Ả nhìn Trần Trường Sinh hỏi:
- Các ngươi ăn thịt không?
Trần Trường Sinh nói:
- Ăn.
Ả nói:
- Con gà có tội gì?
Chiết Tụ bỗng nhiên nói:
- Cá lớn nuốt cá bé.
Lưu Tiểu Uyển mỉm cười:
- Bọn ta mạnh hơn loài người các ngươi. Sao không thể xem các ngươi là thức ăn?
Trần Trường Sinh nói:
- Bọn ta đều có trí khôn, có tiếng nói, có thể giao lưu.
Lưu Tiểu Uyển nhìn ánh mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Nhưng loài người các ngươi từng nếm qua rồng.
Trần Trường Sinh im lặng, quả thật hắn không biết có người từng ăn qua rồng.
Ngay lúc này, hắn cảm giác chuôi đoản kiếm có chút rung lên.
- Ta là người, cho nên ta muốn ngươi không nên ăn thịt người.
Hắn im lặng hồi lâu, nói:
- Giống như nếu ta là rồng, đương nhiên cũng muốn ngăn loài người ăn thịt rồng.
- Cho nên suy cho cùng là vấn đề lập trường. Lưu Tiểu Uyển mỉm cười nói.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Ta sẽ không ăn rồng biết nói chuyện, cho dù có nhiều lợi ích hơn nữa… Ta nghĩ, người ăn rồng đó, có lẽ không thể tính là người… ít nhất trong mắt ta.
Nghe lời này, Lưu Tiểu Uyển trầm ngâm một lát, thở dài:
- Người đó quả thật đã không phải là người.
Chính ngay lúc vị ma tướng Nhị Thập Tam giống như bà nội trợ nhìn cảnh nhớ chuyện xưa, Trần Trường Sinh và Chiết Tụ liếc nhìn nhau
Sau đó Trần Trường Sinh lùi lại sau một bước.
Hai thiếu niên cùng sánh vai.
Sau đó tay trái Trần Trường Sinh lại nắm đoản kiếm, đẩy tới sau lưng.
Một cái bóng đen rất nhỏ, sinh ra giữa miệng hổ của hắn.
Đây là sau khi Trần Trường Sinh quen biết Hắc Long. Lần đầu Hắc Long rảnh rỗi không có việc gì nên đàm định lợi ích trước, liền đồng ý giúp hắn làm việc. Vì gã Ma tộc đó làm nàng nhớ đến một số chuyện cũ không làm sao vui được. Nhất là là cái nối sắt lớn đó, làm nàng thấy thì rất phiền chán. Hơn nữa ma nữ đó nhắc tới người ăn rồng, điều này càng làm nàng phiền hơn.
Hắc Long rời khỏi tay của Trần Trường Sinh, hóa thành ảo ảnh mắt thường căn bản nhìn không thấy, lướt nhanh qua giữa hồ. Sau đó giống như chiếc lá rơi, lặng thinh chìm vào đáy hồ, im nhẹ thuận theo thông đạo xuyên trời đất, về trong đầm rồng bên chân núi, phá nước bay ra, lướt nhanh qua khu rừng.
Cảnh giới thực lực của nó bây giờ không có cách gì có thể ảnh hưởng tới trận chiến này. Chuyện Trần Trường Sinh muốn nó làm là đi cảnh báo, tìm kiếm sự giúp đỡ. Trần Trường Sinh nghĩ, nếu có thể tìm được tiền bối của các tông phái Thông U Thượng Cản thì tốt không gì bằng. Nhưng nó lại không nghĩ như vậy, nó rất rõ trong khu rừng này, bây giờ kẻ tu hành nhân loài nào mạnh nhất. Thế giới Chu Viên rất rộng, nhưng vận khí của nó rất tốt, không cần thời gian bao lâu, liền nhìn thấy thiếu nữ áo trắng một mình bước đi trên chân núi. Chỉ là nhìn thấy cung tên trên người thiếu nữ áo trắng đó, không biết tại sao nó cảm thấy có chút rét lạnh sợ hãi.
Ngay lúc này, Đằng Tiểu Minh hơi nhướn mày, liếc nhìn phía xa xa. Là Nhị Thập Tứ ma tướng, cảnh giới của gã cực kỳ cường đại. Hắc Long tuy đến như thiểm điện, vô thanh lặng lẽ, nhưng vẫn để y cảm nhận được chút động tĩnh. Chỉ là động tác của Hắc Long thật sự quá nhanh, nhanh tới mức y không thể nhìn thấy gì.
