Tiết Hà kích động như thế, không phải vì Trần Trường Sinh giúp cho mình rời khỏi khổ ngục cùng với phục chức, mà là cảm kích trước đó hắn đã thu liệm thi thể cho huynh trưởng, tham gia tế điện, đối với quả tẩu cùng cháu trai cháu gái của hắn cũng chiếu cố rất nhiều, còn bảo toàn từ trên xuống dưới trong Thông Châu thành—— mấy năm thời gian trôi đi, Thông Châu quân phủ đã trở lại vinh quang như lúc Tiết Tỉnh Xuyên ở đây năm đó, cùng Ủng Lam quan, Ủng Tuyết quan đồng liệt làm quân phủ tối trọng yếu của Đại Chu, là bởi vì hắn có bộ hạ thuộc hạ cũ trợ giúp.
Trần Trường Sinh nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Tiết Hà biết tính tình của hắn, đứng dậy ý bảo phu nhân mang theo hài tử rời đi.
Trước khi đi, tiểu Tiết phu nhân có chút khẩn trương nhìn hắn một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ không cần chuẩn bị cơm ư? Hai vị Thánh Nhân liệu có mất vui hay không?
Tiết Hà không chú ý tới vẻ mặt của phu nhân, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người hỏa vân lân mà Trần Trường Sinh đang nắm.
“Có người bảo ta mang nó cho ngươi, hi vọng trong tương lai gần, ngươi có thể cưỡi nó đánh vào Tuyết Lão thành.”
Trần Trường Sinh nói: “Ngày đó, ta nghĩ Tiết Tỉnh Xuyên thần tướng sẽ cao hứng phi thường.”
Tiết Hà nhận lấy dây cương, nói: “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”
Hỏa vân lân rất có linh tính, đã nhận ra hắn là ai, cúi đầu chạm nhẹ vào mặt của hắn.
Tiết Hà có chút cảm động, nghĩ tới hỏa vân lân hẳn là do Bệ Hạ mời Giáo Hoàng đại nhân mang tới, lại vừa có chút bất an.
Hắn thật tình nói với Trần Trường Sinh: “Ta chỉ biết là nó do ngài ban thưởng cho ta.”
Những lời này chỉ có một ý nghĩa, đó chính là trung thành cảnh cảnh.
Hắn để cho người nhà xuất hiện chuyên môn dập đầu bái kiến Trần Trường Sinh, cũng là có ý tứ này.
Mặc dù Hoàng Đế Bệ Hạ đề bạt hắn nhận chức thần tướng Thông Châu quân phủ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng ai mới là ân nhân chân chính của Tiết gia.
Tiết gia, là người trung thành với Trần Trường Sinh.
Vô luận là Tiết gia ở Thông Châu, hay là Tiết gia ở Thái Bình đạo tại kinh đô.
Chỉ cần Tiết gia còn tồn tại, chỉ cần hắn còn sống, Thông Châu quân phủ sẽ chỉ nghe theo lời của Ly cung tựa như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Cho dù tương lai triều đình cùng Quốc Giáo tái khởi phân tranh, hắn cũng sẽ không chút do dự mang theo mấy vạn đại quân đứng phía sau Trần Trường Sinh.
Mặc dù trước mắt thoạt nhìn, Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng tình thâm ý trọng, sư huynh đệ tình cảm hơn cả thân huynh đệ, căn bản không thể nào phát sinh chuyện như vậy, nhưng mà... ai có thể dám chắc chuyện tương lai? Lúc Thái Tổ Hoàng Đế mang binh rời Thiên Lương quận, mấy vị vương gia trẻ tuổi chẳng lẽ có thể đoán trước được Bách Thảo Viên mấy chục năm sau sẽ chảy nhiều máu như vậy hay sao?
Trần Trường Sinh biết Tiết Hà hiểu nhầm rồi, nói: “Đây là ý tứ của Lạc Dương bên kia.”
Nghe xong những lời này, Tiết Hà trầm mặc thời gian rất lâu.
