Trạch Thiên Ký

Chương 156: Q.1 - Chương 156: Hai thiếu niên thắng liên tiếp




Mưa sa đột nhiên ngừng, thanh quang lại tràn xuống, cát vàng bao phủ mặt đất trong Tẩy Trần lâu, bị nước mưa chảy xuống tạo thành mấy cái khe rãnh, nhìn qua giống như phiến cao nguyên nổi tiếng ở Lâm Hải nơi tây bắc.

Hòe viện thư sinh ngã ở góc tường, trường sam bị nước mưa cùng máu làm cho ướt nhẹp.

Lạc Lạc thu roi, lẳng lặng đứng nguyên, tựa như chưa từng xuất thủ, quý khí tự hiển, khí phách vô song.

"Điện hạ... Năm nay mới mười bốn tuổi sao?"

Trích Tinh học viện viện trưởng đứng bên cửa sổ, nhìn hình ảnh dưới lầu, cảm khái nói: "Thật là quá khoa trương.”

Quả thật rất khoa trương, không phải nói Lạc Lạc biểu hiện tinh diệu đến cỡ nào trong trận đối chiến này, ngược lại, nàng xuất thủ không hề tinh diệu, trực tiếp sử dụng thủ đoạn như cuồng phong bạo vũ, bằng vào thực lực cường đại tuyệt đối trực tiếp chèn ép đối thủ, đơn giản chí cực, nếu nói vương đồ nghiệp bá trong mưa gió, chính là như thế.

Nếu như Lạc Lạc gặp phải đối thủ cảnh giới cao nhất, tỷ như Cẩu Hàn Thực đã Thông U, tự nhiên không thể áp chế bá đạo như vậy, nhưng những người tu hành cùng cảnh giới , vô luận là số lượng chân nguyên hay là trình độ tinh khiết, cùng với năng lực phương diện cuồng bạo ưu thế tuyệt đối, cũng làm cho nàng gần như vô địch.

Bạch Đế nhất thị huyết mạch thiên phú quả nhiên bá đạo tới cực điểm —— các đại nhân vật trên lầu đang xem cuộc chiến kinh ngạc mà im lặng, nghĩ thầm Thiên Cơ các phê bình quả thật không sai, trong thế hệ trẻ, trừ Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân có thể đánh đồng với Lạc Lạc Điện hạ, không có ai có huyết mạch thiên phú có tư cách sánh ngang cùng Điện hạ.

Đại triêu thí đối chiến đến đây, rốt cục bắt đầu tiến tới cao trào, trò hay liên tiếp trình diễn.

Sau khi Lạc Lạc đánh bại Hòe viện thư sinh, ngay sau đó chính là chiến đấu giữa thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ với Quan Phi Bạch. Cuộc chiến đấu này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, Trần Trường Sinh cũng không ngoại lệ. Hắn thậm chí càng thêm chú ý so với thí sinh khác—— Thiên Hải Thắng Tuyết đã rút khỏi cuộc thi, người làm hắn cảm thấy cảnh giác bất an, có thể đối với Lạc Lạc tạo thành uy hiếp mang đến thương tổn chỉ còn lại có một mình Chiết Tụ.

Cửa Tẩy Trần lâu lần nữa đóng lại, đối chiến bắt đầu.

Cuộc chiến đấu giữa Chiết Tụ cùng Quan Phi Bạch từ lúc bắt đầu đã tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, trận pháp cách âm của Tẩy Trần lâu trong nháy mắt bị phá, các thí sinh ngoài lâu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt, đã nghe được thanh âm vang dội nối tiếp nhau, có chút thí sinh thần thức hơi yếu, sắc mặt trong nháy mắt biến trắng, suýt nữa bị thanh âm này chấn thương thức hải.

Thanh âm vang dội không phải tiếng đánh nhau, cũng không phải tiếng va chạm, mang theo ý vị bén nhọn, hẳn là thanh âm kiếm phong chém vào không khí.

