Tuân Mai hơi há miệng, rất lâu không nói ra lời.
Nhìn hình ảnh này, trong lòng của Trần Trường Sinh cảm thán, rõ ràng Chiết Tụ chỉ là thiếu niên, thực lực cảnh giới kém xa Tuân Mai kém nhưng lúc này lại như lão sư dạy dỗ tiểu hài tử —— lang tể tử ở trên cánh đồng tuyết gian nan lớn lên so với người tu đạo nhốt mình trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm có nhận thức càng chân thật, cũng càng chuẩn xác hơn về thế giới này.
- Nhưng... Đây là ba mươi bảy năm...
Tuân Mai xoay người nhìn Thiên Thư Lăng, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Trên kia còn rất nhiều tấm bia ta xem không hiểu, không biết đọc như thế nào, ta thật sự rất muốn biết. Nếu ta có thể đi lên đỉnh lăng, đọc hiểu tấm bia, nắm giữ thiên đạo chân nghĩa, vậy khẳng định sẽ hơn Vương Phá, phải như vậy ta mới rời khỏi, làm sao có thể cam tâm?
Nói xong câu đó, hắn cười khổ lắc lắc đầu, đi ra ngoài đình viện.
Ánh sáng lạc vào đình viện, cũng dừng trên tóc hắn, không biết có phải do ánh sáng có vấn đề, Trần Trường Sinh cảm giác như nhìn thấy mái đầu bạc, trong lúc nhất thời, gió đêm như lạnh thêm vài phần.
- Hắn muốn đi đâu?
Nhìn Tuân Mai có chút tiêu điều, bước chân lảo đảo, Trần Trường Sinh có chút bận tâm liệu có phải tinh thần bị kích thích quá lớn không.
Đường Tam Thập Lục có chút thương hại nói:
- Hẳn là đi Thiên Thư Lăng xem bia... Ba mươi bảy năm qua, có lẽ đêm nào cũng như vậy.
Tinh quang sáng rõ, dùng để viết chữ còn có chút khó khăn, nhưng dùng để xem bia thì có thể, hơn nữa trong Thiên Thư Lăng cũng có ngọn đèn mơ hồ, hẳn rất nhiều người đang đốt đèn xem đêm.
- Hắn không phải đi xem bia.
Gương mặt Chiết Tụ biến hóa, nhìn Tuân Mai biến mất trong rừng, nói:
- Đường đi xem bia ở phía bắc, hắn đi về phía nam.
Đường Tam Thập Lục giật mình, nói:
- Chẳng lẽ giận tới hồ đồ rồi, còn đi lầm đường?
Trần Trường Sinh có chút hối hận, nói:
- Tiền bối ở trong lăng có chút không rõ, nhưng tình huống bất đồng, đạo lý chúng ta cảm thấy chính xác nhưng với hắn mà nói lại là không cần thiết. Hơn nữa dù sao chúng ta cũng là vãn bối, lúc trước nói những lời kia có phải hơi quá đáng chút?
- Sai chính là sai, lãng phí sinh mạng chính là lãng phí sinh mạng, không liên quan tới tiền bối hậu bối.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói.
- Ừ... Ta muốn đi xem, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Trần Trường Sinh đi ra ngoài, Đường Tam Thập Lục cũng đi theo, Chiết Tụ nhìn một chút cũng theo bước.
Nhà cỏ ở phía tây nam Thiên Thư Lăng, qua cánh rừng phía nam không xa có thể nghe tiếng mười thác nước ầm vang.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của Tuân Mai, ba tên thiếu niên đi theo, xuyên qua màn nước như mưa, đi tới một kênh nước ngập tràn.
Nước phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng lay động, hình ảnh vô cùng xinh đẹp.
Tuân Mai bước qua kênh này, giẫm vào nước làm ướt xiêm y, nhưng lại không để ý, có vẻ có chút hồn bay phách lạc.
