Trạch Thiên Ký

Chương 243: Q.1 - Chương 243: Hoàng Chỉ Tán






Thu Sơn Quân tuyệt nhiên không ngờ còn đứng đầu bảng.

Trên bảng danh sách, xuất hiện Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian, còn có rất nhiều người tu hành trẻ tuổi xem bia nhập Thông U ở trong Thiên Thư Lăng.

Điều làm cho người khác không tưởng được chính là, Từ Hữu Dung vắng mặt ở trong Bảng Điểm Kim, Trần Trường Sinh cũng vắng mặt. Người tu hành như Cẩu Hàn Thực và Đường Tam Thập Lục vẫn lưu lại ở bên trong, Thiên Thư Lăng dựa theo lệ thường năm rồi, Thiên Cơ Các sẽ không đưa ra phán xét trước tiên, nhưng Trần Trường Sinh đã ra Thiên Thư Lăng, Từ Hữu Dung cũng luôn luôn ở thế gian, vì sao bọn họ không có nhập bảng?

Thiên Cơ Các mỗi lần ban bảng đều sẽ kèm theo lời bình ngắn gọn, lần này đổi bảng, Thiên Cơ Các có lẽ đã nghĩ đến sẽ đưa tới thế gian rất nhiều ý kiến bàn luận, cuối cùng đối với hai người Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh không vào Bảng Điểm Kim cũng đã đưa ra lời giải thích, cho thấy đây là bởi vì Thiên Cơ Lão Nhân vô cùng chờ mong hành trình Chu Viên của hai người.

Đến tận đây, toàn bộ đại lục đều biết rằng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung muốn vào Chu Viên.

Thanh Đằng Yến bắt đầu từ năm trước, hôn ước Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung truyền khắp toàn bộ thế giới, trong câu chuyện này tràn đầy các loại ân oán tình thù, thanh mai trúc mã, nghịch tập và chờ đợi, đều hỗn loạn, khó có thể nói, hiện tại, nhân vật nam nữ chính của câu chuyện rốt cục phải gặp nhau rồi ở trong Chu Viên, điều này hiển nhiên gây nên chú ý của vô số người.

Với tư cách là một nhân vật chính khác của câu chuyện, Thu Sơn Quân không có xuất hiện, nhưng sư đệ của hắn ở đây. Lương Tiếu Hiểu nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh trở nên lãnh đạm. Bởi vì thời gian ở Thiên Thư Lăng, Thất Gian có chút thay đổi đối với cảm nhận của Trần Trường Sinh, lúc này nghe tiếng nghị luận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã lộ ra vẻ tức giận bất bình.

- Cho dù hắn còn có gặp gỡ bất ngờ ở trong Chu Viên, chẳng lẽ có thể chiếm vị trí đứng đầu ở trên Bảng Điểm Kim? Chẳng lẽ có thể đánh đồng cùng Thu Sơn Quân?

- Vì sao không thể? Tuy nói Thu Sơn Quân đã Tụ Tinh thành công, nhưng không nên quên, Thu Sơn Quân phải lớn hơn hắn bốn tuổi.

Trong những ý kiến bàn luận này cũng không có nói tới tên của Trần Trường Sinh, nhưng tất cả mọi người đều biết người nói đến là hắn.

Diệp Tiểu Liên đi theo sư tỷ đứng ở trong đám người, nhìn về phía trước bóng lưng của Trần Trường Sinh, không giống lúc trước, trong mắt chỉ có ghét cay ghét đắng và phẫn nộ, chỉ là có chút tò mò.

Trần Trường Sinh cảm nhận được ánh mắt bốn phía quăng tới, nhất là vẻ mặt của những nam nhân này rõ ràng có chút không tốt, cảm giác áp lực rất lớn, lại hơi cảm thấy ngơ ngẩn, trong trong mắt của thế nhân, hắn cùng với Từ Hữu Dung có thể là thanh mai trúc mã, có thể yêu hận tương giao, cũng chỉ có chính hắn rõ ràng tất cả điều này cũng không phải thật sự, hắn không biết bộ dạng Từ Hữu Dung dài ngắn thế nào, tin tưởng Từ Hữu Dung cũng không có bất kỳ ấn tượng đối với hắn.