- Nếu Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đều là người các ngươi muốn giết, vậy thì ta hiểu rồi. Trần Trường Sinh nhìn Lưu Tiểu Uyển nói. Lúc nãy khi hắn phóng ra Xuyên Vân tiễn, đối phương không có phản ứng gì, thì hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ xem ra, cái này đối với cặp vợ chồng ma tướng là cố ý để mình cầu viện, dẫn dụ Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đến, định một lưới bắt hết.
Lưu Tiểu Uyển nhìn hắn cười nói:
- Nếu có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết tất cả vấn đề, đương nhiên là rất tốt.
Trần Trường Sinh nhìn cổ họng mỹ nữ Ma tộc bị Chiết Tụ xuyên thủng, đang hấp hối, vẫn có chút nghi hoặc không thể giải thích.
- Ta không biết lòng tự tin này của các ngươi từ đâu mà có, có thể lấy hai chọi bốn.
Chiết Tụ mặt không biểu tình nói:
- Nếu ở ngoài Chu Viên, lấy hai chọi ba, hung danh lừng lẫy của Nhị Thập Tứ ma tướng, lúc này ta nhất định đã chạy thoát rồi. Nhưng nếu các ngươi thông qua cách nào đó cưỡng hành áp chế cảnh giới thực lực vào trong Chu Viên, vậy thì các ngươi chỉ có thể dùng cảnh giới này chiến đấu. Mạnh nhất các ngươi cũng chỉ là Thông U Thượng Cảnh.
Lưu Tiểu Uyển nhìn y bình tĩnh nói:
- Tự tin, là nền tảng của kẻ mạnh.
- Nhưng ngươi biết không? Trần Trường Sinh giống như ta, đều là người ít nói. Chiết Tụ nhìn nàng bỗng nhiên nói.
Lưu Tiểu Uyển nhướn đôi mày thanh tú, có chút hứng thú, hỏi:
- Cái này nhìn không ra.
Chiết Tụ nói:
- Hắn nói với các ngươi nhiều như vậy, bao gồm bây giờ ta nói chuyện với ngươi, kỳ thật giống như mục đích của các ngươi… đều là kéo dài thời gian.
Chân mày của Lưu Tiểu Uyển cao hơn, hỏi:
- Tại sao?
- Ngươi nói rất đúng. Tự tin, là nền tảng của kẻ mạnh.
Chiết Tụ nói:
- Trần Trường Sinh rất tự tin, hắn mạnh hơn Trần Trường Sinh mà các ngươi nghĩ. Trùng hợp là, ta là ta cũng thấy mình như vậy.
Chính ngay lúc này, trong khu rừng vang lên một âm thanh bạo liệt kiêu ngạo.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy
Vừa dứt lời, hai thiếu niên người mặc kiếm phục màu tím, từ trong rừng đi ra.
Đệ tử Ly Sơn, cuối cùng đăng tràng.
Bọn họ đã chuẩn bị xong cho trận chiến, cả người mang đầy kiếm ý đến.
Bọn họ nhìn cặp vợ chồng ma tướng, kiếm khí thanh sảng, chói mắt vụt ra.
Trong núi rừng xa xa, mơ hồ có y ảnh hiện ra, có lẽ là Trang Hoán Vũ cũng sắp đến rồi.
Đến đây, thế cuộc của trận chiến xảy ra biến hóa rất lớn.
Năm thiếu niên thiên tài nhân loại chống chọi hai cường giả Ma tộc, bất luận nhìn từ gốc độ nào đều có thể đánh được, hơn nữa khả năng thắng rất lớn.
Chính như vừa nãy Chiết Tụ nói, bất luận cặp vợ chồng ma tướng này thực lực ở ngoài Chu Viên bá đạo thế nào, ở trong Chu Viên, bọn họ mạnh nhất cũng chỉ có thể thi triển ra thực lực Thông U Thượng Cảnh.
Hoang mang mà Trần Trường Sinh không thể hoàn toàn hiểu được chính là tại sao bọn họ tự tin như vậy?