Sử đoàn phía nam đã dừng lại lâu ngày ở kinh đô, Ly Sơn kiếm tông bốn người rất được chú ý, hiện tại, rất nhiều người đều biết Thất Gian sử dụng Giới Luật Đường pháp kiếm trong truyền thuyết của Ly sơn, Quan Phi Bạch lại dùng một thanh kiếm rất bình thường , chỉ trị giá năm lượng bạc, lúc này nghe được tiếng kiếm rít thê lương, mọi người ngoài lâu rất rung động. Có thể dùng một thanh trường kiếm bình thường giá chỉ năm lượng bạc, phát ra kiếm rít sang sảng như thế, chân nguyên của Quan Phi Bạch hùng hồn đến mức nào, càng làm mọi người cảm thấy rung động vẫn là thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ, không có binh khí, hắn dùng phương pháp gì để đối kháng với thanh kiếm kinh khủng kia?

Tiếng kiếm ngân càng thêm thê lương, thiên địa trong học cung thế giới sinh ra cảm ứng, tầng mây trên bầu trời xanh bắt đầu chậm rãi di động, không ngừng biến ảo hình dáng, nhất thời như núi đá lởm chởm, nhất thời như trọc lãng vỗ bờ, trong đó kiếm ý tung hoành, sát khí chí cực, nhưng mà hình dáng của tầng mây thủy chung không thể kéo dài, tựa như trên hoang nguyên đang có gió nổi lên, lại như bầy sói đang gầm thét.

Phía ngoài Tẩy Trần lâu hoàn toàn tĩnh mịch, rất nhiều thí sinh bị hình ảnh nhìn thấy cùng thanh âm nghe được làm cho rung động sắc mặt tái nhợt, bọn họ không cách nào tưởng tượng, nếu như lúc này mình ở trong lâu, nếu đối mặt với kiếm thế tung hoành trong mây hay là gió rít kinh khủng thê lương như vậy, trừ lập tức đầu hàng nhận thua, còn có thể làm được điều gì.

Vẻ mặt của Trần Trường Sinh cũng càng ngày càng ngưng trọng.

Ở Thanh Đằng yến, Quan Phi Bạch từng cùng thử chiêu với Lạc Lạc, mặc dù lúc ấy không sử dụng chân nguyên, nhưng hắn đã thấy rõ ràng, người này thiên phú cực cao, tu hành vô cùng khắc khổ, trình độ kiếm đạo vô cùng xuất sắc, trong truyền thuyết nói hắn ở Thần Quốc Thất Luật, trình độ kiếm đạo rất gần với Thu Sơn Quân, rất có đạo lý nhưng cũng rất rõ ràng, hắn thủy chung không có cách nào chế trụ đối thủ hiện tại.

Thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ kia đến tột cùng mạnh đến cỡ nào?

Không biết qua thời gian bao lâu, tiếng kiếm ngân dần dần biến mất, cũng không còn gió rít, tùy theo mà đến là một tiếng chi nha.

Tẩy Trần lâu mở cửa.

Chiết Tụ từ trong lầu đi ra, sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt như cũ hờ hững, đôi mắt lạnh như băng không có bất kỳ tâm tình, nhìn căn bản không giống nhân loại.

Hắn đi xuống thềm đá, tốc độ có chút chậm, mỗi lần cất bước tựa như đầu gối cũng sẽ có chút ít vấn đề.

Mọi người lúc này mới chú ý, đầu gối trái của hắn mơ hồ có vết máu.

Một lát sau, một dòng máu theo ống quần của hắn chảy đến mắt cá chân .

Hắn không mang giày, thủy chung đi chân trần, cho nên dòng máu này cực kỳ nổi bật.

Sau đó, Quan Phi Bạch cũng đi ra khỏi Tẩy Trần lâu, dáng vẻ của hắn vẫn cao ngất, trên quần áo bị giặt nhiều lần đến mức trắng bệch không có vết rách, càng không nhìn thấy vết máu, dường như không có bị thương.

Mọi người nhìn hắn đi tới bên dòng suối, có chút giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ Quan Phi Bạch chiến thắng đơn giản như thế?

Chiết Tụ đi tới trên mặt cỏ phía ngoài đám người, ngồi xuống bắt đầu điều tức, nhắm mắt lại, không để ý tiếng nghị luận xung quanh truyền đến.

