Bởi vì mất máu quá nhiều, Thất Gian có chút mơ hồ, nghe thấy lời Chiết Tụ nói, qua một lát mới phản ứng lại được, nháy mắt thanh tỉnh rất nhiều, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gian nan quay đầu nhìn về phía Chiết Tụ, thấy mặt y không chút thay đổi, cặp mắt kia rõ ràng đã mất đi thần thái, thân thể lập tức cứng ngắc vô cùng.
- Ngươi... không nhìn thấy nữa à?
Giọng Thất Gian run rẩy nói, sau đó liền định từ trên lưng hắn bò xuống.
Chiết Tụ không để cho nàng xuống, hai cánh tay như gông sắt túm chặt lấy chân của hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ truyền đến trên đùi mình, Thất Gian vừa thẹn vừa giận, dùng hết khí lực muốn rời khỏi. Mặc cho nàng giãy dụa thế nào, Chiết Tụ đều không chút phản ứng, đứng như phỗng, giống hệt pho tượng vậy. Khí lực của Thất Gian càng ngày càng yếu, biên độ giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đành từ bỏ, vô lực một lần nữa nằm sấp trên lưng Chiết Tụ.
Lúc này nhìn Chiết Tụ, bình thường mặt không chút thay đổi, làm nàng ghét cay ghét đắng, thầm nghĩ rời xa khỏi bộ mặt đáng ghét này, đột nhiên, hiện tại lạ có them chút hương vị không nói lên lời.
Đúng vậy, thật sự rất giống một pho tượng, giống một con sói đứng trên vách đá, nhìn ra phương xa, hay còn giống một thiếu niên.
Vô tình, đáy lòng của Thất Gian trở nên mềm mại đi nhiều, đáy mắt cũng nhu mì hơn, nhìn mặt Chiết Tụ, trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn toát ra vẻ kính nể, nhưng mà chẳng biết tại sao, nàng lại cảm thấy đặc biệt khổ sở, nhất là nhìn ánh mắt của Chiết Tụ, vì thế nàng khóc nấc lên, khóc vô cùng thương tâm.
Ánh mắt của Chiết Tụ vẫn như trước hờ hững, dường như căn bản không có bị thứ gì bên ngoài ảnh hưởng, nói:
- Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, ta chắc chắn sẽ là kẻ khóc nhiều nhất trên thế giới này.
Ở trên cánh đồng tuyết, chiến đấu với Ma tộc, có vô số thứ cần giải quyết, những vấn đề liên quan tới sinh với tử.
Thất Gian cảm thấy rất mất mặt, giơ cánh tay lên dùng tay áo đi lau nước mắt trên mặt, lại không thể nào lau sạch sẽ được, bởi vì nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Giọng nói của Chiết Tụ trở nên có chút chần chừ:
- Hay là... Ngươi…
Sau đó hắn trầm mặc một lát, mới nói thêm:
- Đừng khóc, không có chuyện gì đâu.
Rất rõ ràng, hắn không am hiểu cách an ủi người khác, càng không am hiểu cách dỗ dành, cho nên giọng điệu có vẻ có chút cứng nhắc, nhưng bởi vậy càng tỏ vẻ chân thành.
Thất Gian sụt sịt mũi, có chút ấm ức ừ một tiếng, cũng không biết phần là vì sao mà ấm ức, sau đó hạ giọng nói:
- Vậy... Chúng ta đi thôi.
Chiết Tụ nhìn màn đem trước mắt, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Vẫn là đang đi vào rừng sâu trong núi.
Thất Gian chống tay lên vai hắn, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn con đường núi thẳng tắp phía trước hai người, nói:
- Vẫn đi về phía trước, bốn trăm trượng sau quẹo phải, ta sẽ chỉ tiếp.
Chiết Tụ không chút do dự, ôm chặt chân của hắn, bước thẳng về phía trước, không hề tỏ chút hoài nghi nào về lời của hắn.
Điều này làm cho Thất Gian có chút cảm động, cũng có chút khó hiểu.
Gió núi thổi lất phất qua mặt Chiết Tụ, hắn liền nhắm chặt hai mắt lại.
Sau đó, gió núi mới rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Gian.