Đông Đô Lạc Dương những năm gần đây vẫn rất yên lặng, không phát ra bất cứ thanh âm gì, nhưng vẫn có rất nhiều tầm mắt nhìn chăm chú vào nơi đó.
Tại sao? Đương nhiên bởi vì nơi đó có một tòa Trường Xuân quan.
Hiện tại thế nhân nhắc tới Lạc Dương, nếu như không nói thêm gì khác, vậy chính là ám chỉ Trường Xuân quan, chỉ vị đạo nhân đã lớn tuổi trong Trường Xuân quan kia.
Nếu như hỏa vân lân thật sự do Lạc Dương Trường Xuân quan đưa tới, ý tứ tự nhiên vô cùng rõ ràng.
“Mạt tướng không dám có chút lòng oán hận nào.”
Thời điểm nói những lời này, Tiết Hà nói rất chậm, nhưng giọng nói vô cùng thật tình.
Nếu đã hạ quyết tâm, hắn cũng không muốn để Giáo Hoàng đại nhân cho là mình còn có giữ lại.
Mặc dù nói ra những lời này, làm cho hắn vô cùng không thoải mái, cũng có thể nói là không cam lòng.
“Nghĩ gì vốn là chuyện không cách nào khống chế, yêu ghét cũng như vậy, hơn nữa ngươi có lý do để hận, như vậy ai có tư cách bảo ngươi không hận nữa được chứ?”
Trần Trường Sinh nói: “Nhưng trước lúc đánh đổ Tuyết Lão thành, chúng ta có thể cần tạm thời quên đi những điều này.”
Chiến tranh lần này, Tiết Hà dẫn dắt Thông Châu quân phủ, dĩ nhiên sẽ là chủ lực tuyệt đối.
Lạc Dương vị kia đem hỏa vân lân trả lại cho Tiết Hà, không có đôi câu vài lời, nhưng tự có thâm ý bên trong.
Chính là ý tứ mà Trần Trường Sinh nói.
...
...
Hoàng hôn dần dần nồng nặc, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung không ở lại thần tướng phủ để dùng cơm, lựa chọn trực tiếp rời đi.
Hiện tại hai người bọn họ phải cùng cưỡi chung một con hạc.
Trước kia tình hình như vậy đã phát sinh rất nhiều lần, bạch hạc cũng đã sớm quen, nhưng nó nhạy cảm nhận thấy được tình hình hôm nay khác biệt.
Hoàng hôn thương mang, bình nguyên vô ngần.
Từ Hữu Dung vẻ mặt chuyên chú ngắm phong cảnh, Trần Trường Sinh nói chuyện với nàng, bốn năm câu nàng mới có thể đáp lại một câu, lộ vẻ có chút lãnh đạm.
Bạch hạc đang nhớ lại câu nói của Tiếu Trương, nghĩ thầm chẳng lẽ giữa hai người thật sự có vấn đề gì ư?
Trần Trường Sinh dù ngờ nghệch đến như thế nào, cũng đã sớm cảm nhận được sự lãnh đạm của Từ Hữu Dung, biết thật sự có vấn đề.
Vấn đề là hắn không biết là vấn đề gì, vấn đề từ đâu mà đến, muốn hỏi nàng cũng không biết từ đâu hỏi.
Gió lạnh đập lên trên mặt, không thể làm cho hắn càng thêm thanh tĩnh, ngược lại làm cho hắn càng thêm hồ đồ.
Bạch hạc bay về hướng tây nam, không bao lâu đã đi vào Thiên Lương quận.
Nhìn cảnh sắc hoang nguyên quen thuộc dưới mặt đất, cùng tòa thành thị quen thuộc phía trước, Trần Trường Sinh nhớ tới hình ảnh năm đó cùng Tô Ly chạy trốn vạn dặm, không khỏi có chút hoài niệm.