Ánh mắt của Lưu Tiểu Uyển vẫn ôn hòa, hoàn toàn không giống như Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian đối mặt với đại địch, nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Cho dù phải chiến, hình như cũng phải đổi người trước.
Nàng nắm trong tay sống chết của nữ đệ tử tông phái ẩn thế Đông Phương.
Sống chết của mỹ nữ Ma tộc đó thì ở trong ngón tay của Chiết Tụ.
- Ngươi là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, lại nhỏ như vậy, cả ta cũng cảm thấy Giáo Hoàng đang hồ đồ…
Lưu Tiểu Uyển nhìn hắn cười nói:
- Nhưng nếu là người của Ly Cung, nghĩ chắc cũng sẽ không nhìn đồng loại chết đi. Trường Sinh Tông là huyền môn chính tông. Ly Sơn tuy nói hiếu sát, cũng không thể trơ mắt nhìn đồng loại chết. Oát Phu Chiết Tụ là loài sói, ăn thịt sống mới có thể sống, nhưng các ngươi làm không được.
Nghe xong những lời này, Chiết Tụ liếc nhìn Trần Trường Sinh.
Trong cánh đồng tuyết, y là thiếu niên Lang tộc không biết nể mặt ai, cái gì Ly Cung, cái gì Ly Sơn, đều không liên quan với y. Chỉ cần y sống, sau đó giết chết kẻ địch. e]>
Nhưng sau khi đi kinh đô một chuyến, Chiết Tụ liền rất rõ nhiệm vụ của mình. Ở trong Chu Viên y chính là bảo vệ Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh liếc nhìn Thất Gian, Thất Gian liếc nhìn Lương Tiếu Hiểu.
- Đổi. Trần Trường Sinh và Lương Tiếu Hiểu đồng thanh nói.
Thất Gian gật đầu, tỏ ý nên như vậy. Chiết Tụ không có nói.
Lưu Tiểu Uyển nhẹ nhàng vung tay áo, không biết làm gì. Cô gái xinh đẹp trong cái sọt Đằng Tiểu Minh đang gánh cho dù bị đứt cánh tay phải vẫn hôn mê bất tỉnh, đã tỉnh lại.
Bỗng nhiên tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy chính là đau buốt.
Sắc mặt của cô gái đó chợt trở nên vô cùng tái nhợt, hai hàng lệ tuôn trào ra, nhưng nàng cắn chặt răng, ngoại trừ lúc đầu hừ một tiếng ra, thì không có phát ra bất cứ âm thanh gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Chiết Tụ cũng có chút động dung, tựa hồ nảy sinh chút thương tiếc và kính ý.
Thất Gian dùng tốc độ cực nhanh cởi áo khoác ra, vung tay lên, thì đã bao trùm lấy nàng.
Lúc này, cô gái đó mới phát hiện mình cả ngươi trần truồng, sau đó liền kinh sợ, oán hận nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Uyển.
Lưu Tiểu Uyển khẽ mỉm cười, không hề để ý.
- Xin đừng khẩn trương, Lương Tiếu Hiểu dùng lời nói đơn giản nhất giải thích tình hình lúc này.
- Đa tạ mấy vị đồng đạo tương cứu.
Cô gái đó khẽ cúi xuống thi lễ, hơi siết chặt áo khoát không che hết thân hình nhỏ nhắn. Ai cũng có chút xấu hổ, Đôi chân trắng nõn nà, giẫm lên trên mặt đất toàn là sạn, ai cũng có chút tiếc thương. Nhưng giữa chân mày xinh đẹp của nàng, lại không có bất kỳ hoang mang gì, giống như tiểu thư khuê các, vẫn mặc đang thường phục ở nhà.
Thần tình hân hoan trong mắt Chiết Tụ càng ngày càng nồng đậm.
Thất Gian nhìn y một cái, thầm hừ một tiếng.
Nữ đệ tử ẩn phái Đông Phương tiểu thư khuê các đó đi tới đám người Trần Trường Sinh.
Vợ chồng Lưu Tiểu Uyển vẫn chưa làm động tác gì ngăn cản.
Mặt đất bãi sông rất khó đi, nàng vừa đứt cánh tay, chảy rất nhiều máu, chính là lúc yếu nhất, nhưng nàng đi rất vững, cơ bản không muốn mang đến bất cứ biến số gì nữa.