Đi ra cửa nam kinh đô, đội ngũ ngừng lại một chút. Tân Giáo Sĩ đi xuống từ phía trước trong một chiếc xe do thiên mã kéo, đi đến trước người của Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, hỏi:

- Chẳng lẽ là giáo chủ đại nhân dẫn đội?

Tân Giáo Sĩ lắc đầu nói:

- Lão đại nhân gần nhất thân thể có chút không tốt.

Trần Trường Sinh nhìn phía trước nhất của chiếc liễn xe kia, tò mò hỏi:

- Trong xe kia là vị đại nhân vật của quốc giáo nào?

Tân Giáo Sĩ nhìn hắn cười nói:

- Ta chính là đến xin mời ngài leo lên xe.

Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, có chút không dám thừa nhận nói:

- Ngươi nói là... Lần này đi Chu Viên, do ta dẫn đội?

Tân Giáo Sĩ nghiêm nghị nói:

- Vâng, Giáo Hoàng đại nhân đều giao phó việc này cho ngài rồi.

Trần Trường Sinh nghĩ lúc trước những giáo sĩ Tông Tự Sở và Thiên Đạo Viện này, hình ảnh sư phụ đến thỉnh an vấn lễ, không nói gì, chính mình có lẽ là người cuối cùng biết đến.

Rời khỏi kinh đô, đi vào thành Vấn Thủy, hơn mười chiếc liễn xe lần lượt thông qua cửa thành, trên những liễn xe đều có kí hiệu của Ly Cung, mấy ngày trước giáo điện trong thành đã nhận được tin tức, đã an bài, quân coi giữ cửa thành nào dám kiểm tra, sớm liền mở cửa thành ra, con đường chính hai bên đã động nghẹt dân chúng nghe nói tiến đến vây xem.

- Ai là Trần Trường Sinh?

- Thần Quốc Thất Luật đến đây mấy người?

- Từ Phượng Hoàng trực tiếp đi từ Nam Khê Trai, sẽ không ở trong đội ngũ?

- Trần Trường Sinh ở đâu trong chiếc xe? Có phải là chiếc thứ nhất hay không? Ơ, ngươi nhìn một con thiên mã trắng như tuyết kìa...So với giường sa của nhà chúng ta không sai biệt lắm.

Dân chúng nhiệt tình bàn luận, chỉ trỏ đối với đội ngũ trong liễn xe đó, bầy thiên mã màu trắng thần kỳ xinh đẹp hiển nhiên là tiêu điểm tầm nhìn của mọi người. Khi mọi người biết Trần Trường Sinh ngay tại chiếc liễn xe đầu tiên liễn, càng vọt mạnh qua hướng về phía trước, trên đường phố lập tức trở nên ồn ào lăn lộn, thậm chí không ngừng nghe thấy có người lớn tiếng hô họ tên của hắn.

Một đạo sĩ thiếu niên đến từ trấn Tây Ninh, đọc toàn bộ kho kinh, đã lấy vị trí đứng đầu danh sách của Đại Triều Thí , ở trong Thiên Thư Lăng một ngày cố gắng hết sức nhìn thấy mười bảy bia trước lăng, trở thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện.

Bất kể từ góc độ nào mà nhìn, đây đều là một đoạn huyền thoại, hắn chính là huyền thoại.

Vô số ánh mắt dừng ở trên chiếc xe kia, nóng rực vô cùng, phảng phất muốn cháy phá màn cửa sổ.

Mặc dù có kinh nghiệm dạo phố sau Đại Triều Thí ở kinh đô, Trần Trường Sinh vẫn còn có chút không quen với loại đãi ngộ này, chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng vô cùng.

