Editor: Bến
Biệt Dạng Hồng nhìn hình ảnh ngoài phòng, ánh mắt ngưng lại.
Thân ảnh nhỏ thấp cả người tỏa ra khí tức âm hàn này, thoạt nhìn hẳn là tu hành công pháp ác độc nhất thế gian, vì sao khí tức lại có chút quen thuộc như thế?
Chẳng qua là tại thời khắc như này, cần gì phải nghĩ tới chuyện đó nữa.
“Chúng ta là người nhất định phải chết, hài tử kia còn trẻ, hơn nữa việc hôm nay hắn phải làm cực kỳ quan trọng, không thể bị quấy rầy, “
Biệt Dạng Hồng đang trả lời những điều khó hiểu của Trừ Tô vừa rồi.
Vô Cùng Bích căn bản không quan tâm đến những chuyện này, nhìn Trừ Tô thần sắc ghét cay ghét đắng quát lên: “Ngươi là thứ quỷ gì đó?”
Trừ Tô cười cười, không nói gì.
Nụ cười của hắn rất khó coi, tỏa ra lạnh lẽo rất nồng.
Vẻ mặt Vô Cùng Bích càng thêm chán ghét.
Biệt Dạng Hồng nói: “Ta thấy được khí tức một vị tiền bối ở trên người của ngươi, chẳng lẽ hắn thật sự tu hành công pháp tà ác như thế ư?”
Nghe lời này, Trừ Tô trầm mặc không nói, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, hắn lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.
“Ta biết các ngươi rất cường đại, cho dù hiện tại đã bị thương nặng, cụt tay chảy máu sắp chết, nhưng phản kích của các ngươi trước khi lâm chung, cũng không phải là thứ ta có thể thừa nhận nổi. Cho nên ta sẽ không tới gần các ngươi, ta sẽ dùng phương pháp ổn thỏa nhất, thủ đoạn nghiêm túc nhất, từ từ, cẩn thận giết chết các ngươi.”
Trừ Tô nói tiếp: “Sau đó ta sẽ ăn các ngươi, thử xem có thể nâng cao công lực hay không.”
Vô Cùng Bích nghe lời này giận dữ không dứt, quát lên: “Tên điên nhà ngươi nói mê sảng gì đó!”
“Ta rất thật lòng.” Trừ Tô nói: “Công pháp mà ta tu hành có đề cập tới khả năng này, chẳng qua chưa ai từng thử mà thôi.”
Biệt Dạng Hồng nhớ tới tin đồn nào đó, vẻ mặt lạnh xuống nói: “Ngươi quả nhiên là tu hành công pháp Hoàng Tuyền lưu.”
Bị nói toạc ra công pháp lai lịch, Trừ Tô không phản ứng quá lớn, vẫn đứng ở ngoài phòng.
Sương mù mang theo kịch độc dần dần tràn ngập.
Trên sàn nhà chút ít tinh thạch dần dần mất đi tia sáng cuối cùng, mộc tháp bị xâm nhập, cũng không cách nào chống đỡ được nữa, ở trong tiếng rắc rắc lần lượt sụp đổ.
Không biết từ chỗ nào vang lên thanh âm ma sát dày đặc, hàng trăm hàng ngàn con chuột từ dưới đất xông lên, đi tới trong đình viện, nhanh chóng che phủ lớp đá cuội màu trắng.
Trên người đám chuột này mang theo vấy mỡ, có phần da lông héo quắt, mắt nhỏ phiếm màu máu, lộ vẻ cực kỳ quỷ dị.
Vô luận hình ảnh hay thanh âm, cũng làm người ta dựng đứng lông tóc.
Trừ Tô quan sát Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích bên tường, mắt cũng trở nên một mảnh huyết hồng, nụ cười quỷ dị đáng sợ vô cùng.
Hắn giơ tay phải lên chỉ về phía trước.
Vô số con chuột phát ra tiếng kêu bén nhọn, từ bên cạnh hắn tật tốc lướt qua, lao vào trong phòng.
Sắc mặt Vô Cùng Bích trở nên tái nhợt, trốn hướng phía sau Biệt Dạng Hồng, hét lên thật lớn.
“Mau mau giết hết đám quỷ quái này đi!”
...
...
Trước hoàng thành vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Ngay sau đó, biến thành rất nhiều tiếng kinh hô.
Nhiều tiếng kinh hô gộp chung một chỗ, tựa như hóa thành tiếng biển gầm.
Chỉ sợ bình tức một chút, trên quảng trường vẫn ông ông tác hưởng.
Đó là thanh âm nghị luận của dân chúng.
Một khắc trước, một cái tin tức làm người ta cảm thấy khiếp sợ truyền đến.
—— Tiểu Đức cùng vị cường giả Hà tộc tên là Hạ Lạc kia chính thức tuyên bố rút lui khỏi Thiên Tuyển đại điển!
Đại điển đã đi tới giai đoạn cuối cùng, cự ly thắng lợi cuối cùng, vô thượng vinh quang cùng tương lai tuyệt đẹp chỉ còn một chút, lúc này lại có người dự thi rút lui ư?
Nhất là Tiểu Đức, vị cường giả hàng đầu trên Tiêu Dao bảng này, được toàn bộ dân chúng Yêu tộc coi trọng, cho dù Hiên Viên Phá hôm trước uy phong như vậy, người trẻ tuổi đội nón lá kia thần bí như vậy, đều không thể dao động địa vị của hắn ở trong lòng dân chúng, nhưng thậm chí ngay cả hắn cũng rút lui ư?