Một lát sau, nàng đi tới trước mặt đám người Trần Trường Sinh.
Thất Gian đi lên trước hai bước, giơ tay định đỡ lấy nàng.
Giữa chân mày xinh đẹp của nữ đệ tử xuất hiện một ý thẹn thụng kháng cự.
Lúc này Thất Gian mới tỉnh hồn lại, có chút lúng túng thu tay lại, nghiêng nghiêng người.
Trần Trường Sinh gật đầu với Chiết Tụ.
Chiết Tụ thu móng tay sắt nhọn lại, bấu chặt đầu vai của mỹ nữ ma tộc đó, chuẩn bị trả lại cho vợ chồng Lưu Tiểu Uyển.
Biến hóa.
Tuyệt đối sẽ xảy ra biến hóa.
Biến hóa đã được mọi người âm thầm chờ đợi rất lâu.
Cuối cùng, lúc này xảy ra rồi.
Biến hóa xảy ra đầu tiên nhất là ở chỗ Chiết Tụ. Lúc y ném mỹ nữ ma tộc đó lên không trung, nhìn thấy nàng hơi thở yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, bỗng nhiên mở to mắt.
Hai chân giống như hai đường kiếm lạnh băng chém tới cổ họng Chiết Tụ.
Trên cổ họng của nàng bị rách một lỗ còn đang chảy máu, chỗ cổ tay bị đứt vẫn đau nhỏ máu.
Từ khi bị khống chế, nàng cả một câu cũng không nói. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã không còn sức lực để tái chiến.
Ai cũng không ngờ, nàng chờ đợi chính là lúc ngón tay của Chiết Tụ rời khỏi cổ họng mình.
Biến hóa tiếp theo xảy ra trước mặt Thất Gian.
Ngay lúc y lúng túng xoay người, thẹn ý trên mặt nữ đệ tử tông phái ẩn thế Đông Phương đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một mảnh hững hờ.
Một mũi kiếm rét lạnh xé rách áo khoát, mang một nguồn khí tức kinh khủng đâm tới cổ họng Thất Gian.
Chiếc áo báo khoác vốn chính là của Thất Gian.
Nàng lợi dụng chính là lương thiện và thủ lễ của Thất Gian.
Nếu biến hóa đã bắt đầu, tất nhiên không chỉ như vậy.
Thất Gian không có xoay người, thoạt nhìn như không có chuẩn bị gì, nhìn thấy sắp chết dưới tập kích của cô gái đó, mà đó lại là một đường kiếm quang sáng chói.
Ly Sơn Pháp Kiếm
Trung chính nhưng tuyết đối không bình hòa, tràn đầy ý tiêu sát.
Thất Gian nhỏ gầy, kiếm của y lại có đại khí tuyệt đối.
Đường kiếm ma mị đánh lén tới, làm sao địch được y súc thế đã lâu, kiếm vô tâm không thẹn.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang vang lên, Ly Sơn Pháp Kiếm trong tay Thất Gian đánh thẳng tới kiếm trong tay cô gái đó. Ở cổ tay trái nàng chảy một vết máu.
Nếu không phải cô gái đó thân pháp quá quỷ dị, nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Thất Gian không xem là quá mức phong phú, chỉ sợ với một kiếm này, y đã chém bay đầu của cô gái đó.
Thất Gian luôn có chuẩn bị đối với đánh lén, càng không cần nói Chiết Tụ.
Lúc đôi chân của mỹ nhân Ma tộc đó thẳng tắp giống như hai thanh kiếm giao nhau, đôi tay của Chiết Tụ đã đợi ở giữa trời.
Giống như mũi đao đâm vào ván gỗ mục nát, “phụp phụp” mấy tiếng trầm đục.
10 ngón tay của Chiết Tụ toàn bộ cấm sâu vào trong mắt cá chân của mỹ nhân Ma tộc đó, máu tươi nhất thời tung tóe.
Mỹ nữ Ma tộc đó phát ra một tiếng thét phẫn nộ.
Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững, rút ngón tay ra, thân ảnh đột nhiên biến mất, hai tay phá không rơi xuống, định trực tiếp xé cô gái này thành mảnh vụn.
Chính ngay lúc này Đằng Tiểu Minh vẻ mặt hờ hững bỏ đòn gánh xuống, cầm hai sợi dây thằng của cái sọt, vung múa.
