Trạch Thiên Ký

Chương 312: Q.2 - Chương 312: Chương 305:. Hắn tìm kiếm kho báu (p2) .




Trong gian thạch thất thứ tư là các loại báu vật.

Lúc này đây động tác của Trần Trường Sinh nhanh hơn, Từ Hữu Dung chỉ tới kịp mở trừng hai mắt, cũng không nói gì, các loại báu vật như dạ minh châu, san hô, phỉ thúy, bạch ngọc kia, được hắn thu vào trong vỏ kiếm, thế cho nên nàng cảm thấy tự mình có phải đã hoa mắt hay không, trong gian thạch thất này có lẽ căn bản vừa mới không có những thứ kia?

Trong gian thạch thất thứ năm là nhiều loại công pháp bí tịch. Từ Hữu Dung vốn tưởng rằng lúc này đây hắn sẽ thận trọng chút, bảo đảm những công pháp bí tịch kia sẽ không hư hao trong quá trình di động. Phải biết rằng, những công pháp bí tịch này thuộc vô số cao thủ trên đại lục năm đó, đại diện cho vô số cuộc chiến đấu của Chu Độc Phu, là lịch sử, trình độ quý báu và tầm quan trọng của giới tu hành không hỏi cũng biết. Nhưng mà Trần Trường Sinh vẫn như cũ rất nhanh liền rời đi gian thạch thất này, không có dừng lại thời gian dài hơn, mũi kiếm sở hướng, chứng kiến khoảng không, trong mắt của hắn, những công pháp bí tịch này dường như cùng giấy vụn không đáng giá tiền không có gì khác nhau.

Từ Hữu Dung rất không hiểu, khi hắn ở cửa thạch thất thứ sáu, chỉ nhìn thoáng qua bên trong liền xoay người rời khỏi, không lí giải này đã đến đỉnh núi.

Nàng nhớ rõ lúc trước bất kể là đối mặt hoàng kim cả phòng, hay là tinh thạch pháp khí, ánh mắt của hắn đều là trong sạch như vậy, không có bất kỳ thần sắc tham lam, mà ngay cả mỗi người đều sẽ phải có sắc mặt vui mừng đều nhìn không tới một tia, bộ dáng không cần quan tâm khi hắn lấy đi hoàng kim tinh thạch pháp khí kia, dường như chỉ là bởi vì nhìn thấy liền thuận tay cầm, như vậy hắn rốt cuộc đang tìm cái gì?

- Trong ngôi lăng mộ này có cái gì là ngươi nhất định phải lấy được sao?

Nàng hỏi.

Trần Trường Sinh không có trả lời câu hỏi của nàng, không có thời gian trả lời câu hỏi của nàng, chạy nhanh đến giữa thạch thất, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Khi hắn đi vào gian thạch thất thứ chín, Từ Hữu Dung chú ý tới, ánh mắt của hắn rốt cục đã phát sáng lên, và xuất hiện một chút sắc mặt vui mừng.

Trong gian thạch thất này không có bất kỳ cái giá, rất nhiều bình bình lọ lọ được tùy ý bày trên mặt đất, có vài cái bình là dùng sứ men xanh làm thành, có bình rất giống cái hũ nướng canh gà, cũng may mắn không có đặt trên giá, bằng không những bình bình lọ lọ này khẳng định đều đã bị đánh phá.

Trần Trường Sinh đi đến phía trước những bình bình lọ lọ này, ngón tay ở phía trên chậm rãi di động, ánh mắt có vẻ cực kỳ chăm chú.

Đột nhiên ngón tay của hắn dừng lại, cầm lấy một cái hộp ngọc, trên hộp kia không có nhãn, không biết bên trong là cái gì. Cái nắp của hộp ngọc bị xốc lên, một mùi hương cực nhạt nhẹ nhàng đi ra, hắn tiến đến trước mũi hít hà, sau thưởng thức một lát xác nhận không có sai, sắc mặt vui mừng lộ ra trên mặt của hắn từ trong mắt, đồng thời thân thể của hắn cũng rốt cục buông lỏng xuống.

Từ Hữu Dung tựa vào trên người của hắn, cảm thụ rõ ràng nhất, phát hiện hai vai của hắn rất rõ ràng đã trở nên mềm mại rất nhiều, không hề như lúc trước cứng ngắc căng thẳng như vậy.

- Đây là cái gì?

Nàng hỏi.

- Đây là thiên thạch đan.

Trần Trường Sinh lấy ra trong hộp một viên đan dược, nói:

- Vật liệu chủ yếu của thuốc là chất lỏng của cây gai hỏa, tính nóng rất mạnh, có thể đứng vào top 3 của thế gian, sinh huyết hiệu quả hữu thần, nhất là đối với nàng.

