Chử Thì lâm chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, nhưng đối với những người tu hành đã tẩy tủy thành công mà nói, đi qua không cần dùng thời gian quá dài. Mấu chốt nhất của việc vượt qua phiến rừng cây này là dùng thần thức tìm ra con đường, cho nên chỉ có thí sinh có lòng tin đi ra khỏi lâm hải, mới bắt đầu vào rừng, đạo lý ngược lại cũng giống như thế, thí sinh vào rừng ý nghĩa căn bản cũng là có thể tìm được lối ra, chỉ xem thời gian dài ngắn bao nhiêu thôi.
Vũ thí hiện trường truyền đến tin tức để cho mọi người trong Chiêu Văn điện cảm thấy giật mình, Mao Thu Vũ cầm lấy báo cáo, phát hiện thời gian Trần Trường Sinh từ lúc bắt đầu phát ra thần thức, đến khi đi vào lâm hải, so với Lương Bán Hồ còn muốn ít hơn, Trần Lưu vương cũng đứng bên cạnh thấy được, khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ Trần Trường Sinh có cường độ thần thức mạnh như vậy?"
"Thần thức nếu quả thật mạnh như thế, làm sao có thể tẩy tủy không thành công chứ?"
Ly cung phụ viện viện trưởng phản bác mặt không chút thay đổi, hắn căn bản không tin tưởng Trần Trường Sinh có thần thức mạnh như thế.
Trần Lưu vương trầm ngâm chốc lát nói: "Lúc trước nhìn Trần Trường Sinh, tựa như đã tẩy tủy thành công."
Ly cung phụ viện viện trưởng cười lạnh nói: "Mặc dù tẩy tủy thành công thì thế nào? Dùng thời gian dài như thế mới có thể tẩy tủy thành công, thần thức chắc cũng chỉ thường thường, chỉ sợ người thiếu niên kia căn bản vẫn chưa nhìn ra đường trong Chử Thì lâm, biết mình không thể nào vượt qua, nên đánh liều xông vào trong."
Chiêu Văn điện lại một lần nữa an tĩnh, bởi vì phụ viện viện trưởng nói có lý —— lúc này bên trong mấy trăm tên thí sinh ở Chử Thì lâm, nhất định có rất nhiều người làm như hắn nói, căn bản không có biện pháp ở phía ngoài rừng dùng thần thức tra xét toàn bộ bản đồ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành phải đi vào lâm hải, muốn dựa vào may mắn để thoát ra ngoài. Trần Trường Sinh cũng có thể đang làm như thế.
Mọi người nhìn giáo chủ đại nhân ngồi ở ngay giữa, giáo chủ đại nhân vẫn nhắm mắt, phảng phất ngủ thiếp đi, căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Chuyện phát sinh kế tiếp, để cho sắc mặt Ly cung phụ viện viện trưởng nhanh chóng trở nên khó nhìn.
Chử Thì lâm tin tức không ngừng truyền về tới trong Chiêu Văn điện, có giáo sĩ mở bản đồ, ghi rõ tình huống trước mắt —— điểm đỏ đại biểu cho vị trí của Trần Trường Sinh, sau khi tiến vào lâm hải không còn chút dừng lại, không ngừng di động, mặc dù lộ tuyến tất nhiên khúc chiết , nhưng phương hướng thủy chung là đi về phía trước , nhất là tốc độ di động ổn định, đại biểu hắn đã định liệu trước, vô cùng tự tin.
Thời gian dần trôi, điểm đỏ đại biểu vị trí của Trần Trường Sinh không ngừng mà đi ra phía ngoài lâm hải, tạo thành một đường nhìn như phức tạp, trên thực tế đã coi như là đơn giản nhất, Chiêu Văn điện trở nên càng ngày càng an tĩnh, mọi người quan sát lối ra của con đường kia, mặc dù lúc này còn nhìn không rõ ràng, nhưng đại khái cũng hiểu được, sẽ không có bất cứ vấn đề gì .
Tân giáo sĩ vẫn đứng ở ngoài điện không biết đã nhìn thấy gì, lau mồ hôi trán, lộ ra vẻ tươi cười.
Giáo sĩ lần nữa hồi báo tình huống mới nhất của vũ thí, điểm đỏ nổi bật trên bản đồ tiếp tục di chuyển về phía trước, chẳng qua lần này đã trực tiếp rời khỏi phạm vi của Chử Thì lâm.
Chiêu Văn điện vẫn an tĩnh, giáo chủ đại nhân vẫn nhắm mắt, căn bản không thấy một chút lo lắng nào.
Ly cung phụ viện viện trưởng trầm mặc không nói.
Trần Lưu vương cảm khái nói: "Người này thần thức lại cường đại đến thế, trước đó lại không có ai nghĩ đến?"
Đúng là không người nào nghĩ đến, Trần Trường Sinh tẩy tủy cũng không thể thành công, lại có thần thức cường đại như thế.
Mao Thu Vũ nói: "Sau khi đại triêu thí kết thúc, hãy đi hỏi đứa bé kia về quá trình định mệnh tinh."
Mọi người xôn xao gật đầu, nếu Trần Trường Sinh có thần thức cường đại như thế, định mệnh tinh tự nhiên sẽ bất phàm, dĩ nhiên phải ghi chép lại rõ ràng, cho là vinh quang của Đại Chu triều.
