“Ta đã quên mất Lưu Thanh.”
Thương Hành Chu cảm thán nói: “Nếu như ngươi không nhắc ta, có lẽ ta còn không nhớ ra tên của hắn.”
Mặc dù hắn bây giờ là người đứng đầu thiên hạ trên thực tế, nhưng cũng sẽ không để ý tới thích khách đáng sợ như Lưu Thanh.
Cho nên không nhớ ra chính là không nhớ ra, cũng không phải là dùng lời này để tỏ vẻ khinh miệt cùng không để ý của mình.
Từ Hữu Dung nói: “Hắn quả thật rất dễ bị người ta quên lãng.”
“Thích khách giỏi nhất, nên như thế.”
Thương Hành Chu mang theo vài phần thưởng thức nói: “Sau khi Tô Ly cùng vị kia rời khỏi, hắn tiến bộ rất nhiều.”
Từ Hữu Dung biết hắn nhắc tới vị kia không phải là lão sư của mình, mà là người thủ lĩnh thích khách trong truyền thuyết, nói: “Đúng vậy, cho nên ta tin chắc Trần Lưu Vương sẽ chết.”
Thương Hành Chu trầm mặc một lát, nói: “Nghĩ đến ngươi cũng có rất nhiều sắp đặt như vậy ở các nơi khác rồi?”
Từ Hữu Dung nói: “Kế hoạch nơi khác qua loa hơn rất nhiều, Anh Hoa điện đại chủ giáo tân nhậm Quan Bạch, sau đó sẽ trở về Thiên Đạo viện, nhưng ta không chắc chắn được chuyện sau đó.”
Thương Hành Chu gật đầu nói: “Trang Chi Hoán có chút bất mãn đối với chuyện lần này, nếu thế cục rung chuyển, có lẽ hắn sẽ ra tay với Quan Bạch.”
Từ Hữu Dung nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, như vậy Quan Bạch sẽ chết.”
Rõ ràng đang nói tới cái chết của mấy nhân vật quan trọng của phe mình, ánh mắt của nàng vẫn rất bình tĩnh, tựa như đang nói chuyện cùng mình hoàn toàn không liên quan.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cho đến lúc này, hắn mới thực sự coi nàng là đối thủ.
“Tiếp sau đó thì sao?”
“Các nơi chết.”
“Chết như thế nào?”
“Chỉ là ngươi giết ta, ta giết chết ngươi mà thôi... Giống như năm đó.”
Ánh mắt của Từ Hữu Dung trở nên lạnh nhạt, phảng phất đang nhìn địa phương vô cùng xa xôi hoặc là quá khứ.
Cái đêm ba năm trước, nàng cùng Mạc Vũ bị Thánh Hậu nương nương đưa ra khỏi kinh đô, cũng không thể chứng kiến.
...
...
Hơn mười con hồng nhạn bay lên, có con đáp xuống, có con bay về phía địa phương xa xôi hơn.
Tin tức từ Thiên Thư lăng bên kia lần lượt truyền ra ở đường phố kinh đô, đầu mùa xuân trên bình nguyên nhìn thấy bụi mù càng ngày càng gần, cũng chứng minh những lời đồn đãi này.
Đám người trước Ly cung xôn xao bất an, cấp tốc rời đi, nhưng đại triêu thí vẫn còn tiếp tục tiến hành.
Chủ giáo cùng chấp sự ở trước cung điện vội vã qua lại, trên thần đạo khắp nơi là thân ảnh chạy trốn, hộ giáo kỵ binh đã sớm lên đường, không khí thật là túc sát.
Lăng Hải chi vương nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Sắp bắt đầu.”
Trần Trường Sinh đi tới trước cửa điện, nói: “Nếu như...”
Lăng Hải chi vương cùng Hộ Tam Thập Nhị đám người nhìn tới đều rất khẩn trương.
Trần Trường Sinh chẳng quan tâm đến thế sự đã nhiều ngày, nếu như là ăn ý cùng Từ Hữu Dung, có lẽ đang chuẩn bị thủ đoạn cuối cùng gì, như vậy hôm nay tất nhiên cũng muốn sử dụng.
“... Ta nói nếu như.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một chút, xoay người nhìn về bọn họ nói: “Quên đi, không có nếu như, các ngươi dựa theo trên giấy mà làm.”
Nói xong câu đó, hắn từ trong tay áo tay lấy ra mảnh giấy gấp thành chuồn chuồn đưa tới.
Lăng Hải chi vương đám người mở tờ giấy gấp chuồn chuồn, vội vã nhìn lướt qua, nhất thời khiếp sợ.
Không biết Trần Trường Sinh đưa ra dụ lệnh hoang đường đến như thế nào, nhưng bọn hắn sẽ phải thi hành.
...
...
Nước trong ao đá tràn ra ngoài rìa, sau đó theo đá xanh chảy ra ngoài điện, lặng lẽ không tiếng động.
Chỉ có thời điểm nước ao bị khuấy, mới có thể phát ra thanh âm thanh thúy như tiếng kiếm ngân.
Trần Trường Sinh lấy một bầu nước.
Thanh diệp không có ở đây, nước tự nhiên không phải dùng để tưới nó .
Hắn nhếch khóe miệng, chậm rãi uống cạn.
