Từ Hữu Dung trả lời vô cùng nhanh, tựa như không thèm suy nghĩ.
Nhưng Thương Hành Chu cùng Vương Phá biết, đây là vì nàng đã nghĩ tới vấn đề này quá nhiều lần, không cần phải nghĩ thêm nữa.
Vương Phá nhìn bụi mù càng ngày càng gần ngoài Thiên Thư lăng, thở dài một tiếng.
Thương Hành Chu nhìn nàng nói: “Tại sao ta phải đáp ứng thỉnh cầu của ngươi?”
Từ Hữu Dung nói: “Thỉnh cầu chẳng qua là nói khách khí mà thôi, bởi vì ta muốn tôn trọng ngươi là sư phụ của Trần Trường Sinh, trên thực tế đây là yêu cầu của ta đối với ngươi.”
Thỉnh cầu cùng yêu cầu chỉ khác nhau một chữ, đại biểu ý chí lại khác biệt rất lớn.
Hiện tại người dám đối với Thương Hành Chu cứng rắn như thế, đã không có ai nữa rồi.
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi muốn Bắc Phạt, ngươi muốn tiêu diệt Ma tộc, ngươi muốn Nhân tộc nhất thống thiên hạ.”
Bọn họ đều là người có trí tuệ nhất thế gian này, không cần giải thích quá nhiều, trong lúc vấn đáp đơn giản, tự có hiểu rõ trong đạo tâm.
Nhìn trận thế ngoài Thiên Thư lăng, nếu như cuộc chiến tranh này thật sự bắt đầu, vô luận cuối cùng ai thắng ai thua, song phương tất nhiên tử thương thảm trọng, sau đó dư âm lại càng trùng điệp nhiều năm, nam bắc hợp lưu lần nữa biến thành bọt nước, loài người lâm vào đấu tranh nội bộ, mấy chục năm nữa cũng không có cơ hội chiến thắng Ma tộc, nhất thống đại lục.
Mấy chục năm sau, Thương Hành Chu có lẽ đã chết.
Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Ta không thích Thiên Hải, cũng không thích Tô Ly, bởi vì cho dù bọn họ nhìn thấy rất xa, cuối cùng vẫn chỉ nguyện ý để tâm vị trí của mình.”
Thương Hành Chu nhìn Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: “Không ngờ Thánh Nữ cũng là người như vậy.”
Từ Hữu Dung vẻ mặt không thay đổi, nói: “Nếu như ngay cả vị trí dưới chân còn đứng không vững, nhìn xa hơn nữa lại có ý nghĩa gì?”
Thương Hành Chu nói: “Nhìn không xa, dễ dàng tự cho mình là quá cao, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có thể làm cho thiên hạ đại loạn ư?”
Từ Hữu Dung nói: “Người nghĩ càng nhiều, tâm tư càng dễ biến loạn, lòng người đã loạn, thiên hạ có thể nào không loạn được?”
Những lời chính là nói Tương Vương cùng Trần Lưu Vương, nói chính là các thần tướng do Trần Quan Tùng dạy dỗ, nói chính là đại thần trong triều đình cùng lão nhân trong Giáo Khu xử, nói chính là mỗi người sinh sống trên thế giới này, đối với thế giới đều có cái nhìn cùng dã tâm của mình, bao gồm Thương Hành Chu cùng với chính nàng.
“Chỉ cần ta ở đây, thiên hạ sẽ không loạn nổi.”
Thương Hành Chu vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng có một loại tự tin làm lòng người tin phục.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: “Người cuối cùng đều phải chết, ngài cũng sẽ không ngoại lệ.”
Thương Hành Chu nhìn các đệ tử Nam Khê trai còn có Vương Phá, nói: “Ngươi cảm thấy hôm nay có thể giết chết ta ư?”
Từ Hữu Dung nói: “Ban đầu, ta cho rằng có thể giết chết ngươi, bởi vì ta biết thương thế của ngươi vẫn chưa bình phục.”
Thương Hành Chu ánh mắt sâu thẳm, không ngờ nàng lại có thể nhìn ra điểm này.
Ban đầu ở Thiên Thư lăng, Thiên Hải Thánh Hậu dùng thân, hồn, đạo đối kháng với ba vị cường giả tuyệt thế, đánh ra một cuộc chiến kinh thiên.
Từ Hữu Dung không tận mắt chứng kiến cuộc chiến này, nhưng trong ba năm sau đó đã làm rất nhiều lần thôi diễn.
Nàng phát hiện đêm đó Giáo Hoàng Bệ Hạ không dùng toàn lực, đồng thời xác nhận công kích mạnh nhất của Thánh Hậu nương nương trên căn bản cũng rơi vào thành Lạc Dương.
Thương thế của Thương Hành Chu chính là lúc đó lưu lại, sau đó ở trong Bạch Đế thành tái phát.
Nhưng từ lựa chọn của Thiên Hải Thánh Hậu đêm đó có thể thấy được, nàng coi trọng nhất vẫn là Thương Hành Chu.
Từ Hữu Dung sẽ không hoài nghi ánh mắt của Thiên Hải Thánh Hậu.
Nàng bắt đầu xem kỹ kế hoạch của mình lúc đầu một lần nữa, sau đó đưa ra một cái cải biến trọng yếu phi thường.
“Ngươi mạnh hơn so với thế nhân tưởng tượng rất nhiều, quả thật ta rất khó giết chết ngươi.”
Từ Hữu Dung nhìn Thương Hành Chu khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng ta có thể vây khốn ngươi.”
Gió chợt tới, bụi bậm trên thần đạo bị phất đi.
