Quốc Giáo học viện hiện tại vô cùng vắng lạnh, u tĩnh tựa như một tòa phần mộ.
Toàn bộ giáo tập cùng học sinh còn có tạp dịch cũng đã rời đi, Tô Mặc Ngu cùng Đường Tam Thập Lục cuối cùng cũng đi ra khỏi viện môn.
Tô Mặc Ngu xoay người nhìn tường viện bị thanh đằng che giấu, lo lắng nói: “Hắn cuối cùng định đánh ra sao?”
Đường Tam Thập Lục tầm mắt rơi vào chỗ sâu trong Quốc Giáo học viện, trầm mặc không nói.
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người muốn biết.
Trước thần đạo tại Thiên Thư lăng.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của Trần Trường Sinh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Từ Hữu Dung đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh.
Nàng không đứng ở vị trí cao hơn trước một bước, cũng không cố ý đứng ở phía sau một bước.
Vừa lúc sóng vai cùng hắn.
Thấy hình ảnh này, không có ai cảm thấy kinh ngạc, cũng không thấy vẻ ngạc nhiên, thần sắc ngược lại trở nên thoải mái rất nhiều
Từ thời khắc Trần Trường Sinh nói ra muốn cùng Thương Hành Chu tiến hành đối chiến, rất nhiều người cũng đã dự liệu được hình ảnh này từ trước.
Vô luận là bối phận hay là cảnh giới thực lực, Trần Trường Sinh cũng còn kém xa không bằng Thương Hành Chu, không có bất kỳ đạo lý nào để chính diện khiêu chiến cả.
Cái loại công bình cứng nhắc này mới thật sự là không công bình, cho dù là địch nhân của hắn cũng sẽ không nói ra yêu cầu như thế.
Hắn liên thủ với Từ Hữu Dung, là chuyện đương nhiên.
Cả đại lục đều biết, song kiếm hợp bích của bọn họ có uy lực khó có thể tưởng tượng, thậm chí có thể đột phá hạn chế của thần thánh lĩnh vực.
Nhưng dù vậy, cũng không có ai nghĩ bọn họ có thể chiến thắng Thương Hành Chu.
Bọn họ song kiếm hợp bích từng đánh lui Vô Cùng Bích trên Thánh Nữ phong, ở trong Bạch Đế thành đối chiến với Thánh Quang thiên sứ tới từ dị đại lục.
Nhưng hôm nay đối thủ của bọn họ là Thương Hành Chu, người mạnh nhất không có chút nào tranh cãi trên thế gian hiện tại.
Thương Hành Chu cảnh giới thực lực vượt xa Vô Cùng Bích, từng ở trong bầu trời xé rách cánh của một Thánh Quang thiên sứ.
Cho dù như Từ Hữu Dung suy tính, Thương Hành Chu vẫn có ẩn thương, nhưng đối mặt với Trần Trường Sinh cùng nàng vẫn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Song đúng lúc này, Trần Trường Sinh nói một câu nói hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
“Đây là chuyện giữa thầy trò chúng ta, ta hi vọng chúng ta có thể tự giải quyết.”
Hắn nhìn Từ Hữu Dung nói, cũng là nói với Vương Phá cùng Ly Sơn kiếm tông còn có chút ít các cường giả trong Quốc Giáo.
Nghe lời này, toàn trường ồ lên, nghĩ thầm vậy đánh thế nào đây?
Từ Hữu Dung cũng thật bất ngờ, khó hiểu mà nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Ngược lại, Thương Hành Chu rất nhanh đã hiểu được ý tứ của hắn, lạnh nhạt nói: “Tốt.”
Vương Chi Sách cũng mơ hồ đoán được an bài của Trần Trường Sinh, khẽ nhíu mày nói: “Ta không có dị nghị gì.”
Lúc này tin tức mới nhất có trong kinh đô truyền tới, Quốc Giáo học viện đã trống không.
Nghe được tin tức này, mọi người cho là đã hiểu được điều gì.
Quốc Giáo học viện đúng là địa điểm thích hợp nhất cho cuộc chiến hôm nay.