Dựa theo chỉ lệnh của hắn, bạch hạc đáp xuống trong một rừng cây ở ngoài thành. Trong quá trình từ trên bầu trời đáp xuống, Trần Trường Sinh chú ý tới tòa phủ đệ lớn nhất trong thành không có một bóng người, cửa lớn đóng kín, không khỏi có chút buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ Lương Vương Tôn đã rời đi ư? Vì sao trong vương phủ cũng không có một người nào?
Bạch hạc bay vào hoàng hôn, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung từ quan đạo bên cạnh rừng rậm đi ra.
Tầm Dương thành chính là một tòa cổ thành, cửa thành phía nam nhìn lại có chút mới, ít nhất không có phong cách cổ bên trên.
“Năm đó lão sư ngươi đánh nát chính là cửa thành này, Quan Tinh Khách cùng Chu Lạc bị đánh rất thảm.”
Trần Trường Sinh nghĩ tới chuyện năm xưa, vẫn còn có chút kích động, lại có chút xấu hổ vì mình không biết kể chuyện xưa, nghĩ thầm nếu như đổi lại là Đường Tam Thập Lục mà nói nhất định sẽ nói đặc sắc hơn nhiều.
Tầm Dương thành câu chuyện một đêm mưa gió đã sớm truyền khắp toàn bộ đại lục, Từ Hữu Dung đã sớm biết toàn bộ chi tiết, căn bản không cần Trần Trường Sinh giảng giải.
Nhìn cửa thành, nghĩ tới lão sư, khóe môi của nàng hiện ra nét mỉm cười.
Trần Trường Sinh có chút vui mừng, nghĩ thầm sắp đặt như vậy quả nhiên không sai.
Đi vào Tầm Dương thành, bọn họ trực tiếp tới Lương Vương phủ.
Lương Vương phủ đại môn đóng kín.
Bọn họ dùng thần thức đảo qua, xác nhận bên trong đúng là không có người nào.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, nghĩ thầm đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Lương Vương Tôn lại đem hạ nhân trong phủ cũng đưa đi toàn bộ.
Tiến vào trong vương phủ, thấy tòa đại liễn nổi tiếng kia, hai người tìm được thư mà Lương Vương Tôn lưu lại.
Lương Vương Tôn có lực ảnh hưởng rất mạnh đối với giới tu đạo cùng với dân chúng phương bắc. Trong cung mấy lần hạ chỉ muốn mời hắn vào triều cũng bị hắn cự tuyệt.
Là hậu nhân của hoàng tộc tiền triều, hắn đối với Trần thị hoàng tộc hận thấu xương, làm sao có thể nguyện ý xuất thủ tương trợ chứ.
Bọn họ tới Tầm Dương thành là muốn thuyết phục hắn, ban đầu Lương Vương Tôn vào kinh giúp Thiên Hải Thánh Hậu chủ trì hoàng dư đồ, hẳn là quan cảm không sai đối với Từ Hữu Dung.
Ai ngờ Lương Vương Tôn nhận được kinh đô tin tức truyền đến, trực tiếp mang theo già trẻ lớn bé trong vương phủ rời Tầm Dương thành, hẳn là ngay cả gặp mặt cũng không chịu.
Bất quá Lương Vương Tôn trong thư đã nói rất rõ ràng —— giúp triều đình làm việc là chuyện không thể nào, nhưng nếu thật cần hắn, hắn tự nhiên sẽ xuất hiện.
Có một câu nói như vậy là đủ rồi, huống chi trên tờ giấy còn có một cái tên người.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung rời vương phủ, đi tới trên đường.
Rất nhiều quân sĩ vội vã đi qua, thần sắc trên mặt có chút mờ mịt.
Sương quân các châu quận đang đổi nơi đóng quân, đồng thời cũng tích cực huấn luyện dã ngoại.
Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không xuất hiện trên chiến trường, nhưng không ai biết, lần này rốt cuộc sẽ chết bao nhiêu người.
Vũ Lâm Quân chịu trách nhiệm trấn thủ hoàng cung đều phải thời khắc chuẩn bị bắc tiến, chớ đừng nói chi là bọn họ.