Hắn đi vào thần đạo, ngẩng đầu nhìn đỉnh Thiên Thư Lăng, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Ba mươi bảy năm, vô số ngày đêm, hắn thầm nghĩ đi tới đó, chỉ tiếc vẫn không được.
Tuy thần đạo nối thẳng lên đỉnh Thiên Thư Lăng, hắn lại không có cách nào đi lên.
Bởi vì người nọ một thân khôi giáp, tĩnh tọa trong lương đình trước thần đạo.
Xa xa Thiên Thư Lăng mơ hồ có ngọn đèn, cũng có thể nghe được tiếng thác nước, nhưng ở quanh Lăng Nam thần đạo rất an tĩnh, cũng không có đèn, chỉ có ánh sao chiếu sáng vách núi và đường, nông kênh và núi đá, chỉ có điều ánh sao không thể hoàn toàn xua đuổi bóng đêm, nước trong kênh đen xì như mực.
Tuân Mai thu hồi tầm mắt nhìn sang thần đạo, sau đó dần dần dời xuống, đi vào đình hóng mát, cho đến cuối cùng, dừng ở trên người mặc khôi giáp trong đình.
Msột lát sau, hắn đi tới đình hóng mát, đạp nước trong kênh bắn lên.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn xông thần đạo? Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ nhìn hình ảnh ảnh, tâm tình trở nên khẩn trương.
- Tiền bối
Trần Trường Sinh nhìn Tuân Mai gọi.
Lúc trước ở ngoài nhà cỏ, nương ánh sao, hắn nhìn thấy tóc Tuân Mai bạc đi nhiều, ngoài thông cảm còn có thêm lo lắng.
Tuân Mai dừng bước, xoay người nhìn ba thiếu niên.
Khác với tưởng tượng của ba người Trần Trường Sinh, ánh mắt của Tuân Mai rất bình tĩnh, không ngơ ngẩn, lại càng không giống hồn bay phách lạc, mỉm cười hỏi:
- Người trẻ tuổi, có chuyện gì?
Trần Trường Sinh nhìn đình hóng mát, phát hiện vị thần tướng huyền thoại vẫn đang ngủ say, hơi chút do dự hỏi:
- Ngài muốn làm gì?
- Ta muốn đi lên lăng.
Tuân Mai chỉ vào Thiên Thư Lăng sâu trong bóng đêm.
Hắn không quay đầu lại, nhưng hướng ngón tay không chút lệch lạc, ngữ khí của hắn rất tầm thường, tựa như ở nói mình phải về nhà, làm cho người ta có cảm giác thần đạo này hắn đã đi qua trăm ngàn lần.
Trèo lên lăng hay là du ngoạn sơn thuỷ, Trần Trường Sinh không rõ, nhưng bất kể là vế nào thì ý tứ cũng giống nhau, điều này làm cho hắn và Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ càng thêm khẩn trương
Không biết là ảo giác hay gì, Trần Trường Sinh cảm thấy lúc Tuân Mai nói ra những lời này, biển sao trong bầu trời đêm dường như sáng lên trong một cái chớp mắt, ánh sao như đậm hơn một phần, bao trùm bộ khôi giáp như tro bụi, cũ nát trong đình hóng mát. Mà khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, người thủ lăng trong đình hóng mát vẫn cúi đầu, khôi giáp như bóng ma che khuất mặt của hắn, nhưng khi tinh quang sáng lên trong một cái chớp mắt kia, dưới mũ giáp như có một cơn gió thổi qua, mang theo chút tro bụi.
Trần Trường Sinh không dám nhìn thêm nữa, cho dù chỉ là ánh mắt xéo qua, nhìn Tuân Mai hỏi:
- Vì sao?
