Cầu Hàn Thực một kiếm phá mưa mà đi, đánh Trần Trường Sinh bay đi xa, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ ngã sấp thật mạnh xuống ở trong cơn mưa, không thể nào đứng lên, ai có thể nghĩ tới…. hắn quả thật không đứng lên, bởi vì hắn căn bản không có ngã sấp xuống, quần áo của hắn rách nát, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất chật vật, nhưng lúc hắn rơi xuống đất lại không chật vật, bước chân ổn định tới cực điểm, dường như còn có lực lượng vô tận.
Cuộc chiến khẩn trương kịch liệt không có nhiều thời gian để cảm thán khiếp sợ, thân thể Trần Trường Sinh nghiêng về phía trước, đáy giày đạp vào nước, lộn một vòng, sử dụng Da Thức Bộ nháy mắt đi tới phía sau Cẩu Hàn Thực, Chung Sơn Phong Vũ Kiếm điên cuồng đâm tới.
Kiếm của Cẩu Hàn Thực ở xung quanh người, như từng cơn sóng lớn, căn bản không có bất kỳ lỗ hổng nào, ở trong từng cơn sóng lớn này, kiếm của hắn chuẩn xác đánh vèo trên đoản kiếm của Trần Trường Sinh, vang lên một thanh âm, chỗ hai thanh kiếm giao nhau phát ra thanh âm như tiếng chuông vọng từ xa.
Chân nguyên khủng bố va chạm khiến thân thể hai người bị hất bay trong cơn mưa, biến thành một đạo ánh sáng, mấy trăm giọt mua giống mũi tên nhọn tản ra bốn phía.
Trần Trường Sinh như mũi tên bay ngược ra, thân thể đánh vỡ vô số tầng mưa, hai chân tạo thành sóng nước trên sàn nhà, cho tới khi tới trước vách đá mới dừng lại.
Nhưng lúc này hắn cũng không ngã sấp xuống, không có nện vào trên vách đá, dựa theo ý chí của mình vững vàng ngừng lại, tay hắn nắm kiếm rất chặt, cho dù lúc này không buộc vải bố trên tay thì đoản kiếm cũng không rơi khỏi tay, đã hoàn toàn khác với tình trạng thảm đạm lúc ban đầu tiếp Ngư Ca Tam kiếm của Cẩu Hàn Thực.
Hiện tại hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút thong dong.
Tay nắm chuôi kiếm của Cẩu Hàn Thực càng ngày càng gấp, nhìn Trần Trường Sinh phía đối diện, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng, khó hiểu và khiếp sợ càng ngày càng đậm trong mắt, bởi vì thông qua cuộc đọ kiếm vừa rồi, hắn rốt cục xác nhận dự đoán lúc trước là sự thật, chuyện đó thật sự không hề xảy ra.
Tay của hắn cầm rất chặt, đốt ngón tay có chút trắng bệch, cầm chuôi kiếm lại có chút run rẩy, bởi vì lúc này Trần Trường Sinh thể hiện ra trình tự lực lượng đối với kiếm hoàn toàn khác lúc trước, càng là bởi vì hiện tại hắn rất khiếp sợ—— đây là sự tình không được ghi lại trong Tam Thiên Đạo Tàng, đây là kỳ tích trước nay chưa từng có trong thế giới tu hành của nhân loại, hắn sao có thể làm được?
Lúc này đấu kiếm nhìn như bình thản nhạt nhẽo, trên thực tế lại là một loại tuyên cáo.
Trần Trường Sinh nói cho mọi người biết hắn không thua, hắn đang tiếp tục nâng cao.
Thanh âm ve kêu bên ngoài Tẩy Trần Lầu sớm đã ngừng lại, theo một kiếm này bỗng nhiên lại xuất hiện, dường như trong đó, dân chúng ngoài Ly Cung đang lên tiếng hát vang, từng nhịp trống vang lên làm người ta tâm phiền ý loạn.
Bầu trời xanh thăm thẳm trên học cung có mây trắng lượn lờ, còn có một mảnh mưa chưa phai, ban đầu mới vừa có một ít dấu hiện, không ai nghĩ tới sau khi Trần Trường Sinh xuất ra một kiếm này, sâu trong màn mưa mơ hồ vang lên tiếng sấm, nơi chân trời xa bỗng nhiên sinh ra một đạo nắng chiều xinh đẹp.
Trong Tẩy Trần Lâu một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người bao gồm cả Cẩu Hàn Thực, có người khiếp sợ nhìn Trần Trường Sinh, có người hơi ngơ ngẩn mà nhìn không trung, thậm chí có người còn có chút hồn bay phách lạc, nghĩ thầm rằng điều này sao có thể?
Trần Trường Sinh, không ngờ cứ như vậy mà Thông U rồi.
Đúng vậy, Trần Trường Sinh đã Thông U thành công.