Nghe xong những lời này, Từ Hữu Dung giật mình, đã trầm mặc thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Cho đến lúc này, nàng mới biết được hắn vì sao khẩn trương như thế, bước chân vội vàng như thế, vì sao không nhìn đối với những tinh thạch bảo tàng bí tịch như thế.

Hoá ra hắn vội vã tìm thuốc cho nàng.

Điều này làm cho nàng rất cảm động.

Thứ nàng tu luyện chính là đạo pháp thế ngoại, chính là ý hồng trần, đạo tâm như phải thông minh, càng không thể vì vật làm hài lòng đau buồn. Cho nên ở trong mắt thế nhân, nàng rất kiêu ngạo, rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, là một con phượng hoàng ở trên cao. Nàng cũng là người đối đãi chính mình như thế này. Nàng nghĩ đến tự mình không nên có loại cảm xúc có tổn hại đạo tâm này, tự mình cũng sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà cảm động.

Ở trong vùng thảo nguyên này, từ vùng bụi cỏ lau kia đến ngôi lăng mộ này, đã có mấy lần, nàng đều sắp bị sự chân thành của hắn cảm động, nhưng được nàng dùng sức mạnh tinh thần tưởng tượng mới có thể khó khăn khống chế được. Đối với nàng mà nói, có thể khống chế được buồn vui, tương đối dễ dàng, có thể khống chế được phẫn nộ, cũng rất dễ dàng, nhưng cảm động là một loại cảm xúc rất đặc biệt, rất khó khống chế.

Loại cảm xúc này chưa bao giờ lại đột nhiên xuất hiện, cần thời gian rất lâu ngấm dần, nhưng thời khắc này xuất hiện thật sự, lại tất nhiên là đột nhiên, cần điểm nào đó. Dày tích, sau đó mỏng phát... Những lời này khả năng dùng để nói tu hành, cũng có thể dùng để hình dung loại cảm xúc này. Đã đến giờ này khắc này, loại cảm xúc này rốt cục đã đẩy phá vách đá cứng rắn, bắt đầu rêu rao sinh trưởng ở trong gió mát.

Nàng thật sự rất cảm động.

Trần Trường Sinh không biết nàng lúc này đang suy nghĩ gì, càng không biết trong thời gian ngắn như vậy, tâm tình của nàng đã xảy ra thay đổi lớn như thế. Sau khi hắn từ trong hộp ngọc lấy viên thiên thạch đan kia ra, trực tiếp đưa đến bên cạnh môi của nàng, sau đó nhanh chóng, thậm chí có vẻ có chút thô lỗ nhét vào. Đôi môi của Từ Hữu Dung hé mở, đang chuẩn bị nói cái gì đó, biểu đạt sự cảm kích của chính mình đối với hắn, cùng với...cảm động, nhưng mà lời nói gì cũng không có nói ra, trực tiếp bị viên đan dược kia chặn lại.

- Trước sau trong vòng nửa canh giờ cũng không thể uống nước, bằng không sẽ giảm bớt tính nóng bên trong đan dược.

Trần Trường Sinh đang nhìn vẻ mặt có chút thẹn thùng của nàng bị nghẹn, còn thật sự nói, trong lòng lại sinh ra một ít bất an.

Viên thiên thạch đan kia rất lớn, Từ Hữu Dung căn bản không có cách nào nói chuyện, dùng thời gian rất lâu mới nuốt xuống, rất là vất vả, sau đó đã ho lên. Một lát sau, hơi có chút dễ chịu, nàng nhìn hắn căm tức nói:

- Cho dù không thể uống nước, cũng nói trước một tiếng, ho khó chịu ngươi không biết sao?

Mặc dù là nói căm tức, âm thanh lại có chút yếu ớt, là oán giận, rồi lại có chút giống như làm nũng.

Trần Trường Sinh cảm giác không được, hơi túng quẫn nói:

- Ngượng ngùng, có chút cấp bách, tuy nhiên ho khan không cần sợ, không phải là đã bị nghẹn, hẳn là hiện tượng bài độc bình thường.

Bản thân Từ Hữu Dung cũng không có chú ý tới thần thái nữ nhi gia toát ra lúc thời khắc đó, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói ra:

- Không biết có phải là dược lực phát tác hay không, có chút buồn ngủ.

Làm sao là hiện tượng bài độc bình thường, là không có tìm lời nói nào để nói. Dược lực đâu có thể nào phát tác nhanh như vậy, là không biết trả lời như thế nào. Sau cùng vẫn là Đường Tam Thập Lục nói qua như vậy trong vườn cây mận của khách điếm ở kinh đô, hắn và nàng thật sự là hai người làm cho người ta không có lời nào để nói.

Bất kể là dược lực phát tác, hay là nguyên nhân khác, Từ Hữu Dung thật sự có chút mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.