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Trần Trường Sinh dùng tay áo lau nước đọng trên mặt, nói: “Uống nước trong có thể thanh tâm.”
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nước không được đun sôi, ngươi chưa bao giờ uống, chớ đừng nói chi tới chuyện dùng tay áo để lau miệng.”
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta đã thay đổi rất nhiều ư?”
Đường Tam Thập Lục hỏi: “Ngươi thay đổi cái gì?”
Trần Trường Sinh thật tình nói: “Ta sống tự tại hơn, tùy ý hơn.”
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt thành thật của hắn, liền cảm thấy tức giận , nói: “Ngươi nên đi soi gương đi.”
Trần Trường Sinh rõ ràng không hiểu được ý tứ của hắn nên có chút mờ mịt.
Đường Tam Thập Lục nghe động tĩnh ngoài điện truyền tới, khẽ cau mày nói: “Ngươi thật sự không lo lắng ư?”
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Nếu không đánh được, cần gì lo lắng?”
Đường Tam Thập Lục không giải thích được hỏi: “Có ý gì?”
Trần Trường Sinh xoay người nhìn về gian thạch thất, chẳng biết tại sao, tâm tình có chút phức tạp.
“Ta hiểu rõ sư phụ ta hơn so với Hữu Dung, thời điểm mà hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để khai chiến.”
Hiện tại song phương đã tạo thành thế giằng co ở Thiên Thư lăng, Đường Tam Thập Lục không thể nào tin phán đoán của Trần Trường Sinh, chỉ có thể cho rằng là hắn đang an ủi mình.
Thời điểm Trần Trường Sinh đem tờ giấy gấp thành chuồn chuồn kia giao cho đám người Lăng Hải chi vương, hắn cũng không có mặt.
“Thật sự không cần hoàng liễn đồ ư?”
Hắn nhìn ánh mắt Trần Trường Sinh hỏi, vẻ mặt thật tình cùng với nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Đường Tam Thập Lục nói: “Nếu như ngươi tin chắc Hoàng Đế Bệ Hạ trong thời khắc mấu chốt nhất sẽ đứng về phía ngươi, như vậy hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”
Lăng Yên các đã bị Thiên Hải Thánh Hậu dùng Sương Dư thần thương phá hủy, nhưng trận xu của hoàng liễn đồ còn trong hoàng cung. Hơn nữa Đường lão thái gia mặc dù vẫn duy trì trung lập, nhưng hiện nay Đường gia đích tôn đang dần dần nắm quyền, đại gia đã phái rất nhiều chấp sự vào kinh, hôm nay ở cửa hàng cùng hành hội các nơi tùy thời chuẩn bị nghe theo sự điều khiển của Đường Tam Thập Lục.
Có Đường gia trợ giúp, Dư Nhân có thể khởi động hoàng liễn đồ bất cứ lúc nào.
Khi đó, cho dù các đường đại quân dưới sự khống chế của các Vương gia vào kinh, cũng không thể nào là đối thủ của sư huynh đệ bọn họ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Đường Tam Thập Lục nhắc tới chuyện này với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn duy trì trầm mặc.
Đường Tam Thập Lục cuối cùng hiểu rõ, cũng không phải là hắn do dự, mà là dùng trầm mặc để biểu lộ tâm ý của mình.
Trần Trường Sinh tin tưởng nếu quả thật đến trước vực sâu, sư huynh nhất định sẽ che chở cho hắn.
Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, hắn không muốn vận dụng hoàng liễn đồ.
“Tại sao?” Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn hỏi.
“Nếu như dùng hoàng liễn đồ, sẽ rất giống cái đêm ba năm trước.”
Trần Trường Sinh dừng chốc lát, tiếp tục nói: “Ta cũng sẽ rất giống sư phụ .”
Đường Tam Thập Lục hiểu được ý tứ của hắn, trầm mặc một lát, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ ủng hộ cùng an ủi, sau đó đi tới ngoài điện.
Trần Trường Sinh đi trở về thạch thất.
Những ngày qua, hắn một mực luyện kiếm trong gian thạch thất này.
Trong thạch thất bố trí rất đơn giản, mộc mạc đến mức keo kiệt, trừ chiếc bồ đoàn trên mặt đất ra thì không có gì cả.
Nhưng lúc này, trong thạch thất bỗng nhiên có thêm một người.
Người này tới từ lúc nào?
Hắn làm sao giấu diếm được ánh mắt mấy ngàn danh giáo sĩ Ly cung?
Đây là một lão nhân tóc trắng xoá, tay phải có một cây bút, tay trái là bàn vẽ.
Màu nước trên bàn vẽ là màu xám, y phục lão nhân cũng là màu xám, tóc cùng lông mày vốn nên trắng xóa cũng bị nhuộm thành màu xám, cùng màu sắc vách tường trên thạch thất giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ nói, vị lão nhân này đã đem mình vẽ lên trên tường trong thạch thất ư?
Nếu như đây là thật , đây là họa kỹ thần kỳ tới bực nào?
Vị lão nhân kia nhìn Trần Trường Sinh, có chút hài lòng, nói: “Cũng may ngươi còn hiểu được đạo lý lấy thiên hạ làm trọng .”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Thật ra ta cũng không hiểu quá rõ ràng.”