Mọi người chỉ biết thời điểm hắn ở Thanh Đằng Yến chưa Tẩy Tủy thành công, như vậy thời gian hắn Tẩy Tủy tới Tọa Chiếu là quá ngắn, nhiều nhất chỉ là Tọa Chiếu sơ cảnh, ngay cả cánh cửa Thông U khẳng định cũng không thể với tới, lại càng không cần phải nói tới việc Thông U thành công, chỉ là một thí sinh bình thường tham gia Đại Triều Thí.
Nhưng không ai biết, Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian cả đêm là thành công định được mệnh tinh, sau đó liền bắt đầu dẫn tinh quang Tẩy Tủy, cách nay đã có gần ba trăm ngày đêm, hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy vẫn không thanh công, nhưng những ánh sao này lại không khuếch tán ra mà xuyên qua da thịt cùng cơ thể của hắn, trực tiếp tích tụ ở chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, ban đầu khi hắn ngồi dưới nền đất lần đầu Tọa Chiếu đã từng tạo thành một mảnh tuyết thật dày, đó là ánh sao tích tụ trong cơ thể mấy trăm ngày đêm, nhưng lại không chú ý tới mảnh hồ nước kia.
Vô số nước trong hồ mới chính là thành quả của việc hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy.
Không gian trong lòng đất, hắn không có Tẩy Tủy thành công, mạo hiểm cưỡng ép Tọa Chiếu, thân thể dần nứt ra, máu bị thiêu đốt, cho dù là Hắc Long cũng cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng cho dù ánh sao màu đỏ kia có đáng sợ như thế nào thì tim của hắn vẫn nguyên vẹn, chưa từng tan vỡ, đó là vì sao?
Bởi vì mấy trăm buổi tối, hắn dẫn tinh quang tới căn bản không có Tẩy Tủy, mà là hắn mỗi đêm chạm nhẹ vào U Phủ, thấm vào không rời mà thành Bích Hồ. Thứ hắn luyện chính là Thông U.
Dưới tình huống hắn không biết, ánh sao màu đỏ kia không ngừng tiến vào thân thể hắn, hằng đêm cứ tiến về phía trước, đến khi đứng trước cửa đá—— đâu chỉ như Cẩu Hàn Thực cường điệu tới trăm đêm đẩy cửa, mà là chuyên chú kiên định đẩy trong mấy trăm đêm.
Cho nên lúc trước hắn ở trước U Phủ căn bản không có phát lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy ra liền đẩy được cửa U Phủ. Bởi vì hắn là thiên tài sao? Đúng vậy, hắn quả thật có thiên phú tu hành, nhưng trọng yếu hơn chính là, tòa của đá này hắn đã đẩy rất nhiều đêm rồi, vốn chỉ còn thiếu một lần đẩy nhẹ cuối cùng nữa mà thôi.
Hắn dùng thời gian và tinh lực xúc đất làm một mô đất cao, sau đó chỉ cần đổ lên phía trên một giỏ đất cuối cùng là có thể đứng ở chỗ cao nhất kinh đô.
Giỏ đất cuối cùng kia không hề nặng mà rất nhẹ, lúc đổ xuống nhìn rất thong dong, nếu so sánh với bốn chữ cao nhất kinh đô, nhất định sẽ có vẻ như miêu tả quá mức sơ lược, nhưng ai còn nhớ rõ lúc trước hắn bỏ ra bao nhiêu cơ chứ?
Đúng vậy, đây chính là tu hành của Trần Trường Sinh.
Bởi vì kinh mạch bị cắt đứt, bởi vì thế chất đặc thù không thể Tẩy Tủy, hắn dựa vào tưởng tượng và vận khí kỳ dị của mình, đánh bậy đánh bạ đi một con đường hoàn toàn khác với mọi người.
Tẩy Tủy, Tọa Chiếu, sau đó Thông U.
Không, trước khi hắn Tẩy Tủy đã bắt đầu Tọa Chiếu.
Càng quá mức hơn chính là, trước lúc hắn Tọa Chiếu đã bắt đầu Thông U.
Nếu như nói thế giới này nước luôn chảy tới chỗ thấp là chân lý.
Vậy ở trong thế giới của Trần Trường Sinh, nước thật sự luôn chảy ngược lên chỗ cao.
Không ai biết tình huống cụ thể của hắn, biết hắn gặp qua được thứ gì, bỏ ra cái gì, cho nên không ai có thể nghĩ tới tình huống hiện tại của hắn, tự nhiên cũng không hiểu được vì sao hắn có thể Thông U. Hơn nữa phải biết rằng, Thông U từ trước tới nay đều bị cao là nhà cao cửa rộng đầu tiên trên con đường tu hành, là cánh cửa ngăn cách giữa sinh và tử.
