Thí sinh còn lại hiển nhiên không có loại đãi ngộ này như Trần Trường Sinh, bọn họ nhìn Trần Trường Sinh bị vây ở giữa các đại nhân vật bên ngoài, có người lộ vẻ mặt hâm mộ, có người thì rất thông cảm, Đường Tam Thập Lục nói với Quan Phi Bạch:
- Nếu người đứng đầu danh sách nhất định phải được như vậy, ta thà rằng không lấy.
- Ta cũng thà rằng không cần.
Quan Phi Bạch nói, bỗng nhiên đã tỉnh hồn lại, nói:
- Tuy nhiên, chúng ta rất quen sao? Hơn nữa, chỉ bằng ngươi cũng có thể lấy được vị trí đứng đầu danh sách sao?
- Cũng đã đánh xong, đến mức không đội trời chung như vậy, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta lúc này nên cùng thông cảm một chút cái người đáng thương Trần Trường Sinh kia?
Đường Tam Thập Lục nói là nói như vậy, nhưng không có ý tiến lên giải vây thay Trần Trường Sinh, bọn họ đều là đại nhân vật chân chính, gia gia của hắn đến còn không sai biệt lắm, thân phận địa vị của hắn còn kém xa lắm rồi.
Trần Trường Sinh thực không thích ứng trường hợp này, hơn nữa không thích ứng mùi thơm phảng phất trên người của những đại nhân vật này, nhưng trong lòng hắn duy trì vô cùng tốt, phương diện cấp bậc lễ nghĩa tìm không ra bất cứ vấn đề gì.
Ngay vào lúc này, trước điện bỗng nhiên yên tĩnh lại, những người kia vây ở bên cạnh hắn đều tản ra, tránh ra một lối đi, chỉ thấy Từ Thế Tích đã đi tới từ đám người bên ngoài.
Từ Thế Tích là Đông Ngự Thần Tướng thân cận của Thánh Hậu nương nương tín nhiệm, hơn nữa có nữ nhi tốt, địa vị ở trong triều từ trước đến nay không tầm thường, nhưng lúc này đồng liêu trong triều và các giáo chủ đại nhân kia nhường đường cho hắn, cũng không phải vài nguyên nhân căn bản này, mà là vì biết quan hệ phức tạp giữa hắn cùng với Trần Trường Sinh.
Các đại nhân vật này lúc trước nói chuyện với Trần Trường Sinh giống như bề trên, nhưng thật phải nói bề trên, trong kinh đô cũng chỉ có vợ chồng của Từ Thế Tích có thể tính trưởng bối của hắn, quan trọng nhất là, chuyện hôn ước kia ồn ào huyên náo, mọi người rất muốn biết lúc này Từ Thế Tích và Trần Trường Sinh gặp mặt sẽ nói cái gì, có rất nhiều người đã chuẩn bị tâm lý xem Từ Thế Tích chê cười
Trước điện trở nên có chút an tĩnh.
Từ Thế Tích chậm rãi đi tới từ đám người bên ngoài, đứng ở trước người của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lãnh đạm, trên cao nhìn xuống.
Trần Trường Sinh thi lễ, nhưng không có lên tiếng.
- Biểu hiện trên Đại Triều Thí... Không tệ.
Từ Thế Tích nhìn ánh mắt của hắn nói, giọng điệu bề trên rõ ràng, rơi vào trong tai mọi người, nhưng có chút gượng gạo.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, không có tiếp lời.
Lông mày của Từ Thế Tích hơi hơi vén lên, bỗng nhiên nói:
- Buổi tối tới nhà ăn cơm.
Nghe lời này, một vùng xôn xao giữa quảng trường.
Không ai nói cái gì, nhưng rất nhiều người cũng nhịn không được liên tục oán thầm, nhất là phái đại thần xưa kia, lại không ngừng thầm mắng da mặt người này dường như còn dầy hơn so với thành cung, sao sinh vô sỉ như thế?
