Câu chuyện phiếm diễn ra trong trận mưa đêm ở ngôi miếu đổ nát này, không khí rất tốt.
Mỗi người tu hành trên con đường dài dằng dặc của mình, đều gặp phải vấn đề nan giải, mà vấn đề đó cùng luôn liên quan với tình hình của bản thân, cho dù là sư trưởng cũng khó mà đưa ra câu trả lời, luôn luôn cần thời gian rất dài, mới có thể hiểu thông, mà những câu hỏi này dể hay khó, thật ra trong ý nghĩa nào đó đại diện cho trình độ của người tu hành.
Trần Trường Sinh về việc tu hành mà nói, câu hỏi tuy là rất khó, trình độ rất cao, Từ Hữu Dung đa số thời gian đều là im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới nói vài câu, nhưng từng câu nói đó đều tựa như lửa trại trong đêm, vô cùng bắt mắt, chiếu sáng thế giới trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy một con đường mới.
Điều này làm cho hắn cảm thấy giật mình, sau đó lại khâm phục, người thiếu nữ này tu hành học thức rèn luyện cao hơn mức hắn tưởng tượng, giống như Đường Tam Thập Lục và Tô Mặc Ngu có tu đạo thiên phú cực cao, nhưng so sánh với nàng thì quả thật là kém hơn rất nhiều, đối với những người cùng tuồi với hắn mà hắn gặp qua, chỉ có Cẩu Hàn Thực có thể sao cao thấp với hắn, đương nhiên, còn có người nhìn như có vẻ không biết tu hành, Dư Nhân sư huynh.
Bởi vì tầng bậc của những vấn đề tu hành này và góc độ kì dị của suy nghĩ, Từ Hữu Dung đối với hắn cũng cảm thấy rất khâm phục, trong lòng nghĩ bản thân đã gặp được qua nhiều người tu hành trẻ tuổi, ngoại trừ Thu Sơn sư huynh và Cẩu Hàn Thực, thì không có ai bì kịp được hắn, phải biết rằng Tuyết Sơn Tông tuy rằng kế thừa vạn năm, nội tình thâm hậu, từng vô cùng huy hoàng, nhưng dù gì cũng ở Tây Bắc, không giống những học viên trong kinh đô kia hay Trường Sinh Tông, Thánh Nữ Phong, lúc nào cũng tiếp xúc được với kiến thức mới nhất của giới tu hành, hắn có thể có năng lực và kiến thức như vậy, chỉ có thể nói là kỳ tài thiên phú.
Mưa lạnh ở ngoài miếu càng lúc càng lớn, âm thanh nói chuyện càng ngày càng nhẹ, cây cỏ bị đốt càng ngày càng ấm, hai người cách nhau chỉ một thước, ngồi dựa vào vách tường, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng trầm mặc tự hỏi một lát, mày nhíu lại, bị ánh lửa chiếu rọi thành hình dạng thú vị, sau đó hắn đề xuất ra một suy đoán, nàng lại nói ra một khả năng khác.
Có thể trong thời gian một năm ngắn ngủi, từ không thể tu hành trở thành người Thông U Thượng Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, ngoài trừ giáo sư và sư huynh từ nhò đã cho hắn một cơ bản vững vàng, Trần Trường Sinh đương nhiên cũng là một vị tu hành thiên tài, phải biết chỉ dựa vào đọc nhiều sách vở, đọc hết các đạo tạng, là tuyệt đối không thể nào là đầu bảng của Đại Triều Thí , càng không thể một đêm có thể giải hết tất cả lăng bia. Còn về phần Từ Hữu Dung kia càng là thiên tài tu đạo không cần phải nói cũng tự hiểu, phải biết là, nếu như tính tỉ mỉ, trong lịch sử người Thông U Thượng Cảnh trẻ nhất trong lịch sử chưa chắc là Trần Trường Sinh, mà có khả năng là nàng, bởi vì nàng nhỏ hơn Trần Trường Sinh ba ngày.
Lúc này bọn họ cũng không biết rằng thân phận thật sự của đối phương, nhưng càng ngày càng khẳng định đối phương là thiên tài trong phương diện tu hành, mà thiên tài thường thường là cô đơn, bởi vì thiếu đối tượng giao lưu bình đẳng về thế giới tinh thần, những lời này nghe qua có chút sến súa, nhưng vô cùng chân thực, tất cả thiên tài đều hy vọng có thể gặp được một người bạn, gặp được một người có thể thoải mái nghe hiểu bản thân mình nói chuyện, có có thể thảo luận một ít vấn đề không phải lúc nào cũng thảo luận được, đây giống như là sau lưng bị ngứa nhưng nhiều năm tìm không ra chỗ ngứa, đột nhiên hôm nay có người thay bạn gãi, gải đến được chỗ ngứa, sao có thể không thoải mái chứ?
