắn tan xương nát thịt.
Câu nói kế tiếp của Thiên Cơ lão nhân trực tiếp để cho Trần Trường Sinh giựt mình tỉnh lại, thân thể trở nên có chút cứng ngắc.
“Ta biết ngươi có một sư huynh, hắn và Chiêu Minh Thái tử có số tuổi giống nhau.”
Thiên Cơ lão nhân nhìn ánh mắt của hắn nói: “Ngươi không cần khẩn trương, ta không phải nói hắn chính là Chiêu Minh Thái tử.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Tại sao?”
Thiên Cơ lão nhân nói: “Bởi vì hắn cùng Chiêu Minh Thái tử hoàn toàn giống nhau.”
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì.
“Thương viện trưởng nghìn vạn đạo pháp, ta từ trước đến giờ vẫn rất bội phục.”
Thiên Cơ lão nhân ánh mắt yên tĩnh nói: “Giả thành thật hay thật hóa giả, chỉ tiếc không giấu diếm được ta.”
Trần Trường Sinh không hỏi vì sao không thể gạt được hắn, vì lúc này tâm thần của hắn hoàn toàn ở chỗ khác.
Hắn nhớ tới một quyển Đạo Tàng, cuốn Đạo Tàng này gọi là Quang Âm Quyển, thời gian... chính là tuổi.
“Chẳng lẽ trừ số tuổi... các phương diện khác, ta cũng rất giống Chiêu Minh Thái tử?”
“Đúng vậy, ta xác định ngươi chính là hậu nhân của Trần thị hoàng tộc.”
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa.
Trong lời đồn hoặc là nói trong truyền thuyết truyền lưu ở kinh đô, trước lúc nói hắn là Chiêu Minh Thái tử, dĩ nhiên đã từng có lời đồn hắn là người trong hoàng tộc.
“Tại sao? Tại sao tất cả mọi người xác định ta là hoàng tộc? Chẳng lẽ bởi vì ta họ Trần ư?”
Hắn nhìn Thiên Cơ lão nhân hỏi, không phát hiện so với lúc bình thường, âm điệu lúc này đột nhiên cao hơn.
Loại tâm thần kích động này, đối với hắn mà nói, là chuyện rất hiếm thấy.
Trong vườn hoa tràn ngập sương mù, đem những lời giữa hắn cùng Thiên Cơ lão nhân nghiêm mật ngăn cách ở bên trong, tuyệt đối không có bất kỳ người nào khác có thể nghe được.
“Tại sao lại xác định ngươi là hoàng tộc?”
Thiên Cơ lão nhân nhìn hắn, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp, nói: “Bởi vì trong thân thể của ngươi từng có thiên luân.”
“Thiên luân?”
Trần Trường Sinh cũng không xa lạ với từ này, mặc dù kể từ khi Thiên Hải Thánh Hậu đương triều, người trong hoàng tộc đã bị trục xuất khỏi kinh đô, đã có rất ít người nhắc tới từ này.
Năm đó Trần thị hoàng tộc từ Thiên Lương quận xuất phát để bình thiên hạ, liên tục xuất hiện các tuyệt thế cường giả như Trần Huyền Bá, Thái Tông Hoàng Đế, cũng là bởi vì huyết mạch thiên phú của Trần thị nhất tộc vốn không giống người thường. Bọn họ tu hành cũng không giống các tông phái sơn môn khác, trong đó cụ thể khác biệt thế nào đương nhiên là bí mật lớn nhất của hoàng tộc, nhưng hai chữ thiên luân vẫn lưu truyền ra ngoài.
Trần Trường Sinh hồi tưởng lại quá trình tu đạo sau khi từ Tây Trữ đến kinh đô, nhất là vô số lần tọa chiếu tự quan, lắc đầu: “Không, ta không phát hiện ra thiên luân trong cơ thể của mình.”
“Đó là bởi vì thiên luân bên trong cơ thể ngươi đã bị phá hủy từ rất lâu trước, nói chính xác hơn, là nổ tung.”
