Chưa tới mười sáu tuổi, đã đạt đến Thông U thượng cảnh, cùng Từ Hữu Dung sáng tạo ra thành tích chưa từng có, trong thế hệ trẻ, Trần Trường Sinh không thể nghi ngờ là một thiên tài, cho dù cùng tuyệt thế cường giả trong lịch sử so sánh, hắn cũng không thua kém, nhưng hắn hiện tại dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên.
Cự ly giữa hắn và Tô Ly, vô cùng xa xôi, tựa như biển cả mênh mông, cho dù đem Thiên Lương Vương Phá, Họa Giáp Tiếu Trương, Lương Vương Tôn các cao thủ trên Tiêu Dao bảng toàn bộ ném vào trong phiến biển cả này, cũng không cách nào bù đắp được. Ở tu hành giới, Tô Ly chính là một thần minh, hắn chẳng qua là một người bình thường đứng trước thần minh.
Bị tiền bối cường giả tựa như thần minh dạy dỗ, đổi thành hậu bối tuổi trẻ khác, chỉ sợ đã sớm khom người nhận sai, hoặc là lo sợ không dám nói, Trần Trường Sinh lúc này cũng rất khẩn trương, thân thể có một chút run rẩy, nhưng thanh âm lại bình tĩnh mà kiên định như cũ: “Ta không rõ ý của tiền bối là gì.”
Hắn quý trọng sinh mệnh cùng thời gian, cho là nói dối là một loại phương thức trao đổi rất bất lịch sự, cho nên từ trước đến giờ chỉ nguyện ý nói thật, đây chính là một câu trả lời rất thật, hắn không biết Tô Ly nói cơ hội là cái gì. Bộ kiếm pháp hắn chuẩn bị truyền cho mình? Hay là cơ hội sống sót rời đi?
Tô Ly nhìn hắn mặt không chút thay đổi hỏi: “Ta là ai?”
Lần này Trần Trường Sinh đã có kinh nghiệm dạy dỗ, tự nhiên sẽ không giống lúc ban đầu hiểu lầm, nhưng hắn hiện tại tâm tình không tốt, cho nên quật cường ngậm miệng, không chịu trả lời.
Tô Ly rất rõ ràng rất có kinh nghiệm đối với tình huống như thế, trên mặt không có bất kỳ lúng túng, rất tự nhiên chỉ vào mặt của mình, tự hỏi tự đáp: “Ta là Ly sơn Tô Ly.”
Thanh âm của hắn chợt đề cao, vô cùng hàn lệ: “Ta chỉ cần liếc qua đã có thể nhìn thấu công pháp của Hắc Bào, chẳng lẽ còn nhìn chưa ra ngươi chính là Trần Trường Sinh! Cũng bởi vì ta đã nhìn ra ngươi là Trần Trường Sinh, cho nên mới để cho ngươi đừng nói mình là Trần Trường Sinh, ta để cho ngươi lặp lại một lần, thế nào ngươi cũng không nên nói ra mới đúng! Ngươi đây là ý gì!”
Chợt quát như kiếm, Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy cả người phát rét, nghĩ thầm tiền bối ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Tô Ly ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi không phải là Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh, hoặc không nói mình là Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh, ta có thể làm bộ như không biết ngươi là Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh, vì trả lại ân tình đưa tán của ngươi, truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp cũng cũng không sao, đáng tiếc chính là, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này.”
Nghe xong câu nói lặp đi lặp lại này, Trần Trường Sinh mới hiểu được vị tiền bối này suy nghĩ điều gì, trầm mặc một lát sau nói: “Ta là Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh, tại sao không thể thừa nhận chính mình là Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh? Chuyện này quan trọng hơn so với cơ hội mà tiền bối nói.”
“Không thể nào!” Tô Ly giận dữ phất tay áo, chẳng qua ống tay áo đã rách nát, lại bị nước ôn tuyền làm ướt nhẹp, cho nên động tác nhìn không tiêu sái, ngược lại lộ vẻ rất đáng thương. Nhưng hắn cũng không thèm để ý chuyện này, nhìn Trần Trường Sinh nói: “Có thể được Tô Ly ta đích thân truyền thụ kiếm pháp, vô luận là học sinh học viện nhà ai, hoặc là đệ tử tông phái phương nào, cũng tất nhiên vui mừng nhảy lên, cảm động đến rơi nước mắt, ai có thể bỏ qua cơ hội như thế! Cũng sẽ bị tinh không phỉ nhổ!”
