Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 1001: Chương 1001: Thiên thụ tình thoại




Hắc y thiếu nữ tự nhiên chính là tiểu hắc long.

Là người thủ hộ, nàng cùng Trần Trường Sinh trong lúc gặp nạn dù đã bị chặt đứt thần niệm liên lạc, cho nên trong khoảng thời gian nàng tiêu thanh biệt tích, Trần Trường Sinh cũng có thể xác nhận nàng vẫn an toàn , chẳng qua loại liên lạc này bị thiên thụ ngăn cách, Trần Trường Sinh mới không cách nào xác định vị trí cụ thể của nàng, nhưng có Biệt Dạng Hồng chỉ rõ phương vị, muốn tìm được nàng là chuyện phi thường dễ dàng.

Thiên thụ cao như vậy, chính là trong thụ động cũng có thể chứa được một gian phòng, thân hình của tiểu hắc long tự nhiên lộ vẻ càng thêm nhỏ bé.

Tầm mắt của Trần Trường Sinh rơi vào trên mắt cá chân của nàng, thấy được sợi xích sắt, không khỏi nghĩ tới trước kia ở đáy Bắc Tân kiều thường xuyên nhìn thấy hình ảnh này, tâm tình hơi trầm xuống.

Tiểu hắc long nhìn hắn nói: “Làm sao ngươi tới trễ như thế?”

Trần Trường Sinh lòng đầy xin lỗi, không biết nên giải thích như thế nào.

Tiểu hắc long tầm mắt lướt qua vai hắn, rơi vào trên bạch hạc, sắc mặt nhất thời biến thành lạnh tựa như sương.

Trần Trường Sinh không chú ý tới chuyện tâm tình của nàng đã biến hóa, mặc dù phát hiện, đại khái cũng không hiểu được nguyên nhân.

Hắn đi tới trước người Chi Chi ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiên cứu sợi xích sắt đem nàng giam cầm ở nơi đây.

Dưới tàng cây vang lên một trận kiếm minh dày đặc như mưa.

Ở trong thời gian cực ngắn, hơn mười đạo danh kiếm bao gồm Vô Cấu kiếm ở bên trong đều chém xuống, nhưng không cách nào chặt đứt sợi xích sắt này.

Không giống xích sắt ở dưới đáy Bắc Tân kiều, sợi xích sắt này mặt ngoài không có phủ thần thánh khí tức để ngăn cách công kích, nhưng lại hòa làm một thể với cả ngọn núi này, bên trong tựa như ẩn giấu trận pháp nào đó, có thể đem toàn bộ tất cả công kích rơi vào trên xích sắt chuyển đến bản thể vách núi.

Nói một cách khác, muốn chặt đứt sợi xích sắt này cần phải hủy diệt toàn bộ ngọn núi này.

Hủy diệt vách núi này, đối với Trần Trường Sinh hiện tại mà nói cũng không phải là chuyện không làm được, vấn đề là làm thể có thể sẽ dao động căn cơ của thiên thụ, đến lúc đó hoang hỏa từ dưới đất trào ra thì phải làm sao bây giờ? Hắn có thể ngồi bạch hạc rời đi, chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn tiểu hắc long bị hoang hỏa ngập trời cắn nuốt ư?

Nếu không thể, như vậy chỉ có tìm cách khác để phá trận.

Hắn nghĩ tới tên cấm chế này, nghĩ thầm xem có tìm được manh mối hay không.

Tiểu hắc long tức giận nói: “Bạch Đế nhất tộc vốn chính là bạch hổ, đồ chơi này là thủ đoạn dùng để nhốt tộc nhân của mình, gọi danh tự này không phải là đương nhiên ư.”

Trần Trường Sinh nói: “Lạc Lạc đang tìm chìa khóa, chỉ sợ là quá lâu... Nếu như Hổ Hiệp cũng là trận pháp, ta muốn viết thư mời Hữu Dung tới đây, nàng có thể nghĩ ra biện pháp.”

Ban đầu hắn hỏi Từ Hữu Dung phá vỡ cấm chế dưới đáy Bắc Tân kiều thế nào, mặc dù cuối cùng là Giáo Hoàng xuất thủ, nhưng nàng quả thật rất lợi hại trong phương diện này.

Tiểu hắc long thần sắc lạnh tựa sương toàn bộ biến mất, căm tức hô lên: “Cưỡi hạc của nữ nhân khác tới cứu ta, loại chuyện này ngươi cũng làm được ư!”

Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu hắc long lại càng tức giận hét lên: “Ngươi còn muốn nàng tới cứu ta ư! Còn muốn nàng tới cứu ta hai lần ư! Ngươi rốt cuộc đầu óc thế nào chứ!”

Trần Trường Sinh cảm thấy đầu óc của mình quả thật không tốt, bởi vì hắn căn bản không biết tại sao tiểu hắc long tức giận như thế, nói những lời này là có ý gì.

Hắn và tiểu hắc long sinh sống ba năm trong tuyết lĩnh ở Bắc Cương, cùng ăn cùng đi cùng ở, đã vô cùng thân cận, nhưng hắn vẫn không hiểu được tâm ý của nàng.

Cưỡi hạc của nữ nhân khác? Muốn nàng tới cứu hai lần? Chuyện này là chuyện gì?

Hắn trong vô thức giải thích: “Nàng là vị hôn thê của ta, không cần khách khí .”

Tiểu hắc long oán hận nói: “Ngươi là nam nhân đầu tiên của ta, làm sao từ trước đến nay đối với ta vẫn khách khí như vậy?”

...

...