Rốt cuộc là tại sao?
Bất kể dân chúng suy đoán nghị luận như thế nào, Tiểu Đức cùng vị cường giả Hà tộc kia rút lui đã thành định cục.
Không ai biết, từ bắt đầu cho đến hiện tại, cả cục diện của Thiên Tuyển đại điển thủy chung nằm dưới sự khống chế của Mục phu nhân.
Nàng duy nhất không ngờ tới, hoặc là nói có chút tiếc nuối chính là Hiên Viên Phá không chết.
Ở trong suy nghĩ của nàng, cảnh giới thực lực của Trừ Tô hơn xa Hiên Viên Phá, cộng thêm công pháp Hoàng Tuyền lưu quỷ bí âm độc, Hiên Viên Phá không còn khả năng sống sót mới đúng.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hạ thành bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là tiểu quái vật kia không dám ra tay ư?
Mục phu nhân đứng cạnh lan can, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn toàn bộ Bạch Đế thành.
Nàng đem tầm mắt từ phiến quảng trường bên bờ Hồng hà thu hồi, rơi vào trên quảng trường trước hoàng thành.
Từ độ cao nơi này nhìn xuống, đám người trên quảng trường giống như một bầy kiến.
Đây đại khái chính là cảm giác cư cao lâm hạ (trên cao nhìn xuống, thái độ cao ngạo)?
Nàng vẫn thần sắc không chút thay đổi, chỉ hơi hơi nhếch lên khóe môi tựa như ẩn giấu rất nhiều giễu cợt cùng mỏi mệt .
Bầy kiến đông nghịt bỗng nhiên vận động, tựa như bị một đạo lực lượng vô hình tách ra, dần dần biến thành hai bên.
Đây chính là trận doanh ư?
...
...
Yêu tộc dân chúng tới xem cuộc chiến rất tự nhiên chia làm hai phe.
Số lượng dân chúng phía sau Hiên Viên Phá rõ ràng nhiều hơn đối thủ của hắn, một mảnh đông nghịt phảng phất đại dương chân chính, ngay cả phụ cận Thiên Thủ các cũng đầy ắp người.
Đối thủ của hắn tự nhiên là vị thanh niên đội nón lá kia.
Thanh niên đội nón lá đứng đối diện với hắn, phía sau có một ít dân chúng, còn có chút quan viên vẻ mặt phức tạp.
So với thanh thế của Hiên Viên Phá, hắn hẳn là có chút cô đơn, thậm chí đáng thương, nhưng không biết tại sao lại không có cảm giác này.
Có lẽ bởi vì hắn biểu hiện quá bình tĩnh yên lặng, quá tầm thường.
Hắn lẳng lặng đứng yên trên mặt đất, hai tay lẳng lặng buông bên cạnh.
Hắn không nói gì, cũng không ra vẻ tùy ý ôm cánh tay hoặc là chắp tay hoặc là nhìn nơi xa.
Nhưng tất cả những người nhìn thấy hắn, cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác, bất cứ chuyện gì trên thế gian này, đối với thanh niên đội nón lá này mà nói cũng là chuyện tầm thường.
Vô luận sinh tử, hay là Thiên Tuyển đại điển, hay hoặc là cuộc chiến đấu kế tiếp này.
Hiên Viên Phá cũng cảm thấy loại biến hóa này.
Thanh niên đội nón lá cho hắn cảm giác cùng hai ngày trước đã hoàn toàn bất đồng.
Nếu như nói hai ngày trước, người trẻ tuổi này giống như là hoa trong sương mù, không cách nào nhìn thấy rõ, dễ dàng bị xem thường.
Như vậy hôm nay chính là sương mù tan biến .
Trong sương mù thì ra không có hoa, chỉ là một tòa cô phong chân chính.
Không cách nào leo lên, thậm chí khó có thể đến gần.
...
...
Vô số tầm mắt rơi vào trước hoàng thành, rơi vào trên hai đạo thân ảnh kia.
Tuyệt đại đa số dân chúng tự nhiên ủng hộ cho Hiên Viên Phá, không đề cập tới xuất thân lai lịch của hắn, ngày hôm trước hắn dựa vào một nắm thiết quyền đánh ra uy thế lôi đình, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người hâm mộ cuồng nhiệt.
Về phần vị thanh niên đội nón lá kia, mặc dù nhìn như thần bí, thủ đoạn bí hiểm, nhưng dân chúng không biết được nội tình, làm sao coi trọng hắn chứ?
Ý nghĩ của Hiên Viên Phá không giống với dân chúng.
Chỉ nhìn nhau một cái.
Hắn đã biết mình không phải đối thủ của người này.
Một tòa cô phong hiện thế , các phong cảnh khác dĩ nhiên sẽ trở thành bình thường.
Cảnh giới của thanh niên đội nón lá kia cao hơn hắn quá nhiều.
Đừng bảo là hắn, coi như là Tiểu Đức không rút lui, coi như là Trần Trường Sinh đích thân tới, cũng chưa chắc đã có thể thắng được.
Sau đó hắn nhớ Biệt Dạng Hồng đêm qua đã nói. Như nếu như đối phương thật sự đến từ tòa tuyết thành nơi phương bắc, hắn nên làm như thế nào?
“Vô luận hôm nay ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ ngăn cản ngươi.”
Hắn dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Cho dù phải chết.”