Hai sợi dây thừng đó giống như vật sống, lần lượt bám giữ hai cô gái.
Trong tiếp “xuy xuy”, hai cô gái đó trong gang tấc thoát khỏi phạm vi công kích của Thất Gian và Chiết Tụ.
Cô gái giả mạo tông phái ẩn thế Đông Phương thần tình vẫn nghiêm nghị đoan trang, giống như tiểu thư khuê tú. Chỉ là ở nữa ngực nhiễm thấu máu tươi, làm nàng có vẻ có chút chật vật.
Mỹ nữ Ma tộc đó càng thê thảm hơn, từ lúc chải đầu ở giữa hồ tới giờ liên tiếp bị trọng thương, cũng không thể chống chịu được nữa, té ngữa lên đất.
“Chát” một tiếng, Trần Trường Sinh thu đoạn kiếm vào vỏ
Kiếm của Lương Tiếu Hiểu cũng đã rời khỏi vỏ, đang nắm trong tay.
Màn tập kích và phản chế vừa nãy xảy ra quá nhanh. Bọn họ tuy có chuẩn bị nhưng vẫn không kịp xuất kiếm.
Không thể không nói, Đằng Tiểu Minh không hổ là Nhị Thập Tứ ma tướng, tầm nhìn; kiến thức; kinh nghiệm và cảnh giới thực lực vững vàng cao hơn những loài người có mặt ở đó một bậc.
Bên hồ lại yên tĩnh trở lại.
Cô gái ma tộc đó ngồi trên đất, không ngừng thở hổn hển, căn bản không thèm để ý đến mình vừa mới bị đánh bại, oán hận nhìn chằm chằm đám người Trần Trường Sinh, nói:
- Ta không phục.
Cô gái mặc áo khoác của Thất Gian hơi nhướn mày, trên mặt cũng toát ra vẻ không hài lòng, hỏi:
- Cái đồ ngu ngốc như ả cũng thôi đi, các ngươi dựa vào cái gì nhìn lột sạch ta?
Mỹ nhân Ma tộc đó căm giận nói:
- Cái gì, bảo ta là thứ đồ ngu ngốc hả?
Cô gái đó lắc đầu, dường như không muốn để ý đến ả, nhìn Thất Gian hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta sẽ tập kích ngươi?
Thất Gian liếc nhìn Chiết Tụ, nói:
- Ta không biết, y nói cho ta biết đấy.
Cô gái đó nhìn Chiết Tụ, hơi nhướn mày, nói:
- Vậy từ đâu ngươi nhìn ra ta là Nam Khách?
Nghe cái tên Nam Khách, ánh mắt của Chiết Tụ trở nên vô cùng ngưng trọng, nhìn ả trầm ngâm một hồi, sau đó lắc đầu xác nhận:
- Ngươi không phải là Nam Khách… Ta nói rồi, nếu là Nam Khách, căn bản không cần phải làm nhiều chuyện như vậy, trực tiếp giết chết bọn ta, không cần lôi thôi phiền phức như vậy.
Cô gái đó hơi nhíu mi, nói:
- Vậy ngươi làm sao nhìn ra ta không có ma sừng, hơn nữa máu của ta là màu đỏ cơ mà?
Sức hồi phục của mỹ nhân Ma tộc đó vô cùng đáng sợ, bị trọng thương như vậy, chỉ ngồi một lát liền có thể đứng dậy, vẻ mặt tức giận nói:
- Phải, máu của ta là màu xanh ngược lại cũng thôi đi. Mấy ngày trước ta đã làm tóc mới, cắt ngắn hơn rất nhiều. Không có cách nào hoàn toàn che dấu sừng ma để các ngươi nhìn ra sơ hở cũng tốt. Vậy còn nha đầu đó? Ả rõ ràng là máu màu đỏ, cũng không có sừng, sao ngươi có thể nhìn ra ả là tộc nhân bọn ta?
Đám người Trần Trường Sinh nhìn về phía Chiết Tụ, không biết ruốt cuộc y làm thế nào mà nhìn ra
Chiết Tụ trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Các ngươi làm quá cẩn thận, giống như cố ý để cho bọn ta nhìn thấy, máu của ngươi là màu đỏ.
Đây là nói vợ chồng ma tướng không nói lời nào, thì đã chặt đứt cánh tay của cô gái đó.