Trần Trường Sinh rất im lặng, nghĩ thầm người này tự luyến kiêu ngạo, sợ rằng Đường Tam Thập Lục sống thêm năm trăm năm cũng không đuổi kịp.
Đột nhiên, Tô Ly bình tĩnh, vẻ mặt cũng hàn lãnh, nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: “Ta hiểu rồi.”
Trần Trường Sinh tiếp tục im lặng, nghĩ thầm chính mình còn không rõ, ngươi có thể hiểu được điều gì?
Tô Ly nhìn hắn đùa cợt nói: “Thế gian đều nói ngươi có thiên phú cực cao, kiến thức cực kỳ rộng lớn trong đám vãn bối, làm sao có thể không biết học kiếm cùng ta là cơ hội hiếm có cỡ nào? Ngươi cố ý báo ra thân phận, thì ra là muốn để ta vì vậy không thể dạy ngươi kiếm pháp, do đó... để cho ta thiếu ngươi một phần nhân tình?”
Trần Trường Sinh nghĩ thầm chuyện này có ý nghĩa gì, vị tiền bối này thật sự rất ưa thích tự quyết định, hơn nữa cũng thật sự quá mức tự luyến, chẳng lẽ một phần nhân tình của ngươi lại quan trọng đến vậy?
“Thế nhân đều biết Thu Sơn là hậu bối mà ta thích nhất, ngươi hôm nay để cho ta thiếu ngươi nhân tình, tương lai ngươi cùng Thu Sơn bởi vì nha đầu Hữu Dung kia náo loạn lên, muốn dùng phần nhân tình này để cho ta không lên tiếng, ít nhất cũng không xuất thủ ư?” Tô Ly nhìn hắn mỉm cười nói: “Ngươi thiếu niên này... thật sự trưởng thành rất sớm, rất âm hiểm a!”
Nụ cười này rất lạnh, rất đùa cợt, rất từ trên cao nhìn xuống, phảng phất đã hiểu rõ hết thảy.
Trần Trường Sinh trầm mặc, cảm thấy rất không thoải mái, biết lúc này không thể tiếp tục im lặng, giải thích: “Tiền bối ngài suy nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không? Ngươi sở dĩ nói ra tên của mình, là bởi vì ngươi đạo đức cao thượng, không muốn chiếm Ly sơn ta tiện nghi? Hay nói ngươi coi trọng vinh dự hơn việc đi theo ta học mấy chiêu kiếm pháp? Nếu quả thật là như vậy, ngươi đối với ta không chỗ mưu cầu nào, như vậy còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Tô Ly nhìn hắn tự tiếu phi tiếu, giễu cợt khó nói thành lời: “Ngươi đoạt Ly sơn ta đệ tử đại triêu thí thủ bảng thủ danh, còn muốn đoạt lão bà của Thu Sơn nhà ta, ân tình đưa kiếm ngươi cũng không cần, còn chờ cái gì chứ? Chờ thời điểm tâm tình ta không tốt, một kiếm chém ngươi ư?”
Lời nói này sát tâm làm sao, lạnh lung cỡ nào.
Tô Ly làm như thế, không nói là ân tương cừu báo, cũng là vô cùng bá đạo ép người. Trần Trường Sinh khí tức trở nên trầm xuống, muốn đè nén tức giận trong lòng, giải thích mấy câu nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trầm mặc một lát, đem kim châm một lần nữa thu về ngón tay, xoay người đi tới ngoài tuyết lĩnh.
Gió tuyết nổi lên, không lâu lắm đã che phủ thân ảnh cô đơn của thiếu niên.
“Cút nhanh lên! Nếu như ngươi có thể sống sót rời đi Ma vực, coi như vận khí của ngươi không tệ.”
Tô Ly nhìn phương hướng hắn biến mất, cười nói: “Giả trang bộ dạng ngông nghênh, cho ai nhìn chứ?”
Không biết tại sao, nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên trầm mặc, nhìn hướng tuyết không phương bắc, thở dài.
Tiểu tử kia lúc rời đi Chu viên, cũng không hỏi thăm một chút nha đầu kia thế nào, chết cũng xứng đáng.
Hắn cởi xuống áo rách ẩm ướt, chỉ còn quần lót, đi vào trong ôn tuyền, chậm rãi ngồi xuống, sau đó về nằm vật xuống phía sau.
Vô luận cởi áo, hay là dời bước, cho đến khi nằm vào ôn tuyền, động tác của hắn cũng rất chậm chạp, tựa như ngay cả di động một đầu ngón tay, cũng là khó khăn như vậy.