Ngọn gió kia, dường như mang theo chút nhiệt độ nào đó.
Thất Gian cảm thấy có chút ấm áp, có chút an tâm.
Trong núi hoang Chu Viên, không ngừng vang lên tiếng bước chân và giọng nói yếu ớt của Thất Gian, còn có tiếng Chiết Tụ trầm ổn lạnh lùng trả lời.
- Chậm một chút, phía trước có chướng ngại.
- Một dòng suối nhỏ, hai trượng, bên bờ đối diện là đất cát.
- Ngươi không có sao chứ?
- Nhanh nữa lên.
- Nhưng...
- Không có nhưng nhị gì hết.
- Cẩn thận, đừng đâm vào cây.
Dựa theo cách của Chiết Tụ, bọn họ nhất định phải mau chóng tìm được những người tu hành trong Chu Viên, tuy rằng họ đã đi hơn mười dặm đường, nhưng một bóng người đều không gặp được. Đại đa số người tu hành, đêm qua đã dựa theo Trần Trường Sinh hoặc là thiếu nữ áo trắng kia sắp xếp, tập trung vào mấy góc trong Lâm Viên rồi.
Bây giờ nghĩ lại, điều này hẳn cũng nằm trong sự tính toán của vị quân sư Ma tộc huyền thoại kia.
Chu Viên ngăn cách với bên ngoài ngăn cách, người tu hành vì tranh đoạt pháp khí hoặc là kế thừa thứ gì đó, tất nhiên bết nội hồng. Cho dù có là người thành công ngăn trở hỗn loạn, như vậy người tu hành vào Lâm Viên, khẳng định cũng sẽ được tập trung ở mấy khu vực, mà giống như Chiết Tụ, đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông, chính là mục tiêu phải giết chết của Ma tộc, thì ngược lại càng có khả năng tự hành động một mình.
Chiết Tụ và Thất Gian dừng lại trước một vách núi, khoảng cách gần nhất với căn cứ mà người tu hành tập hợp, còn có khoảng hơn chục dặm nữa.
Khi bọn họ đến con đường phía sau sườn núi, thì bóng đã nắng chiếu xuống tạo thành chiếc bóng dài.
Tức là phu phụ ma tướng đã sắp đuổi tới, vẫn như cũ, mang theo nồi sắt lớn, nhìn như giống chuyển nhà, trên thực tế tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Thất Gian thống khổ ho khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên càng thêm tái nhợt, nói:
- Tây nam, khuê chẩn sao vị, ước chừng... sáu dặm, không, năm dặm.
Đối với bọn họ mà nói, hai bóng dáng phía xa trên sườn núi của phu phụ ma tướng, tựa như bóng ma tử vong, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi.
- Bọn họ dừng lại rồi.
Thất Gian có chút giật mình.
Chiết Tụ nói:
- Bọn họ đang xem chúng ta sẽ đi đường nào.
Hắn hiện tại tuy rằng không nhìn thấy bất luận cái gì, nhưng hai ngày trước hắn đã cùng Trần Trường Sinh ở Chu Viên đi lại rất nhiều lần, nên đã ghi nhớ hoàn toàn cảnh vật. Nếu bọn họ còn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi vào bên trong núi hội họp cùng những người tu hành, vậy chỉ cần đánh lạc hướng vợ chồng ma tướng, xuyên qua một ngọn núi, liền có thể cản bọn họ.
Chiết Tụ trầm mặc một lát, tính toán một chút khoảng cách và vị trí của hai bên, biết rõ không có cách nào đuổi được tới núi Lâm Ngữ.
Hắn mơ hồ nhớ rõ ở ven hồ dường như nghe ai đó nói qua, Ma tộc có thể bất cứ lúc nào cũng có thể biết được vị trí của bọn họ.
Cho dù là đối phương không thể nắm giữ vị trí của mình, hiện tại xem ra, đôi phu phụ kia không hổ là ma tướng, rõ ràng là hai người đuổi giết hai người, chính là dùng tới binh pháp và bày trận —— giữa đuổi giết và chạy trốn, bọn họ căn bản không có biện pháp tới gần bên núi Lâm Ngữ một bước, ngược lại bị buộc càng ngày cách càng xa.