Chỗ cao nhất của thiên thụ nằm trên cả tầng mây.

Ánh mặt trời rơi xuống cành, rực rỡ kim quang, rất là xinh đẹp.

Một đôi cánh chim trắng noãn chậm rãi thu nạp, Từ Hữu Dung đứng trên cành theo gió khẽ đong đưa.

Nàng đưa tay từ trong lá cây hái một viên hỏa tương quả, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập vẻ tò mò, cẩn thận cắn một miếng, một hồi lâu sau mới hài lòng gật gật đầu.

Sau một khắc, ánh mắt của nàng khẽ biến hóa, không còn hài lòng như thế nữa.

Không phải bởi vì hỏa tương quả trong truyền thuyết này ẩn chứa hoang hỏa khí tức quá nồng, mang đến thương tổn đối với nàng, mà bởi vì nàng nghe được tiếng đối thoại từ bên dưới truyền đến.

“Cưỡi hạc của ta đi gặp nữ nhân khác cũng thôi đi, lại còn là hai người... Mạc Vũ năm đó quả nhiên không gạt ta, ngươi cùng các nàng quả nhiên là có vấn đề.”

...

...

Trần Trường Sinh tỉnh táo lại, biết được vấn đề ở chỗ nào.

Từ đáy Bắc Tân kiều quen biết đến hiện tại, đã thời gian rất lâu, hắn đã sớm biết chuyện gì xảy ra ban đầu cùng với ý nghĩ của nàng từ đó đến nay.

Ban đầu hắn mạo hiểm để tọa chiếu tự quan, đốt tinh huy ngưng tụ thành cánh đồng tuyết, thiếu chút nữa bị đốt thành một mảnh hư vô.

Tại thời khắc mấu chốt nhất, tiểu hắc long phá vỡ mi tâm của mình, dùng huyền sương cự long chân huyết để cứu hắn.

Hơn nữa đó còn là sơ huyết trân quý nhất tinh khiết nhất.

Dựa theo quy củ của Long tộc, nàng làm như vậy chính là lựa chọn Trần Trường Sinh làm phu quân của mình.

Từ đó về sau, nhất là ba năm ở Bắc Cương, nàng vẫn luôn nghĩ tới chuyện này.

Trần Trường Sinh có thể sống tới hôm nay, cần cảm tạ nhất đúng là nàng, nhưng hắn có thể không chút do dự dùng tánh mạng của mình để đi cứu nàng, nhưng không có cách nào tiếp nhận chuyện này.

Bởi vì hắn đã có hôn ước, cho dù hôn ước kia từng bị hủy bỏ giữa chừng.

Hắn lúc trước chỉ là thật sự không biết nên đối mặt với cục diện này như thế nào, trong vô thức làm cho mình không nghĩ theo hướng đó mà thôi.

Đối thoại tràn đầy hận ý cùng xin lỗi như vậy, thật ra thì đã phát sinh rất nhiều lần giữa hắn cùng tiểu hắc long.

Cuối cùng vẫn là hắn dùng trầm mặc để kết thúc.

Cuối cùng vẫn muốn tiểu hắc long tới đánh vỡ loại trầm mặc này.

“Không có tiền đồ, ngươi không dám cưới hai người ư? Cộng thêm Lạc Lạc là ba, ngươi làm Giáo Hoàng còn nuôi không nổi ư? Ngươi sợ Từ Hữu Dung như vậy hay sao?”

Nàng nhìn Trần Trường Sinh cười lạnh nói: “Không nói những chuyện này nữa, một mình ngươi đi làm việc, cần phải cẩn thận một chút, chớ ép Mục phu nhân quá mức, nàng thật sự dám giết ngươi đó.”

Trần Trường Sinh nhìn nàng lo lắng nói: “Vậy ngươi thì phải làm sao?”

Tiểu hắc long thần tình cao ngạo nói: “Không ai dám giết chết một con huyền sương cự long cao quý ở bên bờ Hồng hà cả.”

Trần Trường Sinh cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời này. Hắn biết Yêu tộc có thể kiến quốc, quả thật muốn cảm tạ trợ giúp của huyền sương cự long nhất tộc, nhưng hạng người vong ân phụ nghĩa quá thường gặp, ai có thể bảo đảm Mục phu nhân sẽ không điên cuồng chứ? Nhưng hiện tại hắn ở lại đây quả thật cũng không có tác dụng gì.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Thật xin lỗi.”

Tiểu hắc long nhìn hắn bất đắc dĩ nói: “Trần Trường Sinh, ta là người thủ hộ của ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta muốn nghe ngươi nói ba chữ đó ư?”

Bạch hạc lần nữa bay đi.

Tiểu hắc long nhìn nơi bóng hạc biến mất, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.

Lúc này trên mặt của nàng không thấy bất kỳ thần sắc cao ngạo nào, không có cười lạnh cư cao lâm hạ, không có cảm xúc thô bạo, chỉ có vẻ tịch mịch nhàn nhạt.

Lúc này nàng chính là một thiếu nữ áo đen bình thường nhìn người yêu của mình đi xa.

Lúc này từ phía trên cây truyền tới một giọng nói.

“Cô đơn chỉ cần một người, tịch mịch lại cần hai người, bởi vì đó là tương tư sau khi chia lìa.”

Tiểu hắc long vẻ mặt cảnh giác nhìn lên.

Sau đó nàng thấy Từ Hữu Dung.

Từ Hữu Dung nhìn nàng bình tĩnh nói: “Vấn đề là hắn là nam nhân của ta, làm sao ngươi có thể vì hắn mà tịch mịch chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.