Trạch Thiên Ký

Chương 247: Q.1 - Chương 247: Mưa tới, nên mở dù






Thời gian mấy tháng gần đây, thảo luận của đám đệ tử ngoại môn Ly Sơn Kiếm Tông chỉ cần nói đến tình hình nổi bật kia của mấy vị sư huynh hay là Đại sư huynh du học ở kinh đô, sẽ rất hiển nhiên nhắc tới tên của Trần Trường Sinh, sau đó tiến vào xem thường, nói cẩn thận, lại trong tuần hoàn xem thường vô vị.

Nhưng mà ngay sau đó, tất cả tiếng nghị luận đột nhiên dừng lại. Một luồng chấn động rõ ràng truyền khắp cả ngọn núi cao nhất Ly Sơn biên độ cũng không lớn, bốn phía biển mây vẫn bình tĩnh như cũ, mọi người ở chỗ trong núi lại sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất là thấp thỏm lo âu, bởi vì chuyện như vậy trước kia chưa từng có xảy ra qua.

Biển mây bên ngoài có ánh sáng trong xanh hiện ra, vô số kẹp lấy bóng kiếm uy thế kinh khủng xuyên qua trong tầng mây, khi thì như ánh sáng mặt trời nhảy lên, khi thì nhập vào thác nước nhập vào khe suối giống như biến mất, chi chít khó có thể đếm hết bóng kiếm, trên không trung phát ra tiếng kêu rít gào thê lương, giống như là đàn cá tạo thành mũi tên đang điên cuồng tìm thực vật trong biển.

Đây chính là Đại Trận Ly Sơn Vạn Kiếm trứ danh trong truyền thuyết.

Sau khi thời khắc ánh sáng qua đi, Đại Trận Vạn Kiếm cũng không có phát hiện tung tích của kẻ địch, tự động dựa theo trận pháp trở về vị trí cũ, một lần nữa vô số kiếm trong huyệt đã ẩn núp vào bên trong ngọn núi.

Các đệ tử Ly Sơn kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn về hướng đỉnh núi, chỉ thấy đường cầu vồng kia vẫn như lúc trước, nhưng trong cảm giác dường như đã hơn vài thứ, hoặc là nói luồng ánh sáng bên trong trở nên có chút hỗn loạn.

Trưởng lão Hoắc của Tiểu Tùng Cung khoanh chân ngồi ở thềm đá trên nhất nhưng mở hai mắt ra, nhìn chỗ cầu vồng rơi phía phương xa, lớn tiếng quát:

- Xảy ra chuyện gì?

Ba gã Trưởng Lão Giới Luật Đường vẻ mặt lại ngưng trọng, xoay người nhìn phía chỗ cầu vồng nảy sinh ở động phủ.

Một âm thanh rít gào cực kỳ ngân nga, sắp xuất hiện đến từ trong động phủ.

Ánh sáng cầu vồng trở nên có chút hỗn loạn, theo âm thanh rít gào này, cực nhanh ổn định một lần nữa.

Thần sắc trưởng lão Tiểu Tùng Cung và Ly Sơn lại không có trở nên thoải mái.

Không ngờ cần chưởng môn đại nhân dùng kiếm thật áp chế tiếng rít gào, cuối cùng chuyện đã gì xảy ra?

Ngay sau đó, âm thanh của chưởng môn Ly Sơn bình tĩnh mà tràn đầy cảm giác uy nghiêm vang lên.

- Truyền thư Ly Cung, thành Hán Thu có biến, có lẽ Ma tộc có hành động khác thường.

Chỗ ngoài cách thành Hán Thu Thành mấy vạn dặm có một cánh đồng tuyết, có rất nhiều tuyết, khắp nơi đều là tuyết. Tuy rằng bây giờ là mùa xuân, nơi này tuyết vẫn rơi rất lớn, giống như lông đuôi khổng tước, nếu tuyết ngừng hoặc là ít một chút, có lẽ có thể nhìn thấy tòa kinh đô Đại Chu duy nhất cùng đặt song song Ma thành hùng vĩ ở xa xa .

Một người đàn ông Ma tộc cả người gắn vào bên trong áo bào đen, cô đơn bước đi ở trong gió tuyết, hắn đưa lưng về phía tòa Thành Tuyết Lão trứ danh đã đi rất xa, mãi đến gió tuyết hoàn toàn đã che mất hình dáng của tòa thành thị nọ, mới dừng lại được, nhìn phía nam xa xôi, khóe môi lộ ra một nụ cười mê người.