:Đồng học thiếu niên
Vô số thiếu niên thiên tài do các học viên tông phái bồi dưỡng
đều ngã xuống trước cánh cửa Thông U này, vô số người tu hành bình
thường không cam lòng phục mệnh đều phải chấp nhận, với số lượng người
tu hành trên đại lục này, có ít nhất một nửa người không dám nếm thử
Thông U—— tỷ như Cẩu Hàn Thực, hay như Mạc Vũ cô nương năm đó, thời điểm bọn họ Thông U đều vô cùng cẩn thận, trước khi chính thức phá cảnh tất
nhiên phải chuẩn bị trong thời gian rất lâu, tông phái học viện sẽ cung
cấp rất nhiều đan dược và kinh nghiệm trợ cấp, lúc phá cảnh lại có ít
nhất ba vị sư trưởng bề trên hùng mạnh ở bên bảo hộ, hơi không cẩn thận
liền ra tay giải cứu, mà Trần Trường Sinh…. Hắn lại Thông U trong thời
khắc quyết chiến Đại Triều Thí.
Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt liền Thông U.
Rất nhiều người đứng xem cuộc chiến cảm giác được, Thông U đối
với thiếu niên của Học Viện Quốc Giáo này lại đơn giản giống như ăn điểm tâm, hắn nói muốn ăn cháo loãng, sau đó liền nấu một chén cháo để ăn,
thời khắc trước đó hắn xác nhận mình không phải là đối thủ của Cẩu Hàn
Thực, vừa quyết định Thông U liền Thông U.
Trên thế giới làm sao có thể có chuyện như vậy? Làm sao có thể
có người như vậy? Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy những dày vò mình
chịu trước đây, những khổ cực chờ đợi của Cẩu Hàn Thực thì tính là cái
gì. Các đại nhân vật ngồi ở bên của sổ lại không kìm nổi mà nghĩ như
vậy.
Mưa to biến thành mưa phùn, tí tách, nhưng thoạt nhìn nhất thời sẽ không dễ dàng ngừng lại.
Trần Trường Sinh đứng ở trước vách đá, trên khuôn mặt hơi trẻ
con bình tĩnh, cẩn thận nhìn có thể phát hiện ra một chút bất đồng so
với lúc trước, bớt chút câu nệ, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Trước kia hắn quá mức trầm ổn an tĩnh làm cho người ta có một
loại cảm giác trưởng thành sớm, phảng phất lớn hơn so với tuổi thật mấy
năm, mà Trần Trường Sinh giờ khắc này tựa như ánh nắng mặt trời mới sinh sau cơn mưa.
Tươi mát, xinh đẹp, trên người của hắn tràn đầy một loại lực sinh mạng rất ít nhìn thấy.
Cẩu Hàn Thực không chú ý tới những chi tiết này, y chỉ cảm thấy
lúc này Trần Trường Sinh có chút đáng sợ, thậm chí còn gây ra cảm giác
nguy hiểm nhiều hơn so với Chiết Tụ.
Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh ở trong mưa dưới lầu, giữa lông mày hờ hững sinh ra mấy phần cảm xúc phức tạp, ngón tay nắm cửa sổ hơi
trắng bệch, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bởi vì một số nguyên nhân, nàng không muốn Trần Trường Sinh thua trận Đại Triều Thí, nhưng nàng rất rõ ràng, nương nương không muốn Trần Trường Sinh thắng trận Đại Triều Thí này, tuy rằng nương nương chưa
từng biểu hiện ra quá nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm hành
động, đảm bảo Trần Trường Sinh sẽ không đi tới cuối cùng.
Nhưng còn có rất nhiều người đứng đối diện với nương nương.
Không cần phải nói tới Giáo Xu Xứ, Thiên Hải Thắng Tuyết rõ ràng cũng có cách nhìn hoàn toàn khác biệt với gia tộc, Chiết Tụ thay Học
Viện Quốc Giáo liều mạng, mấu chốt nhất thỉnh thoảng sẽ rơi vào trên
người Thu Vũ ở trong Tẩy Trần Lâu.
Thu Vũ đại biểu cho thái độ của Giáo Hoàng đại nhân.
Mạc Vũ nghĩ tới Trần Trường Sinh vẫn không có khả năng đi tới
cuối cùng, bởi vì thực lực của hắn không đủ. Nhưng ngày thời điểm nàng
nghĩ như vậy, Trần Trường Sinh lại mang tới cho mọi người rất nhiều
khiếp sợ, thời điểm bất kể khiếp sợ gì đều sẽ làm cho nàng chết lặng,
hắn lại một lần nữa làm nàng và mọi người chấn kinh.
Mạc Vũ nhớ tới cái đêm kia, trong vô thức nhìn ánh nắng chiều
trên bầu trời xanh, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ thế gian thực sự có loại
chuyện vận mệnh sao? Chẳng lẽ thực sự là trời ban phúc duyên?
