Trần Trường Sinh bổ sung chân nguyên lạnh lẽo từ kim châm chậm rãi đưa vào trong thân thể của Từ Hữu Dung, giống như thủy triều đi về phía trước ở trong kinh mạch và mạch máu của nàng, đẩy độc tố ở giữa màng ngực của nàng phân tán, đồng thời cũng tán đi sự hiểu lầm của nàng sinh ra lúc trước.
Mồ hôi đậu tương lớn nhỏ, trên trán Trần Trường Sinh không ngừng trào ra, sau đó bị đông thành băng châu, lăn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo. Theo thời gian chuyển dời, trên mặt đất quanh thân hai người rơi đầy mồ hôi đóng băng, nhìn qua giống như là một vùng hải dương trân châu, có băng châu từ thềm đá ngã xuống, đi đến chỗ rất xa, đến lúc đụng tới chiếc Hắc Diệu Thạch Quan thật lớn kia mới dừng lại.
Đã qua bao lâu thời gian, kim châm thu hồi từ phía sau cổ Từ Hữu Dung, một lần nữa quấn đến ngón giữa của Trần Trường Sinh.
[Lại qua thời gian rất lâu, hắn không nói gì, Từ Hữu Dung cũng không nói gì.
Hắn cúi đầu, xem băng châu nọ trên mặt đất, có chút khổ sở, hơn nữa là không cam lòng —— kim châm đẩy huyết, đã là phuơng pháp cuối cùng hắn có thể nghĩ đến, vô cùng nguy hiểm dữ dằn, nhưng mà như thế, cũng không có thu được bất luận hiệu quả gì.
Loại châm pháp này, có thể kích phát sinh mạng lực và huyết mạch của loài người, cho dù là người già hấp hối trên giường bệnh, cũng có khôi phục chút tinh thần một lần nữa, thậm chí đoạt lại một đường sinh cơ từ trong U Minh. Nhưng mà, đây đối với Từ Hữu Dung lại không có bất kỳ tác dụng, bởi vì huyết mạch của nàng đã hoàn toàn khô kiệt, sinh mạng lực của nàng sớm biến mất hầu như không còn trên lộ trình và chiến đấu liên tiếp không ngừng.
Không có củi, làm thế nào lấy ngọn lửa mãnh liệt cực nóng, thì làm thế nào có thể châm lửa?
- Xin lỗi.
Nói ra hai chữ này không phải Trần Trường Sinh, mà là Từ Hữu Dung. Nàng thấy hắn mỉm cười nói:
- Tuy rằng ta không hiểu y thuật, nhưng cũng biết, ngươi vừa rồi dùng là châm pháp rất rất giỏi, đáng tiếc bệnh nhân ta không hăng hái tranh giành.
Đây là nói thật, Thuật Thánh Quang của nàng đã cứu trị rất nhiều người ở trong Chu Viên, nhưng đó và y thuật là chuyện của hai lĩnh vực.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn nàng có chút phù thũng, dung nhan vẫn thanh lịch như cũ, tâm tình vô cùng lắng xuống.
- Máu tươi của nàng đã kiệt, ngoại trừ có thể bổ sung máu, không có bất kỳ phương pháp nào khác, nhưng vài ngày trước chúng ta thử qua, huyết mạch của nàng có chút đặc biệt, máu của yêu thú đối với nàng không có ý nghĩa, ta thậm chí cho rằng, ngoại trừ máu của mình, không có bất kỳ máu có ý nghĩa đối với nàng, như vậy cho dù chúng ta có thể rời khỏi Chu Viên, khả năng cũng không có biện pháp chữa khỏi cho nàng.
Hắn rất thành thực giảng giải tình hình hiện tại đối với nàng. Đối với thiếu nữ sẽ chết giải thích nàng tại sao lại chết đi, cùng hắn đối với ý chí tôn kính hùng mạnh của nàng không có quan hệ, mà là hắn đối với cái chết có một thái độ mạnh mẽ thậm chí bướng bỉnh ngoan cố, mọi người không biết mình là đến thế giới này như thế nào, như vậy lúc rời khỏi thế giới này hẳn là phải tỉnh táo, như vậy mới không tính không đến thế gian này đi một lần.
Hắn không có cách nghĩ giải thích của chính mình hướng về phíaTừ Hữu Dung, Từ Hữu Dung lại không có tổn thương thảm thiết, càng không có trút hết phẫn nộ của mình hướng về phía hắn, dường như hiểu được ý của hắn, mỉm cười nói:
- Nhưng nếu như có thể rời khỏi Chu Viên, ít nhất ngươi có thể sống tiếp tục.
Sau khi đi tới ngôi lăng mộ này, Từ Hữu Dung thường xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười kia kỳ thật rất suy yếu, Trần Trường Sinh thậm chí không dám nhìn.
- Ta không có tìm được cách rời khỏi của Chu Viên, không biết như này sẽ khiến nàng vui vẻ chút ít hay không.