Nhưng thật ra Chiết Tụ ngồi ở đối diện hắn, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, không chút nào bị ảnh hưởng của âm thành ngoài xe truyền đến và ánh mắt cực nóng đó.

Đội ngũ tiến trực tiếp đi giáo điện của thành Vấn Thủy về phía Chu Viên, đều có Tân Giáo Sĩ dẫn theo giáo sĩ cấp dưới đi xử lý tất cả công việc cụ thể, Trần Trường Sinh viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện này, danh nghĩa là người dẫn đội chuyến này, lại đâu có cần phải đi làm việc này, thay lời mà nói, hắn cùng ý nghĩa môn thần dán trên cửa phòng tương tự.

Giáo điện đã chuẩn bị trước xong gian phòng, người tu hành của các học viện tông phái luân phiên vào ở, Ly Sơn Kiếm Tông mấy năm nay gần đây danh tiếng vang dội quá mức, Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu tiến vào Đông Viện, hai thiếu nữ của Thánh Nữ Phong ở cách vách bọn hắn, Trần Trường Sinh hiển nhiên ở nơi tốt nhất, giáo chủ của thành Vấn Thủy nhiệt tình mời hắn vào chủ điện, Chiết Tụ cũng thành thật không khách khí đi theo.

Sau khi tẩy trừ sửa sang đơn giản, còn chưa tới kịp nghỉ ngơi, liền có giáo sĩ báo lại, nói có người đến viếng thăm Trần viện trưởng.

Trần Trường Sinh giật mình, đoán được người đến là ai, khẩn trương thay đổi xiêm y sạch sẽ trên người, đi đến trước điện.

Một gã nam nhân bộ dáng quản sự đứng ở trước điện, chỉ thấy người này ăn mặc giản dị, bên hông buộc lên một khối ngọc nhưng tuyệt không phải vật tầm thường.



Thấy Trần Trường Sinh, tên quản sự kia quỳ gối chào, có vẻ cực kỳ cung kính.

Thấy hình ảnh này, nhóm giáo sĩ địa phương của thành Vấn Thủy rất là giật mình.

Vấn Thủy Đường Gia kiêu căng từ trước đến nay, mặc dù là Thiên Hải Gia và Thu Sơn Gia cũng không coi trọng như thế, vị đại quản sự này ngày bình thường ngày cả mặt mũi của giáo chủ đại nhân đều rất ít cho, vì sao lúc này biểu hiện khiêm tốn như thế? Phải biết rằng viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện chỉ là hư chức, bậc vị chỉ có tác dụng tại bên trong quốc giáo, cho dù Trần Trường Sinh giao hảo cùng vị độc tôn Đường gia kia, cũng không có mặt mũi trở thành lớn như vậy.

Trần Trường Sinh thật có lỗi đối với vị quản sự Đường gia kia nói:

- Theo đạo lý, vãn bối ta đây nên làm, như thế nào cũng nên đi thăm hỏi lão thái gia một chút, chỉ có điều thời gian Chu Viên chuyến này cấp bách, hơn nữa Giáo Hoàng đại nhân để cho ta phụ trách dẫn đội, cho nên không rời đi ngay, kính xin quản sự thay ta thỉnh an lão thái gia.

Nói xong câu đó, hắn lấy ra một cái hộp nhỏ đã chuẩn bị xong lúc ở kinh đô đưa tới.

Trong cái hộp này là thuốc. Lúc trước hắn cùng Đường Tam Thập Lục trộm vô số dược thảo kỳ quả ở trong Bách Thảo Viên, hơn nữa Lạc Lạc đưa tới những đặc sản Hồng Hà cực kì hiếm thấy ở thế giới loài người này, do Ly Cung Giáo Sĩ luyện chế thành nhiều đan dược, ngoại trừ thời điểm phá cảnh Thông U phục dụng một chút, còn thừa lại rất nhiều, dùng để trợ giúp hiệu quả tu hành không hiện ra, nhưng dùng để cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ còn lại là không còn gì tốt hơn.