Ở trên chiến trường tử vong là chuyện không thể tránh khỏi, tre già măng mọc là từ ngữ sẽ thường xuyên xuất hiện
Trần Trường Sinh hiểu được đây là chuyện tất nhiên,nhưng vẫn cảm thấy có chút ngơ ngẩn.
Vì ý nghĩ của hắn, ngàn vạn người sẽ chết đi.
Có đôi khi hắn sẽ nhớ may nhờ mình là Giáo Hoàng, không phải là Hoàng Đế, nếu không ý chỉ cùng lệnh động viên này cũng sẽ thông qua tay của mình.
Tiếp theo, hắn lại có cảm giác nghĩ như vậy thật sự có lỗi với sư huynh.
Hắn biết sư huynh sẽ làm những chuyện này tốt vô cùng, nhưng giống hắn, sư huynh cũng thực sự không thích làm những chuyện này.
Con đường sau Lương Vương phủ tên là Tứ Quý thanh, là một con đường thẳng nhất phía tây Tầm Dương thành, hai bên không có cửa hàng, chỉ có toàn đá xanh lát thành tường.
Phố dài an tĩnh, không biết trong đình viện nơi nào bay ra tiếng nhạc, nghe tựa như có người đang ca diễn.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung theo tiếng mà đi, xuyên qua một ngõ một hẻm, đi tới trước cửa một tòa phủ, nhìn thấy hai bên treo đèn lồng màu đỏ.
Đèn lồng dùng giấy cực đỏ, màu sắc rất nặng, tựa như cảm thấy ẩm ướt, trong đèn ánh nến chiếu sáng ra, nhìn lại giống như máu, có chút chói mắt.
Từ Hữu Dung nhìn đèn lồng một cái, đôi mi thanh tú cau lại, không biết nghĩ tới thứ gì.
Khúc hát từ trong phủ truyền đến, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đi vào, lại không người nào ngăn cản.
Vào phủ nhìn thấy chính là một mảnh thạch bình thật lớn, đá xanh lát thành nền, chưa đặc sắc, cũng không tinh sảo, cộng thêm bốn phía cây đuốc đang thiêu đốt, hơi có mấy phần ý tứ hoang nguyên chiến trường.
Phía trước là một tòa sân khấu, trên đài đang thắp đèn cầy to như cánh tay, ngọn lửa chiếu vào tường đằng sau được quét vôi trắng xóa, một mảnh sí bạch, phảng phất ban ngày.
Một vị nam tử đang ca diễn, mặc váy đỏ, trang dung vô cùng tươi đẹp.
Hắn không dùng y phục cao cổ cố ý che kín cổ họng, cũng không cố ý đè ép thanh tuyến, y y nha nha mà hát, lộ vẻ khàn khàn lại rất tinh tế, có chút động lòng người.
Không một chút dấu hiệu, khúc hát đột nhiên ngưng lại.
Nam nhân nhìn hướng Trần Trường Sinh phía sau nói: “Ngài cảm thấy ta diễn như thế nào?”
Tối nay người tới xem diễn không nhiều, chỉ có hơn mười vị, tán đạm mà ngồi ở trước sân khấu, nhìn trang phục khí chất, hẳn cũng là đại phú đại quý trong Tầm Dương thành. Lúc này nghe vị nam nhân trên sân khấu lên tiếng, mọi người xoay người nhìn lại, mới nhìn thấy Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, không khỏi có chút giật mình.
Lương Hồng Trang hôm nay trong phủ ca diễn để tiêu khiển, mời là đoàn kịch nhỏ tốt nhất Lan Lăng thành, hát vẫn là xuân dạ khúc nổi danh, diễn chính là cô dâu kiều mỵ động lòng người, đang ca cực kỳ nhập tâm, lông mày liếc mắt đưa tình đầy tình tứ, chợt nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi từ bên ngoài phủ đi đến, nghĩ thầm cuối cùng đã đến rồi.