Hắn nhìn nàng cười nói. Hắn biết rằng nàng không thể nào mà vui vẻ, nhưng hy vọng nàng có thể bởi vì câu này của chính mình nói không cười chê mà bắt đầu vui vẻ.
Từ Hữu Dung không có bắt đầu vui vẻ, nụ cười trên mặt ngược lại dần dần thu lại, nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Xem ra, ta sẽ chết rồi.
Cũng bởi vì những lời này, câu này cũng không là lời nói lần đầu tiên xuất hiện, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được lồng ngực của mình bị một tảng đá hung hăng đập phá xuống, khổ sở tới cực điểm.
Nhớ rõ trong đêm hôm đó, nàng nói qua bản thân mới mười lăm tuổi, cùng mình cùng năm. Chính trực thanh xuân, nhưng sinh mạng đã hết, đây thật sự là chuyện thế gian bi thương nhất, là hắn sớm đã nhận thức được bi thương trong vô số đêm.
Đối với cái chết, hắn chuẩn bị thời gian rất lâu, cũng không có người chuẩn bị càng đầy đủ so với hắn, nhưng mà bây giờ nhìn nàng sẽ chết ở trước mặt của mình, hắn lại vẫn không có bất kỳ biện pháp nào.
- Ta không muốn chết.
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói rất nghiêm túc.
Thời điểm nói những lời này, nàng cũng không buồn bã, vẻ mặt vẫn là bình tĩnh như vậy, bởi vì nàng cũng không phải khẩn cầu sự thương tiếc của hắn, chỉ có điều nói cho hắn biết suy nghĩ thời khắc cuối cùng của chính mình.
- Nàng sẽ không chết.
Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung nói:
- Ngươi có biết ta không thể chấp nhận cách an ủi không có sức thuyết phục này.
Trần Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới mấy thứ gì đó, có chút xuất thần, âm thanh khẽ run nói:
- Nàng... Sẽ không chết.
Từ Hữu Dung vẻ mặt hơi khác thường, không rõ tâm tình của hắn tại sao lại bỗng nhiên có chút khác thường.
- Nàng sẽ không chết.
Trần Trường Sinh lặp lại lần thứ ba, chỉ là lần này, âm thanh của hắn bình tĩnh dị thường mà khẳng định, cho hai mắt lau sạch sáng ngời vô cùng.
Từ Hữu Dung cho là hắn có chút phát điên, nói:
- Cái chết của ta, không cần ngươi gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng ta không muốn nàng chết.
Từ Hữu Dung dùng âm thanh mệt mỏi trêu ghẹo nói:
- Chẳng lẽ ngươi là thần thánh, không muốn ai chết, người đó sẽ không phải chết.
- Đúng đấy.
Âm thanh trong trẻo của Trần Trường Sinh vang dội ở trong mộ lăng trống trải, là khẳng định như vậy.
Từ Hữu Dung kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn mỉm cười.
Hắn không biết vận mệnh vì sao mang mình vào Chu Viên, lại đưa tới ngôi lăng mộ này, là vì đường kiếm ý kia, hay là cái gì khác, nhưng hiện tại hắn đã biết một việc: Chính mình có lẽ có thể thay đổi vận mệnh người thiếu nữ này.
Sở dĩ phải nghĩ như thế, là vì Trần Trường Sinh nghĩ tới một loại phương pháp có khả năng cứu sống nàng.
Trong ba nghìn đạo tạng không có nói qua loại phương pháp này, trong y thuật cũng không có ghi chép liên quan, loại phương pháp này chưa từng có người dùng qua, nghe qua cũng rất hoang đường, hơn nữa không có bất kỳ phương pháp nào. Nhưng hắn cảm giác được càng ngày càng mãnh liệt, loại phương pháp này có khả năng hữu dụng. Nếu dự đoán của hắn là sự thật, như thế giống như Từ Hữu Dung vừa rồi nói như vậy... Hắn không muốn ai chết, người đó sẽ rất khó chết.
Chỉ có điều cũng không cần thiết dùng, hơn nữa sư huynh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hắn không có thời gian suy nghĩ quá dài, nhìn phía Từ Hữu Dung chăm chú nói:
- Sau đó ta sẽ dùng một loại phương pháp, trước tiên nói cùng nàng một tiếng, hy vọng nàng đến lúc đó không phải quá sợ hãi.
Từ Hữu Dung thấy ánh mắt trong sáng của hắn, cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Phương pháp gì?
Nàng không e ngại tử vong, cho nên lúc trước mới có thể biểu hiện thản nhiên như vậy. Nhưng mà ở trong tuyệt vọng chợt thấy hy vọng, dù là ai cũng sẽ có chút cảm xúc dao động, không có khả năng nhìn như trò đùa của trẻ con, tự nhiên thận trọng.
- Ngươi có biết chữa ngựa chết như thế nào không?
Trần Trường Sinh nhìn nàng cười hỏi.