Lưu Tiểu Uyển nhìn cô gái đó, cười nói:
- Xem kìa, ta chính là nói, cái cách đó của ngươi thật là thừa thải
Cô gái đó nhìn Chiết Tụ, rất khó hiểu nói:
- Chỉ vì một lý do như vậy? Không có chứng cớ khác?
- Giữa lúc sinh tử, một lý do là đủ rồi. Chiết Tụ mặt không biểu tình nói.
Cô gái đó nghe thấy càng thêm không vui. Thầm nghĩ mình cực khổ nghĩ ra kế sách, sao lại hoàn toàn vô dụng trước những loài người này?
Mỹ nhân Ma tộc nhìn ả châm biếm:
- Xem kìa, ta đã nói cái đầu của ngươi không linh quang lắm, lại cứ khăng khăng luôn thích mắng ta là đồ ngu xuẩn.
Cô gái đó mặt không biến sắc nói:
- Nếu ngươi không phải ngu xuẩn, cũng sẽ không nghĩ một mình lén bỏ trốn, mưu toan nghĩ một mình giết chết hai người đó.
Đám người Trần Trường Sinh có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Mỹ nhân Ma tộc đó trời sinh cực kỳ mê người, vóc người quyến rũ phong tình. Cô gái đó lại thần tình đoan trang, dung diện xinh đẹp, giống như tiểu thư khuê tú từ nhỏ được nuôi dạy nghiêm khắc. Nhưng lúc nhìn hai người này trêu chọc, tranh chấp lẫn nhau, lại cảm thấy hai người vô cùng giống nhau, giống như cùng một người.
Cảm giác của Thất Gian càng thêm quái dị. Đây là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Ma tộc, chiến đấu với Ma tộc. Phát hiện thì ra những Ma tộc này cũng biết đấu võ mồm, giống như những sư huynh sư tỷ trong tông môn. Nhưng lập tức sau đó y liền tỉnh ngộ, rõ ràng cách nghĩ này của mình quá nguy hiểm.
Làm Thất Gian tỉnh hồn lại là biến hóa cơ thể của hai cô gái Ma tộc.
Cánh tay của bọn họ trước đó rõ ràng bị chém đứt, đã hồi phục lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Không phải bức tranh da thịt xương cốt tổ hợp lại, khôi phục lại mới, mà là trên cổ tay bọn họ mọc ra một cánh tay hơi mờ mờ màu xanh nhạt
Mà cái tay giống như linh thể đó đang dần dần biến thành cánh tay thật thụ.
Trần Trường Sinh rất kinh ngạc. Năng lực hồi phục cơ thể của Ma tộc, tuy hung mãnh, nhưng trừ phi là những hoàng tộc cực thuần huyết đó, cũng không có ai có thể mọc lại cánh tay đã bị đứt.
Càng huống hồ, cái này rõ ràng không phải ma công tuyệt thế của loại đứt tay mọc lại.
Cuối cùng Chiết Tụ nghĩ tới mấy thứ gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hai ma nữ đó quả thật không phải Nam Khách, bọn họ là… đôi cánh của Nam Khách.
- Các ngươi giỡn đủ chưa? Lưu Tiểu Uyển nhìn hai cô gái đó, có chút bất đắc dĩ nói:
- Nói không phải các ngươi chuyện gì cũng tranh trước, chỗ nào cũng tranh trước, chuyện hôm nay chỉ sợ sớm đã xử lý xong rồi. Cẩn thận, sau khi đại nhân giết chết con phượng hoàng đó biết chuyện này, lại trừng phạt các ngươi ba năm, xem các ngươi phải làm sao?
Nghe thấy lời nói này, trên mặt của hai ma nữ đó toát ra vẻ sợ hãi, không nói thêm lời nào.
Lưu Tiểu Uyển nhìn Trần Trường Sinh, mang nụ cười ái ngại, sau đó nói:
- Động thủ đi.
Tóc đen phất phới, tay áo vũ động.
Lần này không phải là đánh lến, chỉ dựa vào thực lực mà đánh, ngược lại lại mang đến áp lực rất lớn cho bọn người Trần Trường Sinh
Thất Gian nghiêm nghị không sợ, cầm kiếm xông lên.
Chiết Tụ mặt không biểu tình, mang phong mang của màu kim loại, móng tay đõ lộ ra, lại công kích về phía ma nữ đó.