Vượt quá dự kiến của mọi người, Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói ra:
- Được.
Từ Thế Tích nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, xác nhận hắn là thực sự nghe hiểu lời mời của mình và đồng ý, vẻ mặt hơi vui mừng, không nói thêm gì nữa, hắn gật gật đầu liền xoay người rời khỏi.
Sau khi Đại Triều Thí công bố kết quả thi, là thông lệ dạo phố.
Lấy Trần Trường Sinh dẫn đầu, các thí sinh bước lên liễn xe đặc chế, đang trong bao vây của dân chúng, đi lại từ con đường bên cạnh kinh đô thành Lạc Thủy, lượn quanh đi một vòng, ít nhất cần hai canh giờ.
Cả tòa đô thành đều hòa vào trong không khí hoan lạc.
Thỉnh thoảng có hoa tươi và trái cây được dân chúng ném lên trên liễn xe. Bốn người trên liễn xe Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Đường Tam Thập Lục, được ném hoa tươi và trái cây nhiều nhất, nếu không phải triều đình sớm có gặp qua, đã cử rất nhiều quân sĩ không ngừng ra bên ngoài lấy, chỉ sợ mấy người bọn họ thật muốn bị hoa quả chôn sống rồi.
Đi vòng qua góc tây nam Hoàng thành, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khát, không nghĩ nhiều lắm, sờ soạng quả dưa hồng từ bên người cắn một miệng, chỉ cảm thấy cửa miệng hương vị ngọt ngào giòn tan, rất là thoải mái, lại không nghĩ rằng chính động tác này của hắn, lại rước lấy một trận mưa quả dưa hồng, đánh đập hắn ôm đầu không nói gì.
Nhìn từ quả dưa hồng trong mưa rơi xuống hoàng cung, đã thấy được Lăng Yên Các, cũng đã nhìn thấy đài Cam Lộ. Hắn cảm thấy nhìn được bên đài Cam Lộ có một chấm đen nhỏ, hắn cho rằng đó là dê đen.
Hắn phất phất tay hướng bên kia. Sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt phức tạp Sương Nhi cô nương trong đám người, nhớ tới bữa cơm kia đêm nay, tay vẫy vẫy trở nên có chút nặng trĩu.
Vô số hoa tươi từ không trung rơi xuống trong xe, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, lấy đóa hoa trên vạt áo xuống, gật đầu ra hiệu hướng về phía đám người xung quanh, cảm tạ sự khẳng khái cùng sự nhiệt tình của bọn họ.
Ở một vùng Phế Viên nào đó trong chỗ sâu của Hoàng cung, cũng có hoa rơi xuống, vài mai xuân chịu rét nọ bị gió nhẹ phẩy, rơi xuống nhụy hoa hồng nhạt thật nhỏ, ở mặt đất bên đầm nhợt nhạt hiện lên một tầng, nhìn rất là xinh đẹp.
Giáo hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương đứng ở giữa vùng mai vỡ này, đang nhìn đầm Hắc Long trước mặt.
- Hôm trước hắn tham gia Đại Triều Thí ở trong cung học, hẳn là đã vào Top 16? Ta lúc ấy nói đã đến nơi này rồi... Kết quả thật không ngờ, đứa nhỏ này rõ ràng không có dừng bước lại.
Thánh Hậu nương nương nhìn vài cây hoa nọ bên đầm, lẳng lặng cảm giác hương vị lịch sử của Đồng Cung , trì hoãn âm thanh nói chuyện. Bà không muốn để Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, có vô số loại phương pháp, ví như lúc đó theo đạo lý nên làm cái gì đó ở hiện trường trận đối chiến Mạc Vũ, nhưng cuối cùng bà cũng không có làm gì.
Bà hơi hơi nhướn mày nhìn phía Giáo hoàng nói:
- Bây giờ nghĩ lại, Thanh Đằng Yến đêm đó, Mạc Vũ mang đến nơi đây đứa bé kia, ý đồ dùng Đồng Cung giam hắn, cũng có thể là ý của ngài?