Nếu Tuân Mai có thể chiến thắng người thủ lăng trong đình hóng mát sẽ thông qua thần đạo trực tiếp đi lên đỉnh Thiên Thư Lăng, như vậy tại sao phải ở trong Thiên Thư Lăng chịu khổ suốt ba mươi bảy năm? Nếu hắn không dám lên, thuyết minh hắn cũng rõ mình không có phần thắng.
Đúng vậy, cảnh giới Tuân Mai có thâm hậu thế nào cũng đâu thể qua được cửa đình hóng mát? Nếu người nọ có thể được dễ dàng chiến thắng, khôi giáp sao có thể tích tro bụi tới mấy trăm năm? Dù có là Vương Phá, Trương Tề cảnh giới sâu không lường được cũng không chắc chiến thắng được người nọ.
Đại lục ba mươi tám thần tướng, Hãn Thanh xếp hạng một, vị cường nhân ngồi ở đình suốt mấy trăm năm, cảnh giới bí hiểm, nhưng bất kể là Thiên Lương Vương Phá hay ai khác cũng không dám nói mình có tư cách khiêu chiến hắn.
Nghe Trần Trường Sinh nói..., Tuân Mai an tĩnh một lát, không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà nghiêm túc nói:
- Cảm ơn các ngươi.
Lúc nói lời cảm tạ, ánh mắt của hắn lướt qua mặt ba người thiếu niên.
Chiết Tụ từ khi ra đời kinh mạch và thức hải đều có vấn đề, không có lúc nào không phải chịu thống khổ do tâm huyết dâng trào, nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã mất đi dũng khí để sống. Nhưng mà hắn không có, dũng khí của thiếu niên này thật sự hiếm thấy. Trần Trường Sinh mang theo rau xanh, nấu cơm còn chưng cả cá ướp muối, sự bình tĩnh này hắn rất hướng tới. Còn Đường Tam Thập Lục ở Thiên Thư Lăng thần thánh hô to gọi nhỏ, đã khiến hắn nhìn thấy thanh xuân nhiệt huyết đã khô cạn từ lâu.
Tuân Mai không nói gì thêm, nhưng cái này chính là đáp án tại sao hắn phải trèo lên lăng.
Tối nay gặp phải ba người thiếu niên, dùng dũng khí, tâm chí, thanh xuân, khiến hắn tỉnh lại.
Ba mươi bảy năm ở Thiên Thư Lăng xem bia chính là một giấc mộng, mộng tỉnh thì có những chuyện phải làm.
- Các ngươi để cho ta tỉnh lại, ta muốn đi chứng kiến sự chân thật, cho nên ta muốn trèo lên lăng.
Tuân Mai lại chỉ Thiên Thư Lăng trong bóng đêm, bình tĩnh mà kiên định.
- Nếu ngài thật sự tỉnh... Chẳng lẽ không phải nên ra ngoài Thiên Thư Lăng đi tìm Vương Phá tranh cao thấp sao?
Đường Tam Thập Lục khó hiểu hỏi.
Tuân Mai nghe vậy cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn trong thạch bình khiến nước trong kênh cũng run nhè nhẹ.
Tiếng cười thấp dần. Hắn nhìn va thiếu niên bình tĩnh nói:
- Địch nhân của ta thật là Vương Phá sao?
Trần Trường Sinh và Chiết Tụ như có điều ngộ ra, Đường Tam Thập Lục cũng nhíu mày.
- Không, ba mươi bảy năm, bóng ma của ta đã sớm đã không còn là hắn, mà là nó.
Tuân Mai tiếp tục chỉ vào Thiên Thư Lăng, mỉm cười nói.
Ba người Trần Trường Sinh giật mình, sau đó trầm mặc. Vô số năm
trước, thiên thư hóa thành lưu hỏa rơi vào đại lục, khai mở dân trí, cho đến đã dạy cho nhân loại tu hành, không hề nghi ngờ, Thiên Thư Lăng tác dụng và địa vị không thể thay thế với nhân loại, nhưng đối với vô số
người tu đạo mà nói, Thiên Thư Lăng cũng là kẻ địch lớn nhất của họ.