Nhưng một khắc sau mọi người mới phát hiện vẫn không biết Trần Trường Sinh chuẩn bị đánh làm sao.
...
...
Trước lúc đi Quốc Giáo học viện, Thương Hành Chu đi hoàng cung.
Hai nơi này cách xa nhau không xa, ở giữa chỉ có tường hoàng cung cũ kỹ mà loang lổ.
Hiện tượng thiên văn dị thường đang từ từ biến mất, trong bầu trời còn có tuyết nhẹ bay xuống.
Thương Hành Chu đứng trên quảng trường, lẳng lặng nhìn tòa đại điện nguy nga tráng quan này.
Bông tuyết bay xuống trên tóc, trên áo của hắn, không hòa tan, mà là kề cận, tựa như biến thành một thứ gì đó không chân thật cho lắm.
Hơn mười tên thái giám cung nữ quỳ gối cạnh hành lang hoặc là thềm đá bên cửa hông, cúi đầu không dám nói một lời, cả người run rẩy, sợ hãi tới cực điểm.
Hoàng Đế Bệ Hạ ở trong điện.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn bên kia, nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng không vào điện, xoay người rời đi.
Không ai biết ánh mắt của hắn giờ khắc này có biến hóa gì hay không.
Nghe Lâm lão công công thấp giọng hồi báo xong, ngón tay đang nắm sách của Dư Nhân khẽ dùng sức, đốt ngón tay trở nên tái nhợt mấy phần.
Thời điểm Thương Hành Chu đứng ở ngoài điện, hắn vẫn đang đọc sách.
Hắn đọc vô cùng chuyên chú, cho nên đầu cúi rất thấp.
Không có ai biết hắn có đọc vào nội dung trên sách hay không.
Cũng không có ai có thể thấy ánh mắt của hắn có biến hóa gì hay không.
Trận pháp bảo vệ cũng đã đóng lại, gió lạnh từ trong khe cửa sổ thổi vào, phất động trang sách, tiếng vang xào xạc.
Hoàng cung vô cùng u tĩnh, giống như là tòa cô phong trong mây mù còn chưa tỉnh lại.
Không biết qua thời gian bao lâu, trong điện có tiếng nước vang lên.
Ngay sau đó vang lên chính là thanh âm bởi vì đau lòng mà khẽ run của Lâm lão công công.
“Bệ Hạ, dùng khăn nóng để chườm mắt sao.”
...
...
Ngoài Quốc Giáo học viện lúc này đầy người.
Trước kia tình cảnh như thế đã xuất hiện rất nhiều lần.
Sau Thanh Đằng yến, cái lần mà những người rảnh rỗi trong kinh đô vây công Quốc Giáo học viện.
Ti Nguyên đạo nhân cùng Lăng Hải chi vương cưỡng ép thông qua chư viện luyện tập võ nghệ, vô số cường giả không ngừng khiêu chiến Quốc Giáo học viện.
Sau Thiên Thư lăng chi biến, Quốc Giáo học viện bị kỵ binh triều đình vây khốn ba ngày.
Nhưng hôm nay không giống mấy lần trước, bởi vì phía ngoài Quốc Giáo học viện vô cùng an tĩnh.
Đừng bảo là tiếng ồn ào cùng quát mắng, ngay cả tiếng nghị luận cũng không nghe được.
Cả tòa kinh đô hiện tại đều an tĩnh như vậy.
Từ vương công quý tộc đến cường giả tu đạo rồi đến dân chúng bình thường, lực chú ý của mọi người đều ở trên trận đối chiến giữa đôi thầy trò sắp đến kia.
Trận chiến này còn chưa có bắt đầu, nhưng đã được viết trên sách sử.
Thậm chí có thể nói, đây là một cuộc đối chiến tối trọng yếu chỉ xếp sau cuộc chiến của Chu Độc Phu cùng Ma Quân năm đó.
Đại triêu thí năm trước sẽ hấp dẫn lực chú ý của cả đại lục, cũng sớm đã không có người để ý.