Giáo hoàng bình tĩnh nói:
- Đứa bé kia xem ra ở Mạc Vũ, ta cùng với nương nương người vô cùng khác biệt, người tôn kính ta tựa như tôn kính nương nương, sau sự việc mặc dù phát hiện có chút không ổn, cũng không thể nói.
- Mai Lý Sa đã an tĩnh nhiều hơn hai trăm năm, Trần Trường Sinh từ năm trước bắt đầu vào kinh thành, bỗng nhiên giống như thay đổi bản thân, ta lúc ấy liền cảm thấy có chút không đúng.
Thánh Hậu nương nương chịu hai tay đi đến bên đầm, nhìn thấy bóng của mây đứng yên trên bầu trời xanh ở mái hiên cung trong đầm nước, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên biết Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện là phơi ra cụ thể của một số lão nhân nào đó không cam lòng, đối với việc an bài này, chỉ là chưa từng để ý qua, tựa như đêm nào ta nói qua với Mạc Vũ như vậy, ngực của ta có thể cất chứa toàn bộ thiên hạ, thì làm thế nào có thể chịu được một tòa Quốc Giáo Học Viện và một thiếu niên?
Nói đến chỗ này, bà xoay người lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt Giáo hoàng, nói:
- Nhưng ngài chợt đã biểu lộ thái độ, hơn nữa là liên tục hai lần tỏ thái độ, điều này không thể không khiến ta có chỗ cảnh giác.
Giáo hoàng đại nhân không nói gì.
Đại Chu hơn hai trăm năm qua, cứ thế yên ổn và hùng mạnh toàn bộ thế giới hơn hai trăm năm qua, chủ yếu công thuộc về sự tín nhiệm và
hữu nghị giữa ngũ thánh nhân, trong đó mấu chốt nhất đương nhiên là tình hữu nghị giữa Thánh Hậu nương nương và Giáo hoàng đại nhân. Từ rất
nhiều năm trước tiên đế không nhìn thấy chính sự, Thánh Hậu thay mặt phê tấu chương, thay mặt xử lý quốc sự, cho đến buông rèm chấp chính, không biết dẫn tới bao nhiêu phản đối và công kích của tức giận, những người
phản đối Thánh Hậu đó sở dĩ cuối cùng không thể thành công, nguyên nhân
quan trọng nhất ở chỗ, mỗi thời khắc đấu tranh kịch liệt, Giáo hoàng đại nhân luôn luôn sẽ cùng quốc giáo của ngài, kiên định đứng bên cạnh ở
Thánh Hậu nương nương.
Hơn mười năm trước, tiên đế bệnh nặng, trong quốc giáo rất nhiều đại nhân vật cùng với Trần thị hoàng tộc, vì để tránh cho Đại Chu thực
sự bị một nữ nhân thống trị, cực kỳ kiên quyết, cũng có thể nói có chút
hấp tấp đã phát động làm phản, Quốc Giáo Học Viện chính là bị tàn sát
đẫm máu vào ngày đó, viện trưởng bị Giáo hoàng đại nhân tự tay đánh
chết.
Tất cả mọi người cho rằng, Quốc Giáo Học Viện bị giết, là phơi
bày ra bằng chứng hữu nghị cùng với lực lượng giữa Giáo hoàng đại nhân
cùng Thánh Hậu nương nương, những người kia can đảm dám phản đối Giáo
hoàng ở bên trong quốc giáo, những người kia dám can đảm tạo phản trong
trong hoàng tộc cũ, đã đều chết trong Quốc Giáo Học Viện, toàn bộ chết
hết.
Như vậy, vì sao Giáo hoàng đại nhân hiện tại thay đổi thái độ?
- Trần Trường Sinh... Là sư điệt của ta.
Giáo hoàng bình tĩnh nhìn Thánh Hậu nói.