Chiết Tụ cõng Thất Gian trên lưng, cảm nhận được tia nắng chiều tà cuối cùng dừng ở trên mặt, trầm mặc một lát, sau đó xoay người nhìn về hướng tây nam.
Hắn không nhìn thấy, nhưng hắn muốn nhìn một chút hướng hai ma tướng muốn giết mình.
Nơi xa trên triền núi, bị ánh nắng chiều bao phủ, như đang thiêu đốt.
Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh đứng trên đám cỏ như đang bị ánh nắng thiêu đốt, cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Hai bên từ phía xa nhìn nhau.
- Ta sắp bắt đầu chạy.
Chiết Tụ bỗng nhiên nói, bình tĩnh mà kiên định.
Nhìn không thấy đường, lại phải chạy trốn?
Thất Gian giật mình, tay bám lấy đầu vai hắn, trong vô thức nắm chặt một chút.
Chiết Tụ nói:
- Ngươi nói cho ta biết vị trí của bọn họ, đồng thời thay ta chỉ đường, hiện tại... đầu tiên ngươi nói cho ta biết, vách núi trước mặt này, cao bao nhiêu.
Thanh âm của Thất Gian rất suy yếu, lúc này càng thêm run rẩy, bởi vì căng thẳng, nhìn một lát rồi nói:
- Đại khái là ba phần tư góc... Ngươi thật sự có thể chứ?
- Nhất định sẽ thường xuyên té ngã, chỉ cần bò dậy được là vẫn có thể chạy được.
Chiết Tụ đã trầm mặc một lát, nói:
- Ngã sẽ rất đau, ngươi đừng khóc.
Thất Gian khẽ ừ một tiếng.
Chiết Tụ lại đã trầm mặc một lát, nói:
- Ôm chặt một chút.
Thất Gian lại khẽ ừ một tiếng, sau đó hai tay đưa về phía trước ôm chặt cổ của hắn, đầu dựa vào vai hắn.
Đã làm xong tất cả chuẩn bị, Chiết Tụ hít một hơi thật sâu, trong cơ thể chân nguyên cuồng bạo vận chuyển, ý đồ theo muốn phát tán đi Khổng Tước Linh độc tố, sau đó cúi xuống bò đi.
Theo động tác của hắn, hai đầu gối, lấy một loại phương thức kỳ dị, trở nên cong xuống.
Giày trên chân hắn bục tan, móng vuốt sắc bén từ trong lông mao mọc ra, đâm vào vách đá cứng rắn, phát ra thanh âm ken két.
Đồng thời, hai má và phần bên cạnh cổ của hắn, sinh ra vô số sợi lông thô ráp cứng rắn.
Con ngươi của hắn bởi vì yêu hóa mà trở nên đỏ quạch, ở nơi sâu nhất trong đồng tử cùng độc tố màu lục lăn lộn, biến thành một màu sắc rất kỳ quái.
Nhìn giống như chanh vừa kết trái, vô cùng chua, có thể kích thích ra vô số tinh thần.
- Sợ sao?
Hắn hỏi.
Thất Gian không trả lời, tay ôm chặt hơn chút nữa, dựa vào cũng chặt hơn chút nữa.
Chiết Tụ dường như có chút không ngờ, an tĩnh một lát sau, khóe môi hơi hơi giơ lên, hẳn là mỉm cười.
Nếu Trần Trường Sinh nhìn thấy hình ảnh này phát sinh, nhất định sẽ vô cùng giật mình, bởi vì hắn không nhớ là mình từng nhìn thấy Chiết Tụ cười.
Tiếc nuối chính là, Thất Gian lúc này lại chôn mặt vào cổ của hắn, nên không nhìn được cảnh này.
Chiết Tụ không nói thêm gì nữa, ôm chặt hai chân của Thất Gian, liền hướng tới dưới vách núi vọt đi.
Cát đá văng khắp nơi, đá mảnh bay loạn.
Chiết Tụ cõng Thất Gian ở trong núi hoang, vừa chạy như điên, chân của hắn mỗi một lần hạ xuống, đều đâm thật sâu vào vách núi đá cứng rắn, tiếp đất vô cùng vững chắc.
Khổng Tước Linh độc tố, tổn hại đến thị giác của hắn, nhưng không ảnh hưởng đến những năng lực khác.
Thiếu nên Lang tộc sau khi yêu hóa, có được khả năng cân bằng và tốc độ gần như hoàn mỹ, nếu phải chạy trốn vô cùng thuận lợi, cùng với bản năng thích ứng hoàn cảnh, cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ trong một, hắn cõng Thất Gian trên lưng, đã vọt xuống dưới vách núi.
Cách đó vài dặm trên sườn núi kia là phu phụ ma tướng, rõ ràng không ngờ tới bọn họ lại chọn phương thức này, dùng phương hướng này phá vây, khựng lại một lát mới bắt đầu tiếp tục truy kích.
Cùng với âm thanh ầm ầm, vách núi khẽ chấn động, hai bóng rồng theo sát lao tới.
- Nam dã, chẩn tinh vị, bốn dặm.
Thất Gian thu hồi tầm mắt, dùng giọng nói suy yếu tận tình nói:
- Ba trăm, hai trăm bốn mươi, hai trăm, một trăm bảy mươi, thềm đá, góc bốn mươi mốt độ, chuẩn bị... nhảy!
Chiết Tụ giống như một con sói trẻ tuổi, cõng theo Thất Gian trên lưng ở đây vùng sơn cước điên cuồng chạy, hóa thành một đạo bóng xám, hướng tiền phương nhảy hơn mười trượng, trực tiếp nhảy tới trên thềm đá đối diện.
Thất Gian cảm thụ được phía dưới truyền đến chấn động, bụng đau nhức, lại chịu đựng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, suy yếu nói:
- Đi thẳng bốn trăm trượng, vào rừng?
Toàn bộ tâm trí của Chiết Tụ lúc này đều đặt ở việc chạy trốn, không có trả lời, chỉ gật gật đầu.
Thất Gian một lần nữa ngóc đầu gác vào trên vai của hắn, cảm thụ được chấn động không ngừng truyền đến, nhìn khu rừng càng ngày càng gần kia, hai tay càng bắm chặt, tâm tình cũng càng thêm căng thẳng.
Nhìn không thấy đường, lưng lại cõng theo một người bị trọng thương, vẫn phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Hơn nữa lại là trong núi hoang.
Điều này rất điên cuồng.
Chiết Tụ lại làm việc điên cuồng như vậy.
Điên cuồng tất nhiên phải trả giá thật nhiều.
Cho dù hắn đã yêu hóa, nhưng Thất Gian vẫn dùng hết tất cả cố gắng tính toán, càng không ngừng chỉ đường, vẫn như cũ khó tránh khỏi té ngã, hơn nữa ngã rất mạnh.
Nhưng tựa như ở trên vách núi, hắn đã nói qua, mỗi lần té ngã, hắn đều không chút nào ngừng nghỉ lại bò dậy, sau đó tiếp tục chạy trốn.
Bởi vì chỉ có như vậy không màng mạng sống mà điên cuồng chạy, mới có thể sống sót.
Ban đầu mấy lần ngã sấp xuống, Thất Gian đều trong vô thức nhắm mắt lại, nhưng sau đó hắn không hề nhắm mắt nữa, bởi vì mỗi lần ngã sấp xuống, Chiết Tụ ở trước khi ngã xuống đất, đều dùng thân thể dũng mãnh phối hợp năng lực điều chỉnh tư thế, bảo đảm chịu đựng nhiều nhất thương tổn, dùng hết khả năng không cho hắn bị bất cứ thương tổn gì.
Bất kể bọn họ ngã xuống là trên mặt đất hay ở nơi nào, là đất hay cát, là nước hay sỏi đá cứng rắn thậm chí vách núi sắc bén.
Thất Gian không hề nhắm mắt, không phải là bởi vì Chiết Tụ bảo hộ khiến hắn không phải sợ hãi nữa, mà là hắn muống dùng hết khả năng để nhìn rõ con đường phía trước hơn một ít, hy vọng hắn có thể ít ngã hơn vài lần.
Trên người của Chiết Tụ đã tràn đầy vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu, trầm mặc, tiếp tục chạy như điên.
Thất Gian ôm chặt hắn, đôi mắt đã đỏ lên.