Nhìn theo tốc độ đi lại và thân hình hơi bé, người đàn ông Ma tộc này hẳn là rất già —— phải biết rằng Ma tộc từ trước đến nay được xưng là thân hình vô cùng hùng mạnh và năng lực vận động gần như hoàn mỹ—— khi hắn nhìn về phía nam, áo bào đen hơi nhấc lên, có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn rất yếu ớt, dưới làn da hiện ra một luồng khí khiến người khác ghét cay ghét đắng và sợ hãi, có nhiều màu xanh của hàm ý chết chóc, nhưng nụ cười khóe môi của hắn vẫn như cũ vẫn là mê người như vậy, bởi vì sự anh tuấn của hắn đã vượt qua phạm trù ngôn ngữ, thậm chí có thể chiến thắng tử thần.

Hắn ngồi xuống ở trong gió tuyết, lấy ra một cái mâm vuông màu đen.

Cái mâm vuông màu đen không biết là dùng bằng vật liệu gì làm thành, dường như thân mình còn có nhiệt độ nào đó, tuyết rơi rơi ở phía trên liền trong nháy mắt hòa tan, sau đó bốc lên thành hơi nước.

Hơi nước đó là mây mù.

Cái mâm vuông màu đen bị mây mù bao phủ, khuôn mặt của người đàn ông Ma tộc cũng bị mây mù bao phủ, nhìn không rõ lắm, chỉ có cặp mắt sáng ngời đến cực điểm đó, không thể bị che lấp.

Trên cái mâm đen trong mây mù, xuất hiện rất nhiều cảnh vật, giống như cảnh vật chân thật, cảnh vật trên cái mâm đen hiển nhiên đã thu nhỏ vô số lần, thấp thoáng có thể thấy mấy sông núi, một thảo nguyên, còn có mấy vùng lâm viên, phong cách hoa mỹ bên trong lâm viên này và thành Tuyết Lão hoàn toàn khác nhau, càng giống với lâm viên phía nam của thế giới loài người.

Người đàn ông Ma tộc nhắm mắt yên tĩnh suy nghĩ thật lâu, sau đó ngẩng đầu lại nhìn về phía nam.

Trong bầu trời có vô số gió tuyết, theo đạo lý mà nói, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nhưng hắn nhìn thấy một đường cầu vồng.

Tâm tình của hắn hơi nảy sinh thay đổi, cảm thán nói:

- Mấy chục năm không thấy, vẫn y nguyên.

Nói xong câu đó, người đàn ông Ma tộc lại bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hờ hững, giơ tay bao quát hướng về không trung.

Ma tộc có ngạn ngữ mò trăng đáy nước.

Hành vi hiện tại của hắn cùng câu ngạn ngữ này rất giống, có chút hoang đường vu vơ.

Song khi hắn thu tay lại, ngón giữa lại xuất hiện một sợi tơ cầu vồng.

Hắn ở trên bầu trời, đã ngắt một tia đi thông qua cầu vồng của Chu Viên.

Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt sợi tơ cầu vồng ở trên vị trí đông bắc của cái mâm màu đen.

Mây mù trên cái mâm màu đen, gặp sợi tơ cầu vồng kia, chợt hư hóa, lộ ra một lối đi.

Nơi bên ngoài cách thành Hán Thu ngàn dặm có một vùng gò trà, có rất nhiều trà, khắp nơi đều là trà. Nếu là mùa xuân, cây trà nơi này hẳn nhiên sinh sôi vô cùng tốt, giống như lông chim khổng tước, nếu gió thổi qua hoặc là mặt trời phơi nắng lâu, thì có thể ngửi được từng luồng hương trà xông vào mũi.

Ở chỗ sâu của gò trà sáng sớm có sương lượn lờ, giữa sương mơ hồ có con đường, đi thông qua một vùng núi xanh tươi, một gã lão già ôm đàn và một tiểu cô nương mười mấy tuổi, đi đến từ con đường kia về hướng trong sương mù, vẻ mặt ngây thơ của tiểu cô nương, mặt mày như vẽ, chẳng biết tại sao lại làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.

Lão già ôm đàn và tiểu cô nương biến mất ở trong mây mù, phía trước mơ hồ còn có mấy bóng người, sau đó không lâu, một đôi nam nữ cