Trần Trường Sinh không hiểu được ý tứ của hắn, dịch lên phía trước mặt của tiểu cô nương, tận lực đưa nàng che chắn phía sau mình.
Ma tộc nam tử trên mặt bi thương, tiếp tục nói: "Bởi vì sự xuất hiện của ngươi, nên ta không thể giết chết nàng, chỉ có thể dùng tới thánh khí, cho nên ta cũng phải chết theo, đây chính là ý chí của quân sư đại nhân, không ai có thể kháng cự được."
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất an, tay nắm chuôi kiếm chặt hơn.
Ma tộc nam tử đứng dậy, nhìn Trần Trường Sinh cảm khái nói: "Thiếu niên, ta không biết ngươi là ai, nhưng ta nghĩ tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành một người cực kỳ tài giỏi, đáng tiếc tối nay ngươi sẽ phải chết cùng ta."
Nói xong câu đó, hắn giơ lên pháp khí trong tay. Theo động tác của hắn, một đạo khí tức cực kì khủng bố từ trên trời giáng xuống. Vô số thiết phiến rất nhỏ, từ trong bóng đêm bay về. Đạo bình chướng vô hình ngăn cách thế giới bên ngoài đã biến mất không còn.
Một cái lưới lớn màu đen khổng lồ phủ xuống mặt đất Quốc Giáo học viện.
"Yên La?" Lạc Lạc sắc mặt trắng nhợt, lẩm bẩm nói.
Xếp hạng mười chín trong Bách Khí bảng, Yên La.
Ma tộc thánh khí.
Tin đồn là Ma Quân đời thứ nhất lúc săn thú dùng làm lưới săn.
Một khi rơi xuống, thiên địa đều bị giam cầm.
Không có gì có thể phá nổi.
Chính là thần binh yêu kiếm nổi tiếng đều không thể phá.
Theo đạo lý mà nói, Ma tộc pháp khí cường đại như thế, ở trên Bách Khí bảng phải xếp hạng cao hơn một chút, ít nhất không nằm sau Phong Vũ tiên. Nhưng bởi vì người tạo ra Bách Khí bảng là Thiên Cơ các của thế giới loài người, khó tránh khỏi có chút chèn ép, nguyên nhân quan trọng hơn là Yên La đã từng bị hao tổn nghiêm trọng.
Nghe nói trong quá khứ xa xôi, Yên La tên thật hẳn phải gọi là Diêm La, lại bị một tuyệt thế cường giả thực lực cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng phá hủy, không còn mạnh mẽ như trong tay Ma Quân đời thứ nhất nữa, cho nên mới đổi tên là Yên La.
Nếu như còn là Diêm La trạng thái hoàn hảo, một khi thi triển ra, có thể dễ dàng đem người trong lưới hóa thành hư vô, hiện tại Yên La bị hao tổn nghiêm trọng, cũng có thể ngăn cách thiên địa, nhưng nếu như muốn dùng để công kích, thì cần người sử dụng lấy tính mạng của mình ra huyết tế.
Đây cũng là nguyên nhân Ma tộc nam tử ban đầu không chịu dùng pháp khí này để công kích. Cho đến khi Trần Trường Sinh một lời kinh phong vũ, hắn bị thương nặng, biết không thể hoàn hảo không tổn hao gì giết chết Lạc Lạc, mới không còn cách nào khác sử dụng pháp khí này.
Bị buộc phải lao vào tử vong, tự nhiên có chút bi thương.
Nhìn lưới lớn màu đen sắp phủ xuống mặt đất, Lạc Lạc rất khiếp sợ, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng nhận ra cái lưới này, biết được Yên La cho dù không còn uy lực kinh khủng như trong quá khứ, cũng không phải kà người bình thường có thể ngăn cản nổi .
Phong Vũ tiên của nàng khẳng định không cách nào ngăn trở.
Chỉ có Sương Dư thần thương trong truyền thuyết mới có thể phá, nhưng thần thương ở trong hoàng cung, sao có thể đến giúp đây?
Nàng ngẩng đầu nhìn về lưới đen trong bầu trời, Phong Vũ tiên trong tay đâm ra như điện, mang theo mưa gió gào thét mà đi.
Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên.
Phong Vũ tiên như giao xà bị tia chớp đánh trúng, xương cốt vỡ thành vô số đoạn, u ám rút lui.
Một đạo lực lượng kinh khủng khó có thể tưởng tượng, theo chuôi roi truyền vào thân thể nhỏ bé của nàng.
Phù một tiếng vang lên, nàng miệng phun máu tươi, té xuống phía sau.
Tối nay trận khổ chiến này, đối với một tiểu cô nương mười bốn tuổi mà nói, thực sự tiêu hao quá lớn, lúc này nàng đã không thể chống chọi nổi, trước mắt mơ hồ, sắp hôn mê, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy chính là —— thiếu niên kia đã rút đoản kiếm, đâm về phía bầu trời.
Thanh kiếm kia thật ảm đạm, thật bình thường, hơn nữa còn rất ngắn.