Tư thế ngồi của hắn có chút kỳ quái, không phải khoanh chân mà ngồi, mà là ngồi trên mắt cá chân, nhìn qua giống như ngồi chồm hổm.

Lúc này Quan Phi Bạch đi tới bên khe suối, hắn nhìn Cẩu Hàn Thực, chuẩn bị nói gì đó.

Cẩu Hàn Thực lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói, giơ tay phải lên, xuất chỉ như gió, nhanh như tia chớp điểm liên tục ba cái vào ngực hắn, truyền vào một đạo chân khí.

Quan Phi Bạch sắc mặt khẽ biến hồng, sau đó biến trắng, như thế tái diễn ba lần, sau đó phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu này bắn vào vài gốc cỏ dại bên khe xuối, xuy lạp tiếng vang, vài cọng cỏ dại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khô héo, sau đó rụng xuống.

Không gian xôn xao, các thí sinh thế mới biết, thì ra hắn bị thương nặng như thế, chỉ là vẫn nhịn đến lúc này, thương thế mới bộc phát ra.

Hắn phun ra ngụm máu kia không có độc, chẳng qua là lưu lại chân nguyên kình ý bén nhọn của Chiết Tụ. Nếu như không phải Cẩu Hàn Thực kịp thời xuất thủ, đạo kình ý kia sẽ ẩn giấu trong cơ thể của Quan Phi Bạch, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu hành của hắn. Nhưng dù xuất thủ kịp thời, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, tiều tụy chí cực, tựa như vừa trải qua một cơn trọng bệnh.

Nghĩ tới thiếu niên Lang tộc rat ay âm độ như thế, Lương Bán Hồ nhìn tới, ánh mắt lạnh xuống, Thất Gian lại càng tức giận đỏ mặt lên.

Quan Phi Bạch lau máu bên khóe môi, nói: "Tài nghệ không bằng người, không trách được người ta."

Cẩu Hàn Thực vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ an ủi cùng tán thưởng.

Lúc này, Ly cung giáo sĩ xuất hiện trên thềm đá, tuyên bố: "Trích Tinh học viện, Trương Thính Đào thắng."

Đến đây, vòng đối chiến thứ ba kết thúc.

Tẩy Trần lâu an tĩnh, không có ai ủng hộ, ngay cả tiếng nghị luận cũng không có.

Bởi vì mọi người đã tiên đoán được, đối chiến sẽ trở nên càng ngày càng kịch liệt, tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng máu tanh tàn khốc.

Ở trong không khí đầy áp lực cùng bất an như vậy, đại triêu thí đối chiến thập lục cường đã sinh ra, ngay sau đó cử hành vòng đối chiến thứ tư.

Khiến cho mọi người cũng không nghĩ tới, chính là Chiết Tụ lập tức lần nữa xuất chiến, mà đối thủ của hắn, là một thiếu niên cường giả khác của Ly Sơn kiếm tông ,Thất Gian.

Liên tiếp gặp phải hai cường địch, hơn nữa giữa hai trường đối chiến, không có thời gian nghỉ ngơi, mặc dù nói đây là kết quả rút thăm, cuối cùng có chút không công bình, nếu như đổi lại thí sinh bình thường, có thể sẽ thỉnh cầu giám khảo cho mình một chút thời gian điều tức, nhưng Chiết Tụ vẫn không nói chuyện, vẻ mặt hờ hững đi vào Tẩy Trần lâu.

Trong lầu rất an tĩnh, chiến đấu đã dừng lại, Chiết Tụ nhìn cát vàng đầy đất trước người, phảng phất trở lại cố hương, sau Lộc Minh pha có con sông, nơi đó gieo trồng đậu nành cùng cao lương, có thể không cần săn thú, cũng có thể no bụng, chẳng qua là cao lương nướng dù thơm đến đâu, cuối cùng không bằng mùi thịt.

Ta là một con sói đến từ phương bắc.

Sói vượt ngàn dặm ăn thịt, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Mặc dù ngươi còn là một tiểu hài tử, nhưng nếu đã là đối thủ, dĩ nhiên muốn không chút lưu tình, vì sao ngươi tức giận như thế.

Hắn nhìn đối diện, gương mặt hờ hững lần đầu tiên có chút cảm xúc hiện ra, mà loại tâm tình này rất khó hình dung, vô cùng quái dị.

Thất Gian đứng đối diện, tóc đen ở trong chiến đấu tản ra , buông xuống trên vai, lộ vẻ càng thêm gầy yếu.

Từ Giản tự Diệp Tiểu Liên, Quốc Giáo học viện Hiên Viên Phá, cùng với hắn, là ba người tuổi nhỏ nhất tham gia đại triêu thí năm nay.

Khuôn mặt của hắn rất non nớt, lúc này tràn đầy tức giận.

Chiết Tụ khó hiểu vì sao Thất Gian tức giận, nghĩ tới lúc trước chính mình cận chiến dùng mấy chiêu mặc dù có chút âm hiểm, nhưng... chiến đấu chính là sinh tử, âm hiểm có tính là gì? Chẳng lẽ trưởng bối Ly Sơn kiếm tông của ngươi không dạy ngươi chiến đấu như thế nào? Lúc trước sư huynh của ngươi biểu hiện tiêu sái hơn nhiều so với ngươi.

Lúc trước sau khi hắn dùng mấy chiêu số âm hiểm, Thất Gian chẳng biết tại sao giận tím mặt, không cẩn thận giống như trước, chân nguyên bộc phát, hợp với mấy chục chiêu kiếm bão táp đánh ra, giống như người điên cùng Chiết Tụ triền đấu chung một chỗ, nếu như không phải Chiết Tụ đi lại nhiều năm bên bờ sinh tử, thật đúng là suýt nữa bị hắn dùng kiếm đánh chết.

Nếu để cho Cẩu Hàn Thực biết tiểu sư đệ có biểu hiện như vậy, hắn nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

Cho dù là quái vật như Chiết Tụ, nhớ tới lúc trước Thất Gian sử dụng kiếm chiêu bão táp như núi lửa phun trào, cũng có chút khiếp sợ trong lòng.

Tức giận có đôi khi chính là một loại lực lượng.

Tiếc nuối chính là, tức giận lực lượng này rất khó kéo dài, kiếm chiêu như bão táp của Thất Gian cuối cùng không thể chém chết Chiết Tụ, Chiết Tụ vẫn là người đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đi ra Tẩy Trần lâu, Thất Gian đi tới trước mặt Cẩu Hàn Thực, đôi môi khô lại, vành mắt ửng đỏ, lộ vẻ cực kỳ ủy khuất.

"Xảy ra chuyện gì?" Cẩu Hàn Thực khẽ nhíu mày, rất rõ ràng hắn lần đầu tiên thật sự nổi giận.

Thất Gian lau nước mắt, nói: "Không có gì, sư huynh, ngươi phải báo thù giúp ta."

Cẩu Hàn Thực nhìn thoáng qua Chiết Tụ nơi xa, nói: "Tốt."

Thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ thắng liên tiếp hai trận, liên tục đào thải hai người của Thần Quốc Thất Luật, chuyện này kinh hãi rất nhiều người

Nhưng chuyện chân chính khiến cho mọi người khiếp sợ chính là Trần Trường Sinh lại thắng.

Trong đối thủ ba vòng trước của Trần Trường Sinh, vòng thứ nhất cùng vòng thứ ba quá yếu, vòng thứ hai hắn gặp phải Hòe viện Hoắc Quang, Hoắc Quang mặc dù mạnh, nhưng dù sao không có tên trên Thanh Vân bảng, rất nhiều người cũng không thể chính xác đoán được trình độ của Trần Trường Sinh, mà vòng này, đối thủ của hắn là một thanh niên cao thủ đến từ Sương Thành.

Sương Thành thanh niên cao thủ, ở Thanh Vân bảng xếp hạng hơn hai mươi.

Đang lúc mọi người cho là câu chuyện Trần Trường Sinh tham gia đại triêu thí sẽ kết thúc lúc này, hắn lại một lần nữa làm khiếp sợ toàn trường, chiến thắng đối thủ của mình.

Mọi người khó có thể hiểu nổi, hắn đến tột cùng thắng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.