Ven hồ khí tức đại loạn, kiếm khí ma tức xung đột lẫn nhau.
Trần Trường Sinh nhìn Lưu Tiểu Uyển, vẻ mặt ngưng trọng.
Lương Tiếu Hiểu nhìn chằm chằm Đằng Tiểu Minh, sắc mặt hơi trắng.
So về cảnh giới, bọn họ cao hơn Chiết Tụ và Thất Gian, cho nên đương nhiên hai gã ma tướng này là của bọn họ.
Trận chiến này, đám nhân loại trẻ tuổi vẫn phải đánh. Có đánh thì sẽ không thua.
Hoặc là, có thể chống đỡ tới khi Hắc Long dẫn cao thủ nhân loại khác chạy tới?
Đây chính là kế hoạch của Trần Trường Sinh, nhưng hắn làm sai một chuyện.
Lưu Tiểu Uyển vừa nãy thấy hắn nói động thủ. Trên thực tế không phải là nói với hắn, mà là nói với người khác.
Trong cát đá tung bay, một thanh kiếm bay tới sau lưng Chiết Tụ.
Thanh kiếm này rất mạnh, rất âm hiểm.
Cho dù Chiết Tụ cảnh giác cẩn thận thế nào, cũng không ngờ lại có thanh kiếm từ đằng sau đâm tới.
Vù một tiếng, thanh kiếm đó đâm vào bụng y.
Máu tươi, cứ như vậy phun ra.
Gần như cùng lúc, ma nữ đó bay đến trước mặt Chiết Tụ.
Đôi tay của nàng hiện ra màu xanh biếc, đâm vào đầu vai y.
Tóc của nàng tản ra như kim châm, đâm thẳng vào con ngươi của y.
Trước thời khắc sinh tử, Chiết Tụ phát ra một tiếng thét ghê rợn.
Con ngươi của thiếu niên Lang tộc trở nên đỏ tươi một mảng.
Con mắt trở nên đỏ, sợi lông bên má mọc ra, chính là Yêu tộc biến thân.
Chỉ trong giây lát, lực lượng của Chiết Tụ tăng lên gấp mấy lần, cường độ của cơ thể cũng tới mức độ khó có thể tưởng tượng. Đôi tay của ma nữ đó xé đôi vai Chiết Tụ máu thịt nhầy nhụa nhưng không có cách đánh vỡ xương của y. Quan trọng nhất là thanh kiếm âm hiểm đó đâm vào thắt lưng của y.
Tiếng “vèo” của thanh kiếm rít lên, chém rớt sau gáy của Chiết Tụ. Với khí tức bám trên thanh kiếm đó, cho dù Chiết Tụ đã hoàn toàn biến thân, cũng không có cách nào chống cự.
Dư quang của Thất Gian nhìn thấy được cảnh tượng này, vô cùng chấn động. Nhưng kiếm của y lúc này đang quấn chặt với cô gái đó, hoàn toàn không thể tương cứu. Thất Gian tay phải nắm chặc võ kiếm dùng Ly Sơn kiếm pháp cực kỳ sắc bén, ngăn chặn thanh kiếm đó.
Nhưng thanh kiếm đó giống như linh xà vẫy động, dường như rất quen thuộc kiếm pháp của Thất Gian. Lướt xuyên qua trong không trung, nhanh lẹ dễ dàng phá vỡ thế kiếm của Thất Gian. Lần đâm thứ hai của thanh kiếm này vốn không phải nhắm vào Chiết Tụ, mục tiêu chính là Thất Gian.
Trên bãi đất lại vang lên một tiếng “phụp” nhỏ
Bụng của Thất Gian, lại bị thanh kiếm đó hung hăng đâm thẳng vào, máu tươi phun ra.
Trong nháy mắt, thanh kiếm đó nhanh như tia thiểm địa rút ra khỏi bụng của Thất Gian, lướt xéo qua, đâm về phía Trần Trường Sinh.
Nhát kiếm thứ nhất của người đó làm trọng thương Chiết Tụ, nhát kiếm thứ hai trọng thương Thất Gian. Giữa lúc vô thanh lặng lẽ, trở tay không kịp, mang đến hậu quả cực kỳ thê thảm. Trần Trường Sinh có tránh được không?