Thiếu niên giơ cao tay, hướng phiến lưới đen như cả tinh không đâm tới.
Động tác của hắn có chút chậm chạp, làm cho người ta cảm thấy bi thương.
Bởi vì chênh lệch quá lớn, cảm giác như không thật, làm người ta tuyệt vọng.
Giống như muốn giơ cánh tay ngăn cản một cỗ xe ngựa đang điên cuồng lao tới, tựa như một quả trứng chim từ trên Cam Lộ Đài rơi xuống, đập vào mặt đất kiên cố.
Lạc Lạc cảm thấy thật xin lỗi, nếu như không vì mình, hắn sẽ không chết đi.
Sau đó, nàng ngất đi.
...
...
Xuy.
Một thanh âm vang lên.
Tấm lưới đen tựa như không thể phá vỡ, bỗng nhiên rách ra một đạo cái khe, gió đêm đã bị ngăn cách thật lâu, mãnh liệt rót vào trong lưới, sau đó là tinh quang chân thật, như thác nước đổ vào.
Sâu trong tinh quang đầy trời bỗng nhiên xuất hiện một đám mây rừng rực như lửa, đoàn mây đỏ này chẳng biết xuất hiện lúc nào, trong nháy mắt rơi vào trung tâm Quốc Giáo học viện, cỏ xanh trên bãi cỏ quắt đi, lá trên cây hòe khô héo cuộn vào, nhiệt độ không ngừng đẩy lên cao.
Đó là một con hỏa vân lân!
Hỏa vân lân vó trước đạp vào ngực Ma tộc cường giả, chỉ nghe rắc rắc phần phật một tiếng giòn vang, Ma tộc cường giả xương ngực vỡ vụn, máu tươi cuồng phun, thân thể rơi vào trong sân cỏ, tay phải như cũ nắm thật chặt pháp khí.
Lại nghe một tiếng lệ vang!
Một đạo ánh đao rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm trong Quốc Giáo học viện.
Cánh tay phải cùng với huyết thủy của Ma tộc cường giả vọt lên, bắn vào trong hồ nước xa xa.
Phía trên hỏa vân lân là một trung niên nam tử, cả người mặc giáp, giáp cũng là màu huyết sắc đỏ sẫm, vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống quan sát người này.
Ma tộc cường giả trong mắt hiện lên tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Thì ra là ngươi, khó trách có thể phá được Yên La..."
Đại Chu Ngự Thiên thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên, lấy hỏa vân lân làm tọa kỵ, cầm huyết quang thần đao!
Hắn rất được Thánh Hậu tín nhiệm, chấp chưởng Đại Chu cấm quân đã nhiều năm.
Đại lục ba mươi tám thần tướng, xếp hạng thứ hai!
"Da Thức Đàn Luật, quả nhiên ngươi trốn ở trong kinh thành."
Tiết Tỉnh Xuyên nhìn người kia cả người đầy máu nằm dưới chân tọa kỵ của mình, mặt không chút thay đổi nói: "Dĩ nhiên, ngươi không có tư cách để cho bổn tướng tìm kiếm thời gian dài như vậy, nhưng ta rất muốn biết, sau khi ngươi bị đưa vào Thanh Lại ty, còn có thể không nói ra tung tích Hắc Bào hay không."
Ma tộc nam tử kia gọi là Da Thức Đàn Luật. Hắn vốn đã tuyệt vọng, nghe được câu này mới biết loài người muốn từ trên người mình tìm kiếm tung tích của quân sư đại nhân, càng thêm tuyệt vọng, khi hắn phát hiện mình ngay cả tự sát cũng không làm được, lúc này đã tuyệt vọng cực độ.
Cường giả chân chính là gì? Tiết Tỉnh Xuyên chính là cường giả chân chính!
Ở trước mặt của hắn, ngươi muốn chết cũng không chết được!
Sưu sưu sưu sưu, Quốc Giáo học viện vang lên vô số tiếng xé gió, trong bầu trời đêm mơ hồ còn có thể thấy vài tòa phi liễn đang nhanh chóng tới gần.
Cuộc chiến đấu này phát sinh ở địa phương quá gần hoàng cung, sau khi Yên La bị phá, tự nhiên kinh động đến vô số người.
Tiết Tỉnh Xuyên các cường giả chạy tới trước tiên, sau đó cấm quân cùng với cao thủ trong cung, cũng vội vàng chạy tới.
Trong bóng đêm, có vô số bóng người bay qua tường viện, xuất hiện ở nơi này, những người đó nhìn hình ảnh trong tràng, khiếp sợ dị thường, căn bản không để ý tới tên Ma tộc nam tử bị Tiết Tỉnh Xuyên chế trụ, trực tiếp chạy như điên đến trước mặt của Lạc Lạc, nhanh chóng đem nàng mang đi.
Tiết Tỉnh Xuyên biết thân phận của những người này, cũng không ngăn cản. Có thể ở trong kinh đô tìm được Da Thức tộc nhân cực kỳ giỏi ẩn nặc trong Ma tộc, hơn nữa còn bắt sống, nhờ vậy có thể đến gần với tên Ma tộc quân sư thần bí kia, điều này làm cho hắn cực kỳ hài lòng.