Trong Phế Vườn càng thêm yên tĩnh, đầm Hắc Long lãnh lẽo đập vào mặt, phấn mai giống như vụn tuyết.
Thánh Hậu nương nương đã trầm mặc thời gian rất lâu, nói:
- Người kế đạo?
Giáo hoàng đại nhân nói nói:
- Nếu hắn chính là Người kế đạo, đêm đó hiển nhiên không chết.
- Thì ra là thế, quả thế... Nhưng vậy thì tính sao? Chẳng lẽ
người còn muốn cùng sư huynh của người luận tình đồng môn? Chớ quên,
nguyên nhân năm đó chúng ta quyết chí giết hắn là gì.
Thánh Hậu chỉ hướng nơi nào đó ở bờ đàm, một con quạ màu đen đỗ lại ở trên cành lạnh.
- Trong hơn mười năm nay, dấu vết của Hắc Bào hoạt động vẫn luôn ở xung quanh Tuyết Lão Thành, không ở trấn Tây Ninh, vài ngày trước sự
việc của đứa bé Thu Sơn Gia kia làm, cũng đã chứng minh điểm này.
Giáo hoàng thở dài nhìn bà nói:
- Hoặc là, một năm kia chúng ta thật sự giết nhầm rồi.
Thánh Hậu mặt không chút cảm xúc, nói:
- Vậy sư huynh của ngài không phải Hắc Bào, chẳng lẽ không đáng chết?
Giáo hoàng không có tiếp những lời này, nói:
- Bất kể như thế nào, chuyện của đời trước và đời sau không có
quan hệ gì, Trần Trường Sinh cuối cùng là sư điệt của ta, hơn nữa đứa bé kia căn bản không biết chuyện trước kia, mặt khác, hiện tại không còn
người nào dám phản đối người, người cần gì phải còn muốn nhớ kỹ chuyện
trước kia?
Nghe lời này, Thánh Hậu nương nương an tâm một lát, bỗng nhiên cao giọng mà cười, nói:
- Như thế cũng tốt.
Giáo hoàng đại nhân không có vì bà cười to mà có chút biến đổi sắc mặt, trên mặt nhìn không ra cảm xúc chân thật, nói:
- Việc Chu Viên, bà thấy thế nào?
Thánh Hậu nương nương đi đến dọc theo hướng bờ bên kia của bờ đầm Hắc Long, nói:
- Tụ Tinh phía dưới, Thông U phía trên, là lúc giữa mùa hạ, thời gian mười năm, lại không có gì thay đổi.
Giáo hoàng đại nhân đi theo, nói:
- Hay là muốn xem kết quả ngộ đạo Thiên Thư Lăng, năm nay là năm được mùa, ai có thể biết có bao nhiêu thí sinh có thể Thông U.
Thánh Hậu dừng bước lại, nói:
- Chuyện này sẽ làm phí tâm ý của ngài.
Màn đêm buông xuống vị thủ lĩnh thái giám già nua kia, trong
hoàng cung, dựa ý chỉ riêng Thánh Hậu nương nương, bắt đầu điều tra một
bản án cũ, im lặng và trầm mặc bắt đầu điều động tài liệu cũ năm đó.
Chuyện này Thánh Hậu nương nương không có giao cho Mạc Vũ đi làm, cùng
tín nhiệm không có quan hệ gì, chủ yếu là chuyện này đã quá lâu, khi đó
Mạc Vũ tuổi còn nhỏ, hơn nữa việc này rất ghê gớm, Mạc Vũ nếu không
biết, việc đó không phải tốt hơn là biết.
Bản án cũ này là ngọn nguồn gợi ra chuyện Quốc Giáo Học Viện bị tàn sát dẫm máu hơn mười năm trước.
