Trong kinh mạch Chiết Tụ truyền đến lực lượng rất hùng mạnh, giống như một đạo hồng thủy phá tan sông ngòi bị thạch đá làm bế tắc, gào thét dâng lên. Trần Trường Sinh có thể tưởng tượng lực lượng này sẽ mang đến cho Chiết Tụ thương tổn và thống khổ thế nào. Chiết Tụ vẻ mặt bình tĩnh không có bất kỳ biến hóa nào, thuyết minh hắn hàng năm, thậm chí có thể nói là không có lúc nào không phải chịu đựng loại thống khổ này, thậm chí đã chết lặng, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn phai nhạt, thuyết minh dù đã tập mãi thành thói quen thì vẫn không có biện pháp hoàn toàn ngăn cản sự thống khổ này, xem ra thật sự rất đáng sợ.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, lại đem ngón tay đặt lên mạch môn Chiết Tụ, chậm rãi độ một đạo chân nguyên vào —— kinh mạch của Chiết Tụ có phải có vấn đề nghiêm trọng không, bởi vì hắn không thể tưởng tượng một người làm sao có thể thừa nhận nhiều thống khổ mà vẫn sống nhiều năm như vậy.
Dưới bóng đêm nhà cỏ vô cùng yên tĩnh, đèn cũng không châm, hắn chuyên chú quan sát sắc mặt của Chiết Tụ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt quật cường kiên nhẫn, hắn nghiêm túc chờ đợi, không có buông tha bất luận bất cứ biến hóa nào, song khi đến một khắc hắn vẫn trở tay không kịp.
BA~ một tiếng vang nhỏ, ngón tay của Trần Trường Sinh bị chấn động hất ngược ra.
Lúc này chân nguyên và thần thức cùng cảm giác, hắn đã có nhận thức rõ hơn về dị động trong kinh mạch của Chiết Tụ, trong đầu mơ hồ có hình ảnh, theo tình thế mà trầm trọng hơn, lông mày nhíu chặt lại, rốt cuộc là vấn đề gì?
Hắn thu hồi tay, nhìn Chiết Tụ, không biết nên nói gì.
Sắc mặt của Chiết Tụ vẫn bình thường như cũ, chỉ khi ở gần mới phát hiện cơ thể hắn có nước đọng, phản xạ ánh sáng bên ngoài. Thiếu niên ý chí cường đại như thế, dù cho Thiên Thư Lăng sụp đổ trước mắt cũng sẽ không đổi sắc lại đang chảy nhiều mồ hôi như vậy, có thể tưởng tượng sự đau khổ này thật khó mà chịu được.
Chiết Tụ lúc này mới mở miệng, nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Ta không ngờ chân nguyên của ngươi yếu như vậy.
Trần Trường Sinh hoàn toàn không ngờ lúc này hắn không quan tâm chuyện của bản thân mà quan tâm tới chuyện này.
- Đúng thế, quá yếu.
Bên cạnh vang lên một giọng nói, là nam nhân Trần Trường Sinh và Chiết Tụ sắp quên mất kia.
Nam nhân tóc đen dơ dáy bẩn thỉu nhìn từ Trần Trường Sinh sang Chiết Tụ, nói:
- Tâm huyết dâng trào, rõ ràng lại chưa chết?
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn biết trên đạo tạng từng ghi lại bốn chữ này, đó là vấn đề của Chiết Tụ.
Ánh mắt của Chiết Tụ cũng không có thay đổi gì, bốn năm trước, Thiên Cơ Lão Nhân xem bệnh cho hắn cũng nói như thế.
- Ta sẽ không chết.
Hắn nhìn nam nhân kia nói.
Thiếu niên thanh âm như dùng sức, tựa như tảng đá ma sát vào nhau, lại vừa giống như kiếm chặt xương, phi thường khẳng định.
Nam nhân kia lắc đầu, không để ý tới nữa, từ bên cạnh bàn đứng dậy, đi đến bên giường trực tiếp ngã xuống.
Trần Trường Sinh vốn định nói chuyện tá túc, không nghĩ tới ngay sau liền nghe thấy tiếng ngáy vang lên, đương nhiên không cách nào mở miệng.
Tiếng ngày như sấm vang khắp nhà cỏ, hắn không hiểu người nam nhân kia ban ngày đã làm chuyện gì mà mệt thành như vậy, ra hiệu Chiết Tụ cùng mình ra khỏi nhà, đi vào rào tre vây quanh tiểu viện, nhìn Chiết Tụ, muốn nói lại thôi.
- Thiên Cơ Các trị không hết, nhưng ngươi có khả năng chữa khỏi cho ta.
Chiết Tụ nhìn Trần Trường Sinh, giọng điệu không tính vô lễ, nhưng nội dung kỳ thật lại rất vô lý.