“Ta chưa từng nghe ca diễn, nhưng cảm thấy rất tốt.”
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, vừa bổ sung nói: “Cùng diễn kịch ở kinh đô tựa hồ có chút bất đồng.”
“Ta lúc còn bé đi Lư Lăng phủ học qua diễn kỹ, giọng hát của bọn họ có chút kỳ quái, nhưng rất dễ nghe.”
Lương Hồng Trang nói: “Nghe nói là cách hát từ Đại Tây Châu bên kia truyền tới, cũng không biết có phải thật vậy hay không.”
Có mặt nơi này đều là đại nhân vật trong Tầm Dương thành, nhìn bộ dáng của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, nhất là người sau, rất nhanh đã đoán được thân phận của bọn họ.
Bàn trà đổ xuống đất, cái ghế lật nghiêng ngả.
Ở dưới sự hướng dẫn của Tầm Dương thành thành thủ cùng đại chủ giáo, mọi người thật tình hành lễ.
Trần Trường Sinh khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy, nhưng không có ý tứ cùng bọn họ nói chuyện, cho nên mọi người không thể làm gì khác đành cung kính đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng.
“Cũng chính là mười mấy năm trước, Lương phủ chết vô số người, phụ thân cũng đã chết, đại huynh rời nhà trốn đi, đoạn cuộc sống này quả thật là rất khổ, triều đình không thích nhà chúng ta, dĩ nhiên sẽ không ai khác thích, lúc đó không có trưởng bối che chở, ai còn khách khí đối với ta chứ? Thời điểm khổ nhất, cơm cũng không được ăn, chỉ mong tìm được biện pháp nuôi sống chính mình, phụ thân thích nghe ca hát, ta cũng rất thích nghe, đối với kinh doanh lại không quen thuộc, cho nên mới đi lên con đường này, lúc ấy không đi cũng không được, các ngươi vừa rồi đi qua vương phủ rồi chứ? Khi đó ngay cả vương phủ cũng bị người khác chiếm...”
Nghe Lương Hồng Trang nói, các đại nhân vật Tầm Dương thành sắc mặt biến hóa, nghĩ thầm chẳng lẽ tối nay sẽ xảy ra chuyện ư?
Kế tiếp Lương Hồng Trang trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói.
Lúc ấy gặp chuyện không may, người có quyền thế cùng tài phú chiếm Lương Vương phủ đang ngay trước mắt, chính là những đại nhân vật của Tầm Dương thành ở nơi này.
Nếu như không có Lương Vương Tôn thiên phú xuất chúng, tuổi còn trẻ đã làm cường giả Tiêu Dao bảng, lại cùng trong cung có quan hệ, những người này sao có thể cúi đầu nhận thua? Dù vậy, đám người này còn ỷ vào sự cảnh giác của triều đình đối với Lương Vương phủ cùng với quyền thế của Thiên Hải gia, chèn ép Lương Vương phủ không có cách nào trả thù.
Nghĩ tới ba năm sau trở về cảnh tượng trong phủ xốc xếch, Lương Hồng Trang thở dài.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp ném cho Trần Trường Sinh.
Trong hộp là một nửa gia sản của Lương Vương phủ, có thể làm quân phí.
“Ta muốn uống rượu.”
Lương Hồng Trang bỗng nhiên nói.
Một lát sau, một vị phụ nhân bưng bát rượu đi lên sân khấu, cước bộ rất vội vã.
Lương Hồng Trang nhận lấy chén uống một hơi cạn sạch, nâng chén ném đến trên mặt đất, ba một tiếng, vỡ thành phấn vụn.
Hắn tà tà ngắm nhìn trời, khinh miệt cùng bi thương khó nói thành lời, đi xuống sân khấu, đá rơi xuống vân ngoa, ném khăn đội đầu, liền hướng trong bóng đêm đi tới.
Phụ nhân kia gấp gáp hô: “Tam thiếu gia ngươi muốn đi đâu?”