Đôi cánh trắng rộng hơn mười trượng ở sau lưng nàng mở rộng.
Mấy trăm đóa hoa trắng lần nữa nở rộ ở trong sơn dã, Nam Khê trai đệ tử từ các nơi trong rừng cây đi tới trước thần đạo.
Ở trong cả quá trình, vị trí của các nàng cùng liên lạc giữa mọi người không xuất hiện bất kỳ hỗn loạn, vô cùng chặt chẽ, hoàn toàn không cách nào tìm được chỗ sơ hở.
Nếu có người ở đỉnh Thiên Thư lăng nhìn xuống, hẳn là sẽ liên tưởng đến hình ảnh bình hoa bể nát trong thời gian nghịch chuyển đang nối lại với nhau.
—— ta có thể vây khốn ngươi.
Những lời này nghe tầm thường, thật ra rất không đơn giản.
Bởi vì vây khốn một vị tuyệt thế cường giả, cũng không chắc đơn giản hơn giết chết hắn.
Thương Hành Chu đạo pháp thanh diệu, ngự phong chính là trăm dặm, mặc dù Thiên Thư lăng có cấm chế cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chính là Thiên Hải Thánh Hậu năm đó, cũng không thể nói ra lời nói như vậy đối với Thương Hành Chu.
Toàn bộ thế giới, cũng chỉ có Thánh Nữ phong có khả năng như vậy, bởi vì các nàng có Nam Khê trai kiếm trận.
Năm đó lúc Chu Độc Phu toàn thịnh, cũng từng bị Nam Khê trai kiếm trận vây khốn chốc lát.
Nếu như Từ Hữu Dung chỉ muốn đem Thương Hành Chu vây trong kiếm trận một thời gian ngắn, hẳn là có thể làm được.
Vấn đề là ở, nàng đem Thương Hành Chu vây khốn, rốt cuộc có mục đích gì?
Thương Hành Chu bởi vì Vương Phá mà đến.
Nếu như hắn bị Nam Khê trai kiếm trận vây khốn, như vậy dĩ nhiên Vương Phá có thể đi.
Vương Phá sẽ đi nơi nào?
Thương Hành Chu tầm mắt rơi vào trên người Vương Phá.
Vương Phá nói: “Nhiệm vụ của ta chính là thu hút ngươi tới nơi này.”
Thương Hành Chu nói: “Ngươi có thể rời đi ư?”
Vương Phá nhìn về cuối thần đạo, nói: “Thiên Thư lăng vĩnh viễn đều ở đây, nếu như ta muốn, có thể tới bất cứ lúc nào.”
Thương Hành Chu ánh mắt lạnh xuống, nói: “Ngươi cho là mình có khả năng đi ư?”
Hai câu nói vô cùng tương tự, thật ra biểu đạt ý tứ bất đồng.
Một câu trước nói chính là ý nguyện, một câu sau nói chính là năng lực.
Nghe được những lời này của Thương Hành Chu, Vương Phá nhíu mày.
Mặt mày hắn cự ly có chút gần, tựa như bình nguyên bằng phẳng, bầu trời trầm thấp cùng mặt đất tương liên.
Theo hắn nhíu mày, giữa bầu trời cùng bình nguyên bỗng nhiên nhiều ra một thân cây, thân cây vô cùng thẳng.
“Ta không muốn lấy nhiều khi ít, cho nên mới rời đi, nếu không ngươi có thể thử lưu ta lại xem.”
Nói xong câu đó, tay của hắn rời chuôi đao, người cũng chuẩn bị rời đi.
Từ Hữu Dung đối với hắn nói: “Cảm ơn ngươi.”
Vương Phá nhớ tới năm ấy ở ngoài Thiên Thư lăng cùng Tuần Mai đối thoại lần cuối, lắc đầu.
Dọc theo con đường lúc đến, xuyên qua rừng cây, liếc nhìn gian nhà nhỏ sau hàng rào, hắn hướng ngoài Thiên Thư lăng đi tới.
Trong rừng cây cùng trong kiến trúc không biết ẩn giấu bao nhiêu quân đội cường giả, Thiên Cơ các thích khách còn có Trường Xuân quan đạo nhân.
Tay của hắn thủy chung không có lần nữa nắm chuôi đao, bởi vì... những người này không đủ tư cách để cho hắn rút đao, những người đó cũng không có dũng khí để hiện thân.
Ở bên ngoài cửa đá trầm trọng của Thiên Thư lăng, hắn dừng bước.
Trần gia chư vị vương gia cùng gia tướng còn có kỵ binh đông nghịt đứng ở đối diện.
Một vị chủ giáo đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói mấy câu, Vương Phá lắc đầu.
Vị chủ giáo kia có chút do dự, cuối cùng không dám trái với ý tứ của hắn, ra lệnh Quốc Giáo kỵ binh ngăn ở trước Thiên Thư lăng dọc theo bờ sông mà chạy.
Nhìn hình ảnh này, bầy người đối diện hơi có xôn xao, sau đó rất nhanh an tĩnh lại, bởi vì cũng nhận ra văn sĩ nhìn như keo kiệt kia là ai.
Trước Thiên Thư lăng yên lặng như tờ, không khí càng ngày càng bị đè nén, càng ngày càng khẩn trương, cho dù là tòa phi liễn kia đáp xuống, cũng không thể mang đến thay đổi gì.
Tương Vương được hai vị đệ đệ từ trong liễn đỡ ra, có chút mệt rã rời, dụi dụi con ngươi, mới nhìn rõ Vương Phá đứng ở nơi đó.
Hắn khẽ thất kinh hỏi: “Ngươi có ý gì?”