Tên quản sự kia tiếp nhận hộp nhỏ, không ngớt lời gửi tới lời cảm ơn, sau đó cũng từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, vẻ mặt khiêm tốn dâng hai tay, nói là lễ gặp mặt của Đường lão thái gia cho Trần viện trưởng, liền cáo từ.

Trở lại chủ điện u tĩnh trong phòng, Trần Trường Sinh mở ra cái hộp kia gác qua trên bàn, chỉ thấy trong hộp là một quả cầu kim loại hình tròn. Quả cầu kim loại này ước cỡ nắm tay, có vẻ cực kỳ nặng nề, mặt ngoài bóng loáng vô cùng, lại có một chút đường cong giống như vảy, quả cầu kim loại này phân cách thành ba bộ phận.

Chiết Tụ đi đến cạnh bàn nhìn thoáng qua, vẻ mặt khẽ biến sắc, sau đó đã trầm mặc thời gian rất lâu.

Trần Trường Sinh nhìn hắn hỏi:

- Làm sao vậy? Xem bộ dáng kinh ngạc của ngươi kìa.

Chiết Tụ nhìn hắn nói:

- Ngươi rốt cuộc cùng Đường Tam Thập Lục là quan hệ như thế nào?

Trần Trường Sinh không giải thích:

- Ta cùng hắn là bằng hữu.

Đúng vậy, Đường Tam Thập Lục là người bạn đầu tiên sau khi hắn vào kinh đô quen biết.

- Nếu chỉ là bạn bè, Đường gia làm sao sẽ tặng cho ngươi cái bảo bối này?

Mặt Chiết Tụ không chút cảm xúc nói.

Trần Trường Sinh giơ tay từ trong hộp lấy ra quả cầu kim loại nhìn giống như tầm thường không có gì lạ kia, cẩn thận quan sát, không có nhìn ra chỗ đặc thù gì.

- Đây là vật gì?

Chiết Tụ đi đến trước người hắn, nhìn quả cầu kim loại đó, từ trước đến nay trong mắt không có cảm xúc dao động gì, cũng nhiều cảm xúc khác thường.

Trận pháp phòng thủ đô thị của các quốc gia ở thế giới loài người, đều là do Đường gia thiết kế chế tạo, binh khí quân giới tốt nhất cũng là do Đường gia thiết kế chế tạo, đại lục ba mươi tám nón giáp sắt thần tướng cũng toàn bộ là do Đường gia thiết kế chế tạo, ngay cả Hồng Hà vây quanh thành Bạch Đế, nghe nói đều là do tổ tiên Đường gia tự mình thiết kế đốc tạo đấy.

Gia tộc kế thừa ngàn thế ở bên Vấn Thủy này, có tiền đến ngay cả Thánh Hậu nương nương đều có chút kiêng kị, không thể xuống tay.

Bảo bối của Vấn Thủy Đường Gia, đương nhiên không phải bảo bối bình thường.

Chiết Tụ nói:

- Thần khí trên Bảng Bách Khí này, chí ít có mười bảy dạng xuất từ Đường gia. Hiện tại Đường gia vẫn có thể chế tạo ra một vài binh khí phi phàm, tuy rằng bởi vì khoáng thạch quý hiếm này dĩ nhiên cạn kiệt, không thể bì kịp được những thần binh nọ trên Bảng Bách Khí năm đó, nhưng ở phương diện thiết kế tinh xảo còn kém hơn. Thần khí trên Bảng Bách Khí hiện tại phần lớn đều bị những học viện tông phái kia cất giấu, tựa như Sương Dư Thần Thương luôn luôn bị cung phụng ở trong Đại Chu hoàng cung, cao thủ đương thời đương nhiên muốn lấy được nhất chính là binh khí của Đường gia sản xuất, cho nên cho dù là tên điên Tiếu Trương như vậy, cũng không dám đắc tội Đường gia.

Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được quả cầu kim loại trong bàn tay trở nên nặng nề.

Chiết Tụ tiếp tục nói:

- Nếu ta không có nhìn lầm, quả cầu kim loại này trong tay ngươi phải là Hoàng Chỉ Tán.

Trần Trường Sinh hơi lặp lại nói:

- Hoàng Chỉ Tán?

Hắn mơ hồ nhớ rõ giống như nghe qua tên này ở nơi nào.

- Đúng vậy, vị Tô tiểu sư thúc Ly Sơn Kiếm Tông kia năm đó, đính chế một pháp khí từ Đường gia, Đường gia đã tiến hành thiết kế nguyên sơ của hắn sửa chữa một ít, cuối cùng đã dùng thời gian ba mươi năm mới chế tạo thành công, pháp khí kia chính là quả cầu kim loại ngươi hiện tại đang cầm trong tay, tên gọi là Hoàng Chỉ Tán.

- Bọn Cẩu Hàn Thực họ thường nhắc tới vị sư thúc tổ kia? ... Nếu là pháp khí vị cao thủ huyền thoại kia đính chế, vì sao bây giờ còn đang ở Đường gia?

- Bởi vì cuối cùng vị Tô tiểu sư thúc kia chưa có tới lấy.

- Vì sao?

- Bởi vì... Hắn trả tiền không nổi.

Trong phòng một vùng yên tĩnh.

Trần Trường Sinh cảm thấy quả cầu kim loại trong lòng bàn tay lại nặng nề mấy phần, âm thanh đều trở nên nhanh lên:

- Thứ này... Rất đắt?

Chiết Tụ nói:

- Hoàng Chỉ Tán là danh tự của Đường lão thái gia tự lấy.

Trần Trường Sinh kêu lên thành tiếng, tỏ vẻ không rõ đây là có ý gì.

- Hoàng Chỉ chính là tiền giấy.

Chiết Tụ nhìn hắn nói.

Trần Trường Sinh suy nghĩ đã hiểu rõ, tiền giấy và ngân phiếu thế gian lưu thông không giống nhau, mệnh giá có thể tùy tiện viết.

Nếu biến số lượng trên tiền giấy thành thật, đó nên là bao nhiêu tiền?

Thế gian ngoại trừ Đường gia, còn có người có thể lấy ra nhiều tiền như vậy tới sao?

Khó trách vị tiểu sư thúc Ly Sơn huyền thoại kia, rõ ràng tự mình thiết kế pháp khí này, cuối cùng lại không thể không nhịn đau từ bỏ.

Hoàng Chỉ Tán này, khiến mọi người thế gian xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Nhưng bây giờ đã rơi vào trong tay hắn.

- Tuy rằng chưa từng có người thấy tận mắt qua Hoàng Chỉ Tán, nhưng bởi vì chuyện này, cây dù này vô cùng nổi tiếng, trong Thiên Cơ Các có người thậm chí nói qua, nếu ngày nào đó Bảng Bách Khí thật sự trùng tu, ở trong danh sách tên binh khí và pháp khí đương thời, cây dù này hẳn là có tư cách nhập bảng nhất.

Chiết Tụ nhìn hắn tiếp tục nói:

- Không cần nói nữa ngươi và Đường Tam Thập Lục chỉ là bạn bè... Cho dù bởi vì ngươi bây giờ là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, Đường Tam Thập Lục là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, Đường gia vì nịnh bợ ngươi, cũng không cần phải lấy cây dù này đến, huống chi... Đường gia từ trước đến nay chỉ nhận mua người, không nịnh bợ người.

Trần Trường Sinh nghĩ đến những lời nọ khi Đường Tam Thập Lục nổi giận nói ở trong Thiên Thư Lăng, biết những lời này không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.