Trần Trường Sinh thấy vậy đành phải trầm mặc không nói, nhìn hắc sơn xa xa giống như Thiên Thư Lăng, nhẹ giọng cảm khái nói:
- Vận mệnh, quả nhiên không công bằng.
Chiết Tụ nói:
- Vận mệnh cho ta huyết mạch thiên phú hùng mạnh, nhưng mang theo thống khổ và ảm đạm khó chịu được, trong mắt của ta, đó là công bằng.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng ngươi không thể lựa chọn, không thể không có huyết mạch hùng mạnh, đồng thời không cần loại thống khổ này, cho nên, ta cho rằng không công bằng.
Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Đúng, cho tới bây giờ vốn không có công bằng.
Có thể là do có cảnh ngộ tương tự, đồng bệnh tương liên, Trần Trường Sinh đã thay đổi cách nhìn về Chiết Tụ, biết thiếu niên Lang Tộc này nhìn như lạnh lùng nhưng cất dấu rất nhiều thống khổ và không cam lòng, không muốn tâm cảnh của hắn tiếp tục như vậy:
- Nhưng có thể có tương đối công bằng, tỷ như chúng ta tiến vào Thiên Thư Lăng xem bia, có thể ngộ ra cái gì đều dựa vào mình.
- Thiên Thư Lăng chính là sự không công bằng lớn nhất.
Chiết Tụ nhìn Thiên Thư Lăng, mặt không chút thay đổi nói:
- Dựa vào cái gì nhân loại có thể quyết định quy tắc tiến vào Thiên Thư Lăng? Dựa vào cái gì Ma tộc không thể xem thiên thư
Trần Trường Sinh thật không ngờ, kẻ giết rất nhiều Ma tộc như hắn lại thay Ma tộc bất bình, không khỏi ngơ ngẩn.
- Ta không phải thay Ma tộc bất bình, chỉ là giảng đạo lý.
Chiết Tụ nói:
- Trong Thiên Thư Lăng có tấm bia đá, kỳ thật so với chân lộc bị gặm thừa trong cánh đồng tuyết giống nhau, đều là thịt, tất cả mọi người muốn ăn khối thịt này, đều có lòng tham, nhưng chỉ có người hùng mạnh nhất mới có tư cách phân phối khối thịt này.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Cho nên ngươi muốn mạnh hơn.
Chiết Tụ nói:
- Không, ta muốn trở nên mạnh mẽ, không phải muốn chia thịt, ta chỉ muốn ăn thịt.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, chuẩn bị nói gì đó, lúc này, nơi xa trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên một tiếng la lớn.
- Ngươi đang ở đâu? Trần Trường Sinh ngươi ở đâu?
Nghe âm thanh kia, Trần Trường Sinh không kìm nổi thở dài, mà ngay cả ánh mắt của Chiết Tụ cũng có chút biến hóa —— trong Đại Triều Thí, chủ nhân của âm thanh để lại cho hắn ấn tượng quá sâu.
- Ta ở trong này, Tam Thập lục, ta ngay ở chỗ này.
Trần Trường Sinh hô lên.
Thiên Thư Lăng chính là thánh địa, phi thường thần thánh trang nghiêm, người đi lại trong đó thường thường đều bước chậm nói khẽ, ngày thường phi thường an tĩnh, tối nay lại bị hai tên thiếu niên hô to gọi nhỏ, Trần Trường Sinh hô xong mới tỉnh lại, không khỏi cảm thấy rất mất mặt.
Cùng với tiếng quần áo và cây cỏ ma sát, Đường Tam Thập Lục vượt qua rào tre rộng chừng sáu bảy thước, đi tới trước Trần Trường Sinh vỗ vai hắn, nỗi khiếp sợ vẫn còn khó tiêu nói:
- Ta thật lo lắng đầu óc ngươi không có cách giải quyết vấn đề, trực tiếp ra khỏi Thiên Thư Lăng, may mà không có.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, nói:
- Có thể đừng hét lớn như vậy không? Ngư ca hỗ đáp, đó là Ly Sơn Kiếm Tông kiếm pháp.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Nơi lớn như vậy, triều đình lại không thiết kế truyền âm trận, mấy cái bia cũng không phải tôi tớ, không dùng để gọi được, ngoại trừ hô còn có cách nào tìm người.
Lời này rất có đạo lý, Trần Trường Sinh không phản bác được.
Ngay vào lúc này, Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Mọi người tiến vào Thiên Thư Lăng sẽ nắm chặt thời gian xem bia ngộ đạo, có ai như ngươi đi hô bằng gọi hữu?
- Y, lại là ngươi?
Đường Tam Thập Lục lúc này mới chú ý tới Chiết Tụ, nhiệt tình tiến lên, cầm tay hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đã tới, đến đòi nợ hay sao?