Nhưng văn tự và tranh vẽ khó lý giải trên bia đá là núi cao bọn
họ nhất định phải vượt qua, là đối thủ bọn họ nhất định phải chiến
thắng, nhưng mà Thiên Thư Lăng nhìn không cao không hiểm kia, trên thực
tế lại có trời cao chống đỡ, chỉ bằng nhân lực rất khó leo lên, thậm chí còn đánh tan vô số dũng khí và tinh thần, khí phách của người tu đạo.
Tuân Mai tỉnh lại, trở về thế giới thật, rốt cuộc hiểu rõ đối thủ của mình là ai.
Cho nên hắn không có lựa chọn rời khỏi Thiên Thư Lăng đi tìm Vương Phá, mà là lựa chọn xông thần đạo.
Rừng cây ngoài Thiên Thư Lăng phi thường an tĩnh, không có bất
kỳ thanh âm nào, đối thoại ở Lăng Nam thần đạo theo đạo lý không thể
truyền tới đây, nhưng hai người trong rừng cũng hiểu được tâm ý của Tuân Mai, tay áo Mao Thu Vũ run nhè nhẹ, sắc mặt biến đổi, mà người đứng
dưới gốc cây hòe hơi nhướn mày, ánh mắt sáng tỏ động lòng người.
Thiên Thư Lăng Nam, ba thiếu niên cũng minh bạch tâm ý của Tuân
Mai, trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó có thể tiếp nhận —— mới từ giấc mộng ba mươi bảy năm tỉnh lại, trở lại thế giới chân thật, biết đối thủ của mình là ai, sau đó đi khiêu chiến, đây là hành vi đầy dũng khí, chỉ có điều nếu thất bại sẽ tiến sâu vào ác mộng, điều này thật sự thảm
thiết.
Trần Trường Sinh và Tuân Mai hôm nay mới gặp, nói chưa được mấy
câu, theo đạo lý chưa nên có chút cảm tình nào, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác người này mang tới cho mình một xúc cảm thân cận, hắn rất
thông cảm với người này, rất muốn vì hắn làm chuyện gì đó, không muốn
hắn vừa mới tỉnh lại đã chết đi, liền nói:
- Xin cẩn thận.
Tuân Mai cười cười, không cần nhiều lời nữa, xoay người đi vào trong đình hóng mát.
Đi tới trước đình hóng mát chừng trăm trượng, hắn dừng bước.
Thiên Thư Lăng Nam là thạch bình màu đen, nhưng trước đình hóng mát là một khu đất lớn màu trắng, giống màu của thần đạo.
Thạch bình màu đen, thần đạo màu trắng, nơi này là đường ranh giới, hoặc là, ranh giới giữa sống và chết.
Người mặc khôi giáp trong đình bị bóng ma bao phủ, căn bản không thể thấy rõ.
Đột nhiên, trong mũ giáp có tro bụi bay múa đi ra, ở dưới ánh sao, nhìn giống như những con đom đóm nhỏ.
Một giọng nói cũng theo bóng đêm truyền ra.
Thanh âm kia rất trầm thấp, hùng hậu, nước trong kênh nhảy lên
như bất an, giống như vui mừng lại như sợ hãi, khắp Thiên Thư Lăng Nam
đều là tiếng vọng.
Dường như người nọ đã ngủ say mấy trăm năm, cho đến lúc này mới tỉnh lại.
Vì thế Thiên Thư Lăng cũng tỉnh.
Thiên Thư Lăng Bắc mơ hồ có thể thấy ngọn đèn dầu, theo âm thanh vang vọng có chút lay động, sau đó lại linh hoạt, tiếng xé gió sắc bén
vang lên, xuy xuy xuy xuy.
Gió đêm làm y phục phấp phới, Cẩu Hàn Thực nhanh chóng tới bên
thạch bình, ngay sau đó, Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch và Thất Gian cũng
theo sau chạy tới.