Cuộc nói chuyện càng ngày càng vui vẻ, cho dù là ánh mắt của Từ Hữu Dung vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, nay cũng càng ngày càng sáng ngời.
Mãi cho đến đêm khuya, Trần Trường Sinh đề xuất ra một ý nghĩ có chút đại nghịch bất đạo, nói có thể dùng khe hở giữa tì tạng để thay thế mạch sơ nhị, điều này làm cho Từ Hữu Dung trầm tư một thời gian rất lâu, lúc nàng vừa nghĩ ra các khả năng xảy ra, đột nhiên cảm thấy đầu và vai hơi nặng, sau đó ngửi thấy một hơi thở rất nhẹ.
Nhìn qua thì thấy Trần Trường Sinh đang dựa vào mình ngủ say, nàng giật mình, trong mắt có chút ý tứ xấu hổ.
Nàng không thích để con trai tiếp cận, chớ đừng nói chi là tư thế thân mật như vậy, đoạn đường sắp tới, nàng cõng Trần Trường Sinh, đã khiến cho nàng cám thấy là một gánh nặng, càng không phải nói, lúc này đối phương là gần hơn nữa.
Nàng duỗi ngón tay, chậm rãi chạm vào ấn đường của Trần Trường Sinh, chuẩn bị đẩy hắn ra, nhưng mà không biết vì sao, lại không có sức.
Tiếng ngáy như sấm, vang vọng khắp miếu cũ, áp cả tiếng mưa bên ngoài xuống.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say, nhớ tới dọc đường đi hắn đều cực kì thích ngủ, chỉ cần có thời gian, cơ bản hắn đều nhắm mắt lại ngù, hẳn là do tác dụng phụ của bộ công pháp Tuyết Sơn Tông… Tối nay có lẽ cũng không ngoại lệ, hắn sớm có lẽ đã đi ngủ nhưng không được, luôn cùng nàng nói chuyện, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút ấm áp.
Đồng thời, nàng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên nàng chạm gần một người đàn ông đến thế.
Đương nhiên, nàng ở trên lưng của hắn đã mấy ngày rồi, nhưng … đó là bất đắc dĩ, nguyên nhân là do bị thương, đó là do tòng quyền … Tóm lại, nàng có vô số cách thuyết phục bản thân mình, tìm lý do, nhưng bây giờ, nàng không còn cách nào tìm cớ nữa, hắn dựa vào vai của nàng, mi mắt hắn vô cùng gần với nàng, vô cùng rõ ràng.
Cả nhóm chị dâu trong trấn đều nói đàn ông thối, đàn ông thối, sao hắn không thối, không ngửi được mùi gì cả.
Được rồi, coi như ngươi đang bị thương, hơn nữa ta cũng thương khá nặng, không dễ dàng cử động, dễ cho ngươi rồi.
Từ Hữu Dung nghĩ như vậy, thu ngón tay về, sau đó nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ cùng với làn mưa đêm, sau đó mãi đến trất lâu, mi mắt vẫn nhẹ nhàng run rẩy.
Không biết là bởi vì hắn ngáy to thanh rất vang, hay là bởi vì cái gì khác.
- Hay cho một đôi gian phu.
Không biết mưa ngừng khi nào, miếu cũ đã vang lên âm thanh của Nam Khách.
Cùng với tiếng bước chân, nàng và một lão già đánh đàn, hai người thị nữ, còn có đôi vợ chồng ma tướng đi vào trong miếu.
Ánh mắt của nàng đã chuyển từ đống lửa đã tắt sang đống cỏ bên tường, nhìn những dấu vết thân thể phía sau bị nghiền ép và cây cỏ hỗn độn, rất dễ dàng suy đóa ra, đêm qua Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh hẳn là ôm nhau ngủ.
Hai gã thị nữ biết đại nhân nàng thuở nhỏ luôn tuân thủ lễ nghĩa quy củ, lấy đạo đức quân tử làm trọng, coi chữ đức quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên phản ứng lúc này của nàng không có gì là lạ. Đôi vợ chồng Ma tướng cũng không khỏi có chút giật mình, sau đó cảm thấy có chút buồn cười. Lưu Tiểu Uyển cười nói:
- Bọn họ có hôn ước trong người, sao nói là gian phu.
Nam Khách nhất thời nghẹn lời, đôi vợ chồng ma tướng thực lực cao cường, hơn nữa không phải thuộc hạ của nàng, nàng không có cách nào đối đãi giáo huấn khiển trách giống thị nữ bình thường, nhưng vẫn nhấn mạnh nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù là vị hôn phu thê, một ngày chưa thân, vẫn phải giữ khoảng cách, trên đoạn đường này, nàng cõng hắn trên lưng, có thể nói là bất đắc dĩ, nhưng đây gọi là cái gì?
Lưu Tiểu Uyển cười cười, không có nói cái gì nữa.