Hắn tựa vào trên tảng đá bên cạnh ôn tuyền, đưa tay hái một đóa hoa lài bên khe đá, đưa đến trước mũi nhẹ nhàng hít một hơi.
Ai biết ở trong thế giới gió tuyết đầy trời, làm sao lại sinh ra một đóa hoa tươi, cho dù có ôn tuyền, vì sao lại nhất thiết phải là hoa lài?
Hắn có chút mệt mỏi, chẳng muốn đi nghĩ những vấn đề này, đem Hoàng Chỉ tán gác qua một bên, sau đó nhắm hai mắt lại.
Lúc này, mấy vạn đại quân cùng cường giả kinh khủng của Ma tộc, còn đang chung quanh sưu tầm tung tích của hắn.
Hắn lại tựa như du khách đang nghỉ phép, trong suối nước nóng lẳng lặng mà ngủ.
...
...
Khách khách, đó là thanh âm mặt tuyết xốp bị giày dẫm lên.
Tô Ly mở mắt.
Lúc này cách thời điểm Trần Trường Sinh, hắn ở trong suối nước nóng yên lặng nằm, chỉ có mấy khắc thời gian.
Trần Trường Sinh đã trở lại.
Tô Ly không có quay đầu, thanh âm không có chút tâm tình nói: “Sợ?”
Trần Trường Sinh không trả lời hắn, đi tới phía sau hắn ngồi xổm xuống, một lần nữa cởi xuống kim châm trên ngón giữa.
Tô Ly giễu cợt nói: “Ngươi ngông nghênh cao ngạo đâu rồi? Vãn bối mà Dần lão đầu yêu thích nhất, làm sao đột nhiên biến thành nhu nhược như vậy? Gió đột nhiên lạnh lẽo, con đường phía trước khó đi, hiện tại biết sợ ư? Lại chẳng phân biệt nam bắc, van cầu Ly Sơn kiếm tông ta trông nom, mới dám tiếp tục đi về trước?”
Trần Trường Sinh vẫn không để ý đến hắn, ngón tay nắm kim châm, lại một lần nữa đâm vào cổ của hắn.
Thời điểm lần đầu tiên thay Tô Ly hành châm, hắn đã nhận ra, kim châm rất dễ dàng vào đi, không gặp phải bất kỳ trở ngại.
Nhưng lần này hắn cố ý không khống chế châm pháp, như vậy Tô Ly tự nhiên cảm nhận được đau đớn.
Tô Ly bị đau, giận dữ nói: “Ngươi thằng nhóc du côn này muốn làm cái gì!”
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, lấy ra vài cọng dược thảo vừa đào được bên ngoài tuyết lĩnh, bóp thành mảnh nhỏ, thoa trên vết thương của hắn, vừa hướng bốn phía nhìn, nhặt lên trường sam mà Tô Ly cởi xuống, xé thành vải, thay hắn băng bó thật chặt.
“Ngươi đang làm cái gì đây?”
Tô Ly rất tức giận , mắng: “Chẳng lẽ du côn cắc ké nhà ngươi cho là ta bị thương, không thể đi, cần ngươi tới chiếu cố ư?”
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, cúi đầu làm chuyện của mình.
Tô Ly cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, tức giận vô cùng mà cười: “Ngươi biết ta là ai không? Ngươi là ai? Ta còn cần phế vật như ngươi tới chiếu cố sao!”
Trần Trường Sinh nói chuyện, nhưng không phải trả lời lời của hắn, hắn nhìn vết thương kinh khủng trên người Tô Ly, cau mày, có chút căm tức, lầm bầm lầu bầu nói: “Nếu không phải ở Chu viên đã mất nhiều thứ như vậy, có thể chữa trị những vết thương này đơn giản hơn.”
Tô Ly thật nóng nảy, chuẩn bị chửi ầm lên, lại bị Trần Trường Sinh cầm lấy một gốc dược thảo trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn, mấy lời thô tục cũng phải nuốt trở về.
“Ô ô... Ô ô...”
Tô Ly thật vất vả mới đem dược thảo nuốt vào trong bụng, giận dữ nói: “Ngươi, nếu lão tử có thể cử động, tuyệt đối một kiếm bổ ngươi! Dần lão đầu cũng không dám vô lễ với ta như thế! Ta cùng Thiên Hải cũng chuyện trò vui vẻ! Ngươi lại dám đối xử với ta như thế!”