Kỳ thật ngay cả Trần Trường Sinh hiện tại cũng không hoàn toàn
hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình bỗng nhiên tiến vào
Thông U Cảnh.
Nhưng thời điểm hắn nắm đoản kiếm đón lấy mưa phùn, lại đi về
phía Cẩu Hàn Thực, hắn căn bản không nghĩ tới có phải trời ban phúc
duyên hay không, bởi vì ông trời chỉ toàn mang tới cho hắn sự cực khổ,
cho tới bây giờ đều là vô phúc, hắn cũng không quá kỳ vọng vào vận mệnh, bởi vì vận mệnh đối với hắn từ trước tới giờ đều bất công, hắn cũng
không kính sợ mà ngược lại, việc chính của hắn chính là luôn khiêu chiến với vận mệnh, sau đó chiến thắng.
Trần Trường Sinh chỉ nhớ rõ mình đã là lần thứ bốn mươi bảy nắm đoản kiếm đi tới chỗ Cẩu Hàn Thực.
Bốn mươi lăm lần trước hắn đều thua rất thảm, bị thương vô cùng
nặng, cả người đều là mưa và máu loãng, tuy hắn ngã nhưng chưa từng ngã
gục xuống.
Mỗi lần Trần Trường Sinh đều đứng lên, tiếp tục chiến đấu, còn thật sự nghiêm túc hướng tới thắng lợi.
Rốt cục, hắn vẫn chưa thắng lợi, nhưng hai lần cuối cùng hắn lại chưa từng ngã sấp xuống.
Như vậy, nếu nhất định phải nói là vận mệnh, đây cũng không phải do trời ban ân, mà là thưởng cho bốn lăm lần trước của Trần Trường Sinh bên trong thiên ý tối tăm
Nếu không phải do trời ban ân, cũng không phải vận mạng đột
nhiên biến chuyển mà đúng là phần thưởng của mình, như vậy tự nhiên sẽ
có sự tin tưởng, chỉ có điều loại tin tưởng này chỉ thuộc về chính Trần
Trường Sinh.
Mạc Vũ sẽ không cho là như vậy, nàng sẽ không tin tưởng bất cứ cái gì.
Trần Trường Sinh đã gây cho nàng quá nhiều ngạc nhiên, đã sáng
tạo ra quá nhiều kỳ tích trong Đại Triều Thí năm nay, thậm chí trong một trận chiến đấu kịch liệt còn có thể Thông U, nàng vẫn không cho rằng
Trần Trường Sinh có thể thắng được Cẩu Hàn Thực, mà loại chuyện kỳ tích
như thế này, trong hai mươi mấy năm qua nàng đã gặp quá nhiều, tỷ như kỳ tích Chu Thông quật khởi, hay như Trần Lưu Vương năm đó không để ý tới
sự phản đối kịch liệt của đại thần hoàng tộc mà kiên trì nếm thử Thông
U, nàng rất rõ, kỳ tích có thể giải quyết một vấn đề nhưng tuyệt đối
không thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Khoảng cách trong việc tu hành thời gian dài và ngắn, công pháp
khác biệt, cho dù hiện tại Trần Trường Sinh đã đuổi kịp cảnh giới của
Cẩu Hàn Thực thì cũng không cách nào xóa được sự chênh lệch này.
Đại biểu đến từ ba tông phái phía nam, từ khi Đại Triều Thí bắt
đầu vẫn luôn biểu hiện khá trầm mặc, loại trầm mặc này có thể là một
loại lễ phép, cũng có thể đại biểu cho việc bọn họ tin tưởng với thí
sinh phía nam , nhất là lòng tin với Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh
ngoài dự liệu của mọi người bỗng nhiên Thông U khiến ánh mắt của bọn họ
trở nên khẩn trương, nhưng ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh, bởi vì
bọn họ giống như Mạc Vũ, vẫn không cho rằng Trần Trường Sinh có cơ hội
thắng, lòng tin của bọn họ đối với Cẩu Hàn Thực không hề bị hạ thấp.
Trần Trường Sinh đột nhiên Thông U, có thể nói là người mạnh
nhất trong lứa tuổi đồng bạn ở đại lục, thậm chí có thể siêu việt hơn cả Tả Hữu Dung xếp hạng đầu tiên trên Thanh Vân Băng, nhưng hắn không thể
nào đánh đồng với Cẩu Hàn Thực và Thu Sơn Quân, đều là Thông U, mặc dù
trình độ kiếm đạo và tri thức tu hành của hai bên tương đồng với nhau,
nhưng đệ tử Ly Sơn luyện kiếm rất dữ dội và vất vả, Trần Trường Sinh làm sao hơn bọn họ trong phương diện này cơ chứ?
:Đồng học thiếu niên