Nàng muốn khóc.
Nhưng hắn nói đừng khóc.
Nàng nghe lời.
Cho nên nàng không khóc.
Một đường chạy trốn khỏi đuổi giết.
Nhìn thấy Mộ Dục, nhưng không cách nào tới gần, chỉ có thể đi về phía trước.
Cuối cùng, không còn đường để đi.
Chiết Tụ cõng Thất Gian đi tới mảnh thảo nguyên bên ngoài, rốt cục bước chân chạy trốn cũng dừng lại.
Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh, cũng dừng bước chân truy kích.
Đối với phu phụ ma tướng, nhìn thấy vầng thái dương phía xa sắp sửa hạ xuống, đối với bóng dáng người thiếu niên phía trước, trong mắt toát ra vẻ bội phục.
Chiết Tụ cúi đầu, không ngừng thở hổn hển.
Mồ hôi và máu ở trên người của hắn loang lổ khắp nơi, bết dính bộ lông rối rắm vào một chỗ, nhìn khá chật vật.
Thất Gian tựa vào trên vai của hắn, dán mặt vào bộ long cứng rắn, rõ ràng hẳn là rất không thoải mái, nhưng nàng lại cảm thấy rất mềm mại.
- Thực xin lỗi.
Nàng chân thành nói:
- Ta không có chỉ đường tốt.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Là do ta chạy không đủ nhanh.
Phương xa mặt trời vẫn chưa lặn xuống, thủy chung còn treo ở chân trời, không biết vì sao không hoàn toàn bị đường chân trời nuốt hết.
Trên thảo nguyên rộng lớn, dưới ánh nắng chiều hiện ra kim quang, giống như là quản trường Thần Quốc.
Nơi đó là trung tâm Chu Viên, thần bí nhất, cũng là nơi hung hiểm nhất —— trong truyền thuyết là thảo nguyên mặt trời không lặn.
Mấy trăm năm qua, đã từng có rất nhiều người tu hành có ý đồ tiến vào vùng thảo nguyên này, nhưng mà người đi vào, đều không thể sống quay trở về, chỉ để lại đi một chút tin đồn.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, nếu thật không có người có thể còn sống rời khỏi vùng thảo nguyên này, như vậy những lời đồn đó là từ đâu ra?
- Kế tiếp, chúng ta đi đâu?
Thất Gian nhẹ giọng hỏi.
Đi về phía trước đó là vùng thảo nguyên, là tử địa.
Xoay người, đó là chiến đấu, cũng là tử vong.
Tựa như ở Thanh Đằng Yế, Đường Tam Thập Lục và Trần Trường Sinh nói qua vậy, Thất Gian là một đứa nhỏ rất nhu nhược.
Nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử của Ly Sơn kiếm tông, hơn nữa hắn là đệ tử cuối cùng của trưởng môn Ly Sơn, thứ treo ở eo hắn chính là Ly Sơn pháp kiếm.
Nếu theo hắn nhận định, nếu phải chết, như vậy đương nhiên phải xoay người làm trận chiến đấu cuối cùng rồi.
Chiết Tụ không xoay người, cũng không hỏi ý kiến của hắn, lưng hắn, liền hướng về phía thảo nguyên kia, bước nhanh tới.
- Không ai có thể còn sống mà đi ra khỏi vùng thảo nguyên này.
Thất Gian nói.
- Ta không phải người, ta là Sói.
Chiết Tụ nói:
- Thảo nguyên là nhà của ta, ta không tin có thảo nguyên nào có thể vây khốn ta.
Thất Gian không nói thêm gì nữa, ôm hắn, có chút thoải mái mà tựa đầu vào vai của hắn.
Trong thảo nguyên khắp nơi đều là cỏ dại giống nhau không có gì ngăn trở, không cần phải chỉ đường cho hắn nữa.
Như vậy, tùy tiện đi thôi, đi bao xa cũng được, đi bao lâu cũng được.
Cho dù là đường chết, có người đi cùng, cũng muốn đi đến cuối xem một chút.
Cỏ dại, chà sát vào quần áo của bọn họ, phát ra tiếng vang sột soạt.
Phương xa thái dương, vẫn không hạ xuống.
Quật cường giống như bọn họ vậy.