Thiên Cơ lão nhân lẳng lặng nhìn hắn, không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Trường Sinh cảm thấy ánh mắt của đối phương ẩn chứa một chút mùi vị thương hại.
“Điều này làm sao có thể? Nếu quả thật theo lời ngài, trong thân thể của ta từng có thiên luân, sau đó nổ tung, tại sao bản thân ta không có cảm giác gì?”
“Đó là bởi vì thời điểm thiên luân bên trong cơ thể ngươi bị hủy diệt, ngươi vẫn chỉ là đứa bé.”
“... Có thể coi là như thế, tại sao trước kia chưa từng có ai phát hiện ra dấu vết thiên luân trong cơ thể của ta? Tại sao ngài lần trước đi kinh đô gặp ta không phát hiện?”
Trần Trường Sinh vẫn không cách nào tiếp nhận suy luận này, cho dù người nói ra lời này là Thiên Cơ lão nhân.
“Bởi vì khi đó cảnh giới của ngươi còn chưa đủ, theo tu vi của ngươi dần tinh thâm, tinh quang nhập vào cơ thể, đem kinh mạch tẩy rửa càng thêm rõ ràng, ta mới có thể xác nhận chắc chắn.”
“Không phải nói chuyện thiên luân nổ tung sao? Tại sao lại nhắc tới kinh mạch?”
“Ngươi... Có phải kinh mạch gãy lìa, vận hành chân nguyên cũng có vấn đề hay không?”
Thiên Cơ lão nhân nhìn vào mắt của hắn hỏi.
Trần Trường Sinh khiếp sợ im lặng.
Tựa như máu, kinh mạch bế tắc hoặc có thể nói gãy lìa , cũng là bí mật lớn nhất trong thân thể của hắn.
Bí mật này càng thêm đáng sợ, bởi vì dựa theo lời sư phụ, vấn đề kinh mạch của hắn sẽ làm hắn chết năm hai mươi tuổi.
Hắn không ngờ tới, bí mật này bị Thiên Cơ lão nhân khám phá dễ dàng, sau đó nói ra như vậy.
Chẳng qua là... kinh mạch gãy lìa, cùng việc hắn là hoàng tộc có quan hệ gì? Cùng thiên luân lại có quan hệ gì?
Thiên Cơ lão nhân giơ tay phải lên, cách bàn, chỉ nơi nào đó trước ngực Trần Trường Sinh.
“Ở lúc ngươi còn là đứa trẻ, thiên luân ở chỗ này nổ tung, sau đó lan tràn như mạng nhện, chặt đứt cửu kinh của ngươi.”
“Ngươi muốn hỏi kinh mạch gãy lìa cùng thiên luân nổ tung có liên hệ gì ư?”
“Kinh mạch gạch lìa, chính là dấu vết thiên luân nổ tung, chính là căn cứ trực tiếp chính xác nhất.”
“Thế gian vô số người, chỉ có ngươi mới có loại tổn hại về kinh mạch như vậy.”
“Cho nên ngươi là Trần thị hoàng tộc.”
“Dĩ nhiên, ngươi là một hoàng tộc vô cùng bất hạnh.”
“Theo đạo lý mà nói, ở thời khắc thiên luân nổ tung, khi ngươi vẫn còn là đứa bé đáng nhẽ đã chết.”
“Nhưng ngươi còn sống, bản thân cũng đã là một loại kỳ tích.”
Trong vườn hoa một mảnh an tĩnh.
Sương mù trở nên dị thường nồng nặc.
Không khí ấm áp như xuân, đột nhiên hàn lãnh tựa như ngày đông giá rét.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Cho đến thật lâu sau, hắn nhìn Thiên Cơ lão nhân hỏi: “Nhưng... cuối cùng vẫn sẽ chết sao?”
Lần này, đến phiên Thiên Cơ lão nhân trầm mặc.