Những thí sinh cùng giáo sĩ Giáo Khu xử còn đang trong Thanh Diệp thế giới, không biết có nhận thấy được khác thường hay không.
Bồn thanh diệp kia bị đặt tại một gian phòng trong một gian tửu lâu bên ngoài Quốc Giáo học viện.
Đường Tam Thập Lục cũng không liếc mắt nhìn chút nào.
Hắn đang nhìn bên ngoài tửu lâu.
Tất cả đường phố bốn phía hoàng cung cũng đã giới nghiêm.
Bách Hoa hạng có rất nhiều người.
Hắn thấy được Vương Phá, thấy được Tương Vương, thấy được Trung Sơn Vương, thấy được Mộc Chá gia lão thái quân chẳng biết lúc nào đã tái xuất hiện, thấy được Lăng Hải chi vương từ Thiên Đạo viện chạy tới, thấy được Ti Nguyên đạo nhân từ Bình An đạo chạy về, nhưng không nhìn thấy Từ Hữu Dung.
...
...
Từ Hữu Dung đi Kết viên.
Lâu Dương Vương sắc mặt tái nhợt, càng không ngừng đi lại trong phòng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ...”
Mạc Vũ cũng rất lo lắng, nhìn bộ dạng này của hắn, tâm tình lại càng không vui, hỏi: “Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
Từ Hữu Dung nhẹ nói: “Ta không biết.”
Mạc Vũ có chút căm tức nói: “Vậy ngươi nên ở bên kia mà nhìn, tới chỗ của ta làm gì!”
Từ Hữu Dung nhìn nàng nói: “Ta tới nhắc nhở ngươi, dựa theo ước định của ta cùng với Bệ Hạ, ngươi nên làm điều gì đi.”
Mạc Vũ khẽ cau mày nói: “Cho dù ngươi biết rõ hắn rất có khả năng sẽ thất bại ư?”
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: “Nếu như hắn thua, sẽ trực tiếp động thủ.”
Mạc Vũ giật mình, nghĩ thầm quả nhiên chỉ có ngươi mới có tư cách làm truyền nhân của nương nương.
...
...
Trong tiểu lâu không có xuân hạ thu.
Trong phòng nhiệt độ vô cùng thấp, giống như đi tới mùa đông giá lạnh.
Trần Trường Sinh ngồi phía trước cửa sổ, nhắm mắt lại.
Trên bàn đặt một con chuồn chuồn tre, còn có thần trượng.
Tiểu hắc long đứng phía sau hắn, không ngừng tỏa ra long tức.
Trên sàn nhà không có kết xuất băng sương, bởi vì tất cả lạnh lẽo đều chính xác vô cùng rơi vào trên người của Trần Trường Sinh.
Nhiệt độ thấp có thể chữa trị được thương thế nhỏ bé nhất, có thể làm cho thân thể giữ vững cường độ, có thể làm cho thức hải càng thêm bình tĩnh.
Ở trong gian thạch thất ở Ly cung kia, hắn thanh tâm ngộ kiếm nhiều ngày, đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Nhưng hắn biết, muốn chiến thắng người như sư phụ, chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không thể đủ.
Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt, cầm lấy thần trượng đi ra ngoài cửa, đi tới gian phòng nơi lầu một.
Hắn đem thần bào cất đi, mở tủ treo quần áo lấy ra một món áo đơn để thay.
Gian phòng kia là của Chiết Tụ, bộ y phục này cũng là của Chiết Tụ .
Bộ y phục này có vạt áo trước rất ngắn, tay áo càng ngắn hơn, vô cùng thích hợp để chiến đấu, càng thích hợp để liều mạng hơn.
Làm xong những chuyện này, hắn đi ra khỏi tiểu lâu.
Thương Hành Chu đã đứng ở ven hồ.
Vương Chi Sách ở cách đó không xa.
Trần Trường Sinh đưa tay đem một vật ném tới.
Vương Chi Sách đưa tay tiếp được, nhìn thoáng qua, sau đó thở dài.
Quả nhiên là khối hắc thạch này.