- Đây là có chuyện gì?
Quan Phi Bạch đi lên trước một bước, nhìn cục diện mà thất kinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục hơi châm biếm nói:
- Xem mà không hiểu sao? Có người muốn xông lên thần đạo.
- Lại có người dám xông thần đạo? Là ai?
Cẩu Hàn Thực đoán người trong đình hóng mát hẳn là người thủ
lăng trong truyền thuyết, đại lục đệ nhất thần tướng Hãn Thanh, vậy nam
nhân dáng vẻ hào sảng đang cùng hắn giằng co kia là ai?
- Tuân Mai.
Trần Trường Sinh nói.
- Đạp tuyết Tuân Mai?
Cẩu Hàn Thực hơi nhướn mày, có vẻ có chút bất ngờ.
Thất Gian giật mình nói:
- Tuân Mai vẫn còn sống sao? Chẳng lẽ lời đồn là sự thật, hắn vẫn ở trong Thiên Thư Lăng xem bia?
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói:
- Lời giống như vậy, chúng ta đã nói rồi.
Thất Gian này mới phát hiện ra là hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức toát ra vẻ phẫn hận, cầm chuôi kiếm.
Chiết Tụ không thèm nhìn hắn mà chỉ để ý phía trước.
- Làm sao Ly Sơn Kiếm Tông các ngươi lại đến đây? Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, những người kia chẳng lẽ không nghe thấy?
Đường Tam Thập Lục có chút khó hiểu hỏi.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Những người đó đang xem bia, không thể rời khỏi.
Đêm khuya thế này còn xem tấm bia đá, Trần Trường Sinh có chút
khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ thiên thư hấp dẫn như vậy? Cả nhân vật như
Tuân Mai cũng bị mấy tấm bia đá làm mệt nhọc suốt ba mươi bảy năm, giờ
nhìn Thiên Thư Lăng trong bóng đêm, hắn đột nhiên có cảm giác âm trầm.
- Người vượt tuyến, chết.
Trong lương đình truyền ra một giọng nói
Thanh âm truyền ra từ khôi giáp cũ nát đầy bình thản, lại mang
theo một khí tức tang thương như thành cổ, ở mặt ngoài dầy đặc rêu xanh, loang lổ vô cùng, thậm chí có chỗ bắt đầu xốp bong ra từng màng, nhưng
vẫn cũ vô cùng chắc chắn, công kích cường đại cũng không thể tổn hại mảy may.
Tuân Mai đứng trước đạo tuyến vô hình, nhìn đình hóng mát nói:
- Ta không muốn lui, cũng không thể cứ đứng mãi như vậy, cuối cùng vẫn phải thử xem có thể vượt qua nó hay không?
- Mấy chục năm trước, Vương Phá cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng, hắn đứng ở đó một đêm, cũng không hề bước lên trước một bước.
Khôi giáp cũ nát bao trùm lấy vị thần tướng huyền thoại, thanh
âm của hắn cũng phải thông qua khôi giáp mới truyền được, có chút trầm
thấp, lại có cả hương vị kỳ quái, như là lưỡi dao sắc bén, càng giống
như đang lè lưỡi liếm liếm lưỡi dao, mùi màu tanh hơi ngọt và mùi dao
sắt hòa quyện với nhau.
Nghe lời này, xung quanh thạch bình vô cùng an tĩnh.
Mọi người hiểu, đó tất nhiên là một năm Vương Phá ở Thiên Thư
Lăng xem bia, khi xác nhận ở tại chỗ này là lãng phí sinh mạng và cũng
giống như rất nhiều người không nỡ rời đi, vì thế hắn cũng thử đi đường
tắt, nhưng mà cuối cùng hắn chỉ đứng ở đường tuyến này một năm, khi ánh
nắng xuất hiện liền xoay người rời khỏi.