Năm đó tiên đế nằm trên giường bệnh triền miên, Thánh Hậu nương
nương lòng nóng như lửa đốt, lại bận việc chính vụ, trong lúc nhất thời
tâm sức lao lực quá độ, tiều tụy cực kỳ, ngay vào lúc này, hoàng tộc cũ
có ý đồ bắt cóc Hoàng tử duy nhất của bà lúc ấy.
Đây không phải là chuyện đáng sợ, chuyện đáng sợ hơn chính là, ý đồ của hoàng tộc cũ đó không ngờ đã thành công, vị hoàng tử kia đã biến mất, cũng không người nào biết hắn sống hay chết.
Bởi vì chuyện này, Thánh Hậu nương nương trực tiếp mất khống
chế, dưới sự nổi giận, đám người liên quan vụ án nhất, bao gồm hai vị
quận Vương đô đều trực tiếp xử tử, Quốc Giáo Học Viện thì tịch thu tài
sản giết kẻ phạm tội kín viện. Hiện tại, Giáo hoàng đại nhân xác nhận
viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện còn sống, hắn chính là người Kế Đạo.
Như vậy, vị Hoàng tử kia còn sống không?
Nếu không phải tuổi của Trần Trường Sinh không đúng, Thánh Hậu có lẽ sẽ nhớ càng nhiều thêm nữa.
Lúc chạng vạng tối, Trần Trường Sinh đã kết thúc tất cả hoạt
động của công bố kết quả thi Đại Triều Thí, trở lại Quốc Giáo Học Viện
thay đổi xiêm y cho sạch sẽ, rời khỏi ngõ Bách Hoa, đi qua cầu nhỏ san
sát ẩn dấu trong đường phố kinh đô, lướt qua Lạc Thủy ba lượt và nhiều
lần qua kênh dẫn nước không biết tên, đi tới trước phủ Đông Ngự Thần
Tướng.
Mùa xuân năm trước hắn đã tới phủ Đông Ngự Thần Tướng một lần,
đó cũng là một lần duy nhất, khoảng cách lúc đó, thời gian đã qua gần
một năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng có rất nhiều chuyện vẫn như
cũ chưa thay đổi, ví như sự trang nghiêm u tĩnh của tòa thần tướng phủ
này, còn có âm thanh rách róc nước chảy dưới cầu đá này.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía kênh dẫn nước cuối cùng, Trần
Trường Sinh bước xuống cầu đá, đi vào trước phủ Đông Ngự Thần Tướng, báo rõ thân phận của mình cho thân binh bên ngoài phủ, lập tức đã được đón
vào.
Trong phủ Đông Ngự Thần Tướng rất an tĩnh. Trong phòng ngoài
phòng, ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ và âm thanh quần áo ma sát, thì nghe không được bất kỳ âm thanh gì, ngay cả âm thanh ho cũng không có,
đại khái đó gọi là gia phong.
Hòn đá trải tại trên đường cũng như thế, cây trong viện cũng như thế, to và dài mà lại thẳng, cách nhau khá xa, ở giữa cành cây lại
không có quá nhiều lá cây màu lục, trầm mặc không nói, xơ xác tiêu điều
lạnh lùng.
Trần Trường Sinh ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn lên trước mặt có bộ
đồ ăn gốm sứ mùi vị ngày tháng, không phải nói cái gì —— từ lúc vào phủ
đến hiện tại, tạm thời còn không có xảy ra đối thoại có ý nghĩa gì.
Từ Thế Tích cùng phu nhân ngồi ở trên đầu, hắn ngồi tại quý vị
khách quan, Hoa bà bà ở bên hạn chế âm thanh hầu hạ, gắp đều thức ăn cho khách tới chỗ nha đầu Sương Nhi kiêu ngạo này.
Năm người này trong phòng, người hầu hạ bên ngoài phòng cũng
không ít, vài phụ nữ quản gia sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn phía, chúng nha hoàn bưng bàn không ngừng ra vào, lúc váy quả lựu lướt qua
cánh cửa cao cao, là nhẹ nhàng như vậy.