So với Chiêu Văn điện chậm hơn một chút, bên ngoài Ly cung dân chúng đang xem náo nhiệt, cũng mau chóng biết được tình hình mới nhất của vũ thí, vang lên một mảnh hoan hô.
Nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng hoan hô, Mạc Vũ nói với Trần Lưu vương: "Không ai dám đặt cược Trần Trường Sinh có thể đạt được thủ bảng thủ danh, ngươi nghĩ xem bọn họ hoan hô vì điều gì?"
Trần Lưu vương cảm thấy giật mình, suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, vui sướng mới vừa chớm lên, nhất thời tan biến mất tích.
Mạc Vũ mỉm cười.
Dân chúng không ai đặt cược Trần Trường Sinh thắng, nhưng bởi vì hắn thông qua vũ thí mà vui mừng khôn xiết, tự nhiên là bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, Trần Trường Sinh ở trong đối chiến, không thể có bất cứ cơ hội nào, dù sao các thiếu niên của Quốc Giáo học viện sẽ không làm cho mình thua mất tiền, dân chúng tự nhiên có đầy đủ lòng vị tha ủng hộ cho hắn.
Đi ra khỏi lâm hải, chạm mặt mà đến chính là làn gió mát lạnh, để cho Trần Trường Sinh tinh thần có chút mỏi mệt cũng cảm thấy phấn chấn hơn, về phần những ánh mắt kinh ngạc thậm chí có thể nói là khiếp sợ, được hắn cố ý không để ý, ngoài lâm hải Ly cung giáo sĩ chịu trách nhiệm ghi lại thành tích vũ thí cùng các thí sinh kia, làm sao có thể nghĩ đến, hắn lại có thể đi ra nhanh như vậy —— Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian cực ngắn, đã vượt qua Chử Thì lâm, thậm chí so với Lương Bán Hồ còn ngắn hơn, chẳng qua bây giờ còn chưa thể nào xác nhận, hắn cùng với tên thiếu niên quần áo đơn bạc dùng thân phận học sinh Trích Tinh học viện tham gia đại triêu thí kia, ai là người nhanh hơn.
Quay đầu nhìn lâm hải, nghĩ tới lúc trước trong lúc dùng thần thức đi lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng dào dạt, làm hắn trầm mặc một lát.
Thanh Đằng yến cùng với Thanh Vân bảng, đã chứng minh hắn không phải là phế vật, nhưng nếu nói đọc một lượt Đạo Tàng, học thức uyên bác, ở trong thế giới cường giả là vua, cuối cùng chỉ là một bông hoa xinh đẹp mà trống rỗng thôi, thế giới này coi trọng nhất vẫn là lực lượng, cũng chính là lực lượng trực tiếp có thể ảnh hưởng sinh tử .
Hôm nay, lần đầu tiên hắn chứng minh với cái thế giới này, chính mình có loại lực lượng đó.
Nhưng những thứ này còn chưa đủ, thông qua Chử Thì lâm chẳng qua là phần đầu của vũ thí, hắn muốn đi vào giai đoạn đối chiến, còn phải làm rất nhiều chuyện.
Đi ra khỏi lâm hải, đi qua một cái thảo điện, liền đi tới một con sông xuân xinh đẹp.
Con sông này tên là Khúc giang, chảy qua Ly cung, cuối cùng đổ vào Lạc Thủy, nhưng ở khu vực Triêu Dương viên, bởi vì địa thế bằng phẳng cùng với trong lịch sử một lần đào sâu mở rộng lòng sông, mặt nước Khúc giang so với Lạc Thủy trong kinh đô càng thêm rộng rãi, chỗ hẹp nhất giữa hai bờ sông, ít nhất cũng phải cách nhau mười trượng.
Khúc giang mặt sông rất bình tĩnh, nước sông thâm lục, đối với các văn nhân mặc khách mà nói, hình ảnh như vậy, có thể để cho bọn họ sinh ra rất nhiều thi tình cùng họa ý, nhưng đối với Trần Trường Sinh cùng đại đa số thí sinh mà nói, con sông ngăn trước mặt, giống như một cái gương đồng đầy vết gỉ, quan cảm không có gì đẹp đẽ.
Cảnh đẹp hay không, quyết định bởi tâm tình của người ngắm cảnh.
Vũ thí đại triêu thí năm nay, thật sự rất hay.
Phần đầu là để cho thí sinh vượt qua lâm hải.
Phần sau là để cho thí sinh lướt qua thanh giang.
Chỉ cần thí sinh thông qua Khúc giang phẳng như gương sáng, bề rộng chừng mười trượng, tới bờ bên kia, coi như đã thông qua vũ thí, có tư cách tham gia đại triêu thí đối chiến.
Vấn đề chính là đây không phải chuyện đơn giản.
Nhất là quy tắc đã viết rất rõ ràng, trừ đáy giày ra, bất kỳ vị trí nào trên thân thể của thí sinh bị ướt, đều coi như thất bại.
Trần Trường Sinh đi tới bên bờ, nhìn về phiến thanh lâm ở bờ bên kia, tự nhiên nhớ tới mặt hồ trong Quốc Giáo học viện.
Tân giáo sĩ nói tới bờ bên kia, thì ra chính là ở chỗ này.