Trần Trường Sinh giận dữ à, nói: “Tiền bối, tại sao ngài có thể không hiểu chuyện như vậy? Ta đang trị thương cho ngươi, ngươi có thể an tĩnh chút ít hay không?”
Cho nên, Tô Ly an tĩnh.
Hắn nhìn bông tuyết trên không trung chậm rãi bay xuống, trầm mặc thời gian rất lâu, đột nhiên hỏi: “Ta... Diễn không tốt sao?”
Thì ra hết thảy mọi chuyện vừa rồi cũng là giả dối, là diễn.
Tô Ly biết mình trọng thương khó đi, Ma tộc đại quân đuổi giết ở phía sau, hắn không muốn liên lụy tới Trần Trường Sinh, cho nên dùng những thủ đoạn kia cố ý chọc giận hắn, là muốn để hắn rời đi trước.
Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, trầm mặc một lát rồi nói: “... Rất tốt.”
Tô Ly tự giễu cười một tiếng, mỏi mệt nói: “Vậy ngươi làm sao thấy được?”
“Ta... Thật ra không nhận ra.”
Trần Trường Sinh do dự một lát, thành thật nói: “Ta không thích bị người ta đổ oan, cho nên vừa rồi ta thật sự rất tức giận, cảm thấy tiền bối quá bá đạo, quá vô lý, quá...”
Tô Ly ho hai tiếng, cười nói: “Quá đểu.”
Trần Trường Sinh không dám lặp lại chữ này, thấp giọng nói: “Tóm lại có chút... Già nhưng không nên nết.”
Tô Ly thu lại nụ cười, hỏi: “Vậy tại sao ngươi trở lại?”
Trần Trường Sinh nói: “Bởi vì thương thế của tiền bối thật sự rất nặng.”
Những lời này hắn nói rất bình thường, bởi vì đối với hắn mà nói, thật sự là chuyện bình thường.
Nhưng Tô Ly nghe được, rất không bình thường.
“Nói cách khác, ngươi rất ghét ta, tự ái bị tổn thương, vội vã rời đi, nhưng cũng bởi vì... Ngươi thấy ta bị thương rất nặng, cho nên... Trở lại cứu ta?”
Trần Trường Sinh không nói gì.
Lúc này hắn đã biết, Tô Ly lúc trước ngôn ngữ cùng cử chỉ làm người ta ghét cay ghét đắng cũng là cố ý, tự nhiên không còn tâm tình tức giận, chỉ có cảm động.
Phong phạm tiền bối cao nhân chân chính là gì? Không phải là tiên phong đạo cốt, không phải là anh hùng vô địch, không phải là đấu tranh với thiên nhiên.
Đây chính là phong phạm của tiền bối cao nhân.
Cho dù biểu hiện ra vô cùng đểu.
Trần Trường Sinh đem Tô Ly lần từ trong ôn tuyền ôm ra ngoài, cõng đến trên người, không có quên nhặt lên Hoàng Chỉ tán.
Tô Ly ở sau lưng của hắn cảm khái nói: “Trần Trường Sinh a, nếu như ngươi cứ tốt như vậy, Hữu Dung nha đầu kia có khó xử không thì ta không biết, nhưng ta thật sự rất khó xử a.”
Đúng như lúc trước hắn nói, thế nhân đều biết, Thu Sơn Quân là hậu bối mà hắn thương yêu nhất.
Những lời này, không nghi ngờ chút nào biểu lộ sự thưởng thức của Tô Ly đối với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, cảm thấy có chút lúng túng, muốn tìm chút ít lời nói tới hòa tan bầu không khí này, chợt thấy Hoàng Chỉ tán trong tay, nói: “Ta sở dĩ trở về, trừ vết thương của tiền bối ngài quá nặng, cũng bởi vì nhớ ra quên tán ở chỗ này.”
Tô Ly không vui nói: “Đây là tán của ta, tại sao có thể bị ngươi quên ở chỗ này.”
Trần Trường Sinh thật tình nói: “Tiền bối, thanh tán này là Đường gia Lão thái gia tặng ta.”
Tô Ly rất tức giận , nói: “Đây là tán của ta!”
Trần Trường Sinh cười cười, không lại tiếp tục tranh chấp, nói: “Chờ rời khỏi Ma vực, lại bàn chuyện này.”
Nói xong câu đó, hắn cõng Tô Ly đi tới phía ngoài tuyết lĩnh.
Không lâu sau, gió tuyết đã che giấu thân ảnh của bọn họ.