Chẳng qua là câu nói của Da Thức Đàn Luật trước khi bất tỉnh...
Tiết Tỉnh Xuyên khẽ cau mày, hắn biết rõ, lúc chính mình chạy tới, Yên La đã phá.
Có cấm quân đem Ma tộc nam tử cấm chế, kéo vào trong bóng đêm, đợi chờ hắn đúng là kết quả cực kỳ bi thảm.
Hỏa vân lân chậm rãi giẫm chận tại chỗ xoay lại, hắn nhìn thiếu niên cách đó không xa, mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi là ai?"
Trần Trường Sinh còn nắm thật chặt thanh đoản kiếm, có chút không hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nghe thấy câu này, hắn mới giật mình tỉnh lại, đem đoản kiếm thu vào trong vỏ, nói: "Ta là học sinh nơi này."
Tiết Tỉnh Xuyên vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ thiếu niên tầm thường này, chính là tân sinh của Quốc Giáo học viện mà mọi người đang nhắc tới.
Hắn liếc mắt nhìn, liền biết thiếu niên này chỉ là người bình thường, thanh kiếm kia cũng rất tầm thường, biết tối nay hắn hẳn là bị tai bay vạ gió, đối với thiếu niên dám cầm đoản kiếm, ngăn cản tên Ma tộc cường giả kia, hắn có chút thưởng thức.
Nhưng chẳng qua là thưởng thức mà thôi.
Không người nào nguyện ý để ý tới Quốc Giáo học viện, vì đó là một địa phương bị nguyền rủa.
Hắn cũng không muốn để ý.
Có người tiến lên xác định thân phận của Trần Trường Sinh.
Hỏa vân lân đạp đất bay lên, ngự tinh hà mà đi, không lâu sau liền biến mất ở hoàng cung.
Trần Trường Sinh nhìn hình ảnh này rất rung động.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm rất sớm, Lạc Lạc đã tỉnh lại. Thân thể của nàng vốn không giống người thường, đêm qua chủ yếu là do tiêu hao quá nhiều, cũng không phải bị thương, tinh thần đã sớm khôi phục mười phần.
Nhưng nàng không có rời giường, nàng mở mắt thật to, nhìn tấm màn thuê hoa xinh đẹp trên giường, nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, nhất là hình ảnh trước khi mình hôn mê, có chút sợ run.
Lưới lớn khổng lồ rơi xuống, tựa như trời sập.
Thời điểm nàng cho là một khắc sau nàng sẽ chết đi, nàng nhìn thấy thiếu niên kia đứng phía trước của mình, cầm lấy đoản kiếm nghênh đón.
Phụ thân trước kia đã nói, trời sập sẽ có người thay ngươi đỡ, những lời này làm cho nàng cực kỳ không vui, bởi vì nàng cảm thấy lời này là phụ thân trêu đùa mình quá thấp, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình nhỏ bé.
Thiếu niên kia thật ra cũng không cao lắm, nhưng cao hơn nàng.
Cho nên khi trời sập, hắn đã thay mình cản trở.
Lạc Lạc không biết tại sao, cảm thấy rất vui vẻ, khanh khách nở nụ cười.
Sau đó nàng nhớ tới chuyện gì, tâm tình bị hù dọa, hô to: "Người đâu?"
Hơn mười tộc nhân lao tới, thế tới như lửa.
Nàng bất an hỏi: "Hắn không có sao chứ?"
Những người có thể đi theo hầu hạ chính mình, vô luận là nam hay nữ, cũng tất nhiên rất thông minh, nghe lời này, liền biết nàng đang muốn hỏi ai, có người bẩm: "Tiết Tỉnh Xuyên thần tướng đêm qua kịp thời chạy tới, thiếu niên kia không bị thương."
Lạc Lạc vỗ vỗ bộ ngực, có chút nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt."
Nàng tung mình rời giường, nói: "Ta đi gặp hắn một chút."
Các tộc nhân liếc mắt nhìn nhau, nhất tề quỳ xuống, có người thậm chí đỏ mắt.
Lạc Lạc giật mình tỉnh lại, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, sau này sẽ không gây ra chuyện như ngày hôm qua nữa."
Các tộc nhân cảm thấy rất an ủi, Tiểu Điện hạ rốt cuộc đã trưởng thành rồi sao?
"Nhưng ta phải đến gặp hắn."
Lạc Lạc nhìn các tộc nhân rất chân thành nói: "Hắn là người rất quan trọng đối với ta."
Nghe xong những lời này, trong phòng nhất thời yên lặng như tờ.
Liên tưởng đến việc đêm qua sở dĩ Tiểu Điện hạ len lén rời khỏi Bách Thảo Viên, cuối cùng bị Ma tộc tìm được cơ hội để mưu hại, cũng là bởi vì nửa đêm muốn đi gặp thiếu niên kia...
Các tộc nhân cảm thấy rất hoảng sợ, Tiểu Điện hạ rốt cuộc muốn trưởng thành sao?