Chiết Tụ rất không thích ứng với chuyện gần gũi này, lui về phía sau một bước, né tránh tay của Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên thu tay về, lại vỗ vỗ đầu vai của Trần Trường Sinh, nói:
- Có thể giải quyết thì mau giải quyết.
Trần Trường Sinh day day vai, nghĩ thầm nếu không phải ở đầm Hắc Long tẩy tủy hoàn mỹ thì cũng bị đánh cho hỏng người:
- Ta sẽ thử, nhưng không tin tưởng.
Ngay vào lúc này, nam tử kia từ nhà cỏ đi ra, mái tóc rối che khuất vẻ mệt mỏi trên mặt.
Trần Trường Sinh thi lễ hỏi:
- Tiền bối sao không nghỉ ngơi một lát?
Tên nam tử kia nhìn Đường Tam Thập Lục, nói:
- Ồn quá.
- Ngượng ngùng, bằng hữu của ta tới tìm, hắn có chút cao hứng.
Trần Trường Sinh nói xin lỗi rồi hướng Đường Tam Thập Lục giới thiệu:
- Vị tiền bối này là chủ nhân gian nhà cỏ, ta nghĩ nếu tới Thiên Thư Lăng ngốc cả một tháng trước cũng không thể không ăn không uống,
như vậy với thân thể không tốt, cho nên muốn muốn tá túc...
Hắn nói xong, mãi lúc này mới chú ý Đường Tam Thập Lục căn bản không nghe mình nói mà kinh ngạc nhìn nam tử kia.
Nam tử kia tóc rối bản thịt xõa tung lộ ra cả mặt, đây cũng là
lần đầu Trần Trường Sinh và Chiết Tụ nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ thấy
người này dung nhan tuấn tú, mặt mày còn có một chút hàn ý, nhưng lại
không khiến người ta cảm thấy ác nghiệt, ngược lại mang tới một cảm giác sạch sẽ cảm, tuy rằng nhìn vẻ ngoài rõ ràng không sạch sẽ.
Đường Tam Thập Lục nhìn nam tử, vẻ mặt quái dị và hoang mang,
tiếp theo như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, kinh
ngạc nói:
- Ngươi... Ngươi là... Ngươi là Tuân Mai.
Nam tử kia hơi giật mình, nhìn Đường Tam Thập Lục trầm mặc rất lâu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, ta chính là Tuân Mai, không ngờ còn có người nhớ rõ ta.
Nghe hai chữ Tuân Mai, Chiết Tụ hơi hơi nhướn mày, rõ ràng cũng
nhớ tới lai lịch của người này, chỉ có Trần Trường Sinh vẫn không biết.
- Đạp tuyết Tuân Mai làm sao không ai nhớ rõ tiền bối chứ?
Đường Tam Thập Lục nhìn người tên Tuân Mai, ngạc nhiên thán phục nói:
- Trong truyền thuyết nói tiền bối từ năm thi Đại Triều Thí xong luôn ở trong Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo, thật không ngờ quả nhiên
là thật.
Tuân Mai nhìn trong Thiên Thư Lăng mơ hồ có quang điểm, lộ vẻ ngơ ngẩn nói:
- Hoá ra Đại Triều Thí năm nay đã chấm dứt, khó trách hôm nay đông người như vậy.
- Đúng thế tiền bối, hôm nay là ngày đầu tam giáp Đại Triều Thí năm nay vào Thiên Thư Lăng.
Đường Tam Thập Lục nghĩ đến một việc, kéo Trần Trường Sinh đến trước người, đắc ý nói:
- Hắn là bằng hữu của ta Trần Trường Sinh, cũng giống tiền bối năm đó, là người đứng đầu Đại Triều Thí.
- Ờ? Các ngươi là ở học viện nào?
Tuân Mai hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Quốc Giáo Học Viện.
Tuân Mai gật đầu nói:
- Dung thụ hạ xuất nhân tài, âu cũng là bình thường.
Trần Trường Sinh nghe vậy hơi giật mình, nghĩ thầm rằng người
bình thường nghe chuyện Quốc Giáo Học Viện phục hưng chắc chắn sẽ có
chút giật mình, nhưng vị tiền bối này... Nghĩ lại hắn mới hiểu ra, vị
tiền bối này căn bản không biết kiếp nạn Quốc Giáo Học Viện mười mấy năm trước, xem ra hắn đã ở trong Thiên Thư Lăng cỡ mười mấy năm, chưa từng
đi ra ngoài?
Đường Tam Thập Lục nói với hắn:
- Tuân Mai tiền bối là người đứng đầu Đại Triều Thí ba mươi bảy năm trước.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm nói vậy chẳng phải vị tiền bối này đã ở trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm?
Tuân Mai nhìn Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Chỉ có điều chân nguyên yếu như thế mà có thể đứng đầu danh sách? Thật sự là một thế hệ thua kém một thế hệ.
Tất cả mọi người đều biết, Đại Triều Thí năm nay là đại niên, so với vài năm trước cạnh tranh kịch liệt hơn, Trần Trường Sinh không có
phản ứng gì, Đường Tam Thập Lục cũng không phản đối.
- Mặc dù khiến Thiên Cơ Các sửa lại lời bình, Đại Triều Thí năm nay cũng mạnh hơn năm tiền bối một chút.
Đường Tam Thập Lục nói.
Ánh mắt của Tuân Mai bỗng nhiên trở nên tịch liêu, nói:
- Ta không biết năm nay có ai tham gia, nhưng ta năm ấy... Có hai người không tham gia.
Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, nhớ tới hai cái tên nổi danh cùng với Tuân Mai, không thể không thừa nhận lời này có đạo lý.
Nếu hai người kia tham gia Đại Triều Thí thì cũng như Thu Sơn
Quân và Từ Hữu Dung đến đây, kết quả Đại Triều Thí năm nay không thể
đánh đồng.
Nói xong câu đó, tâm tình của Tuân Mai rõ ràng có chút dao động, không để ý tới ba thiếu niên mà ngồi xuống, nhìn Thiên Thư Lăng bắt đầu ngẩn người
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng vị tiền bối mà cảm thán. Lúc ban ngày, Đường Tam Thập Lục nói với hắn có vài người tu đạo sẽ ở Thiên Thư Lăng lý xem bia rất nhiều năm, không ngờ nhanh như vậy đã tận mắt nhìn
thấy một, chỉ có điều người này ở Thiên Thư Lăng xem bia ba mươi bảy
năm, một bước không ra ngoài, tất nhiên có điều ẩn tình.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh cảm thấy vị tiền bối này có vẻ
thê lương, không đành lòng quấy nhiễu hắn, giơ tay ngăn cản câu hỏi kế
tiếp của Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Làm sao vậy?
Trần Trường Sinh nhìn hắn nghiêm túc hỏi:
- Ăn chưa?
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, cảm giác đói khát như thủy triều đánh úp lại, ôm bụng cười nói:
- Chưa.
Trần Trường Sinh kéo Đường Tam Thập Lục vào trong phòng, đem thức ăn còn dư bưng ra, lại rót trà nóng xới cơm thừa, nói:
- Rau xanh không có, chấp nhận một chút.
- Cái này có thể ăn sao? Cái này có thể ăn sao? Cái gì gọi là
chấp nhận? Rau xanh không có, ngươi để ta dùng trà lá giả mạo? Vậy thú
vị lắm sao?
Đường Tam Thập Lục lấy đũa vớt ra một lá trà ngâm tới biến màu đen, căm tức nói.
Trần Trường Sinh không để ý tới Đường Tam Thập Lục, theo ánh
sáng tìm được ngọn đèn, cẩn thận đốt lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng
căn phòng.
Bên cạnh bàn cũng được chiếu sáng lên, Đường Tam Thập Lục chôn
đầu trong bát không ngừng ăn, bát đặt phía trước đã thêm nhiều xương cá.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh không kìm nổi nghĩ đến, nếu
để cho các cô nương ái mộ Đường Tam Thập Lục trong học viện kinh đô nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?
Chiết Tụ đương nhiên sẽ không nhìn Đường Tam Thập Lục ăn cơm, hắn nhìn Tuân Mai ngồi bên ngoài, nói:
- Không nghĩ tới lời đồn là sự thật.
Trần Trường Sinh nói:
- Nghe Đường Tam Thập Lục nói, trong Thiên Thư Lăng cũng không thiếu người như vậy.
Đường Tam Thập Lục vội tranh thủ thời gian, ngẩng đầu nói một câu:
- Nhưng nổi danh giống như Tuân Mai lại không nhiều.
Chiết Tụ nói:
- Rất nhiều người cho là hắn đã sớm chết rồi... Ở Thiên Thư Lăng xem bia ba mươi mấy năm, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Đường Tam Thập Lục thấy Trần Trường Sinh nhìn chăm chú, có chút không quen lấy khăn tay ra cẩn thận lau miệng, nói:
- Ông ta luyến tiếc đi ra ngoài.
Chiết Tụ nghĩ tới chuyện năm đó, lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy ông ta là không dám ra đi.
Đường Tam Thập Lục giật mình, lắc đầu nói:
- Nói như thế không ổn, tối đa chỉ là ngại ra ngoài.
Luyến tiếc, không dám, ngượng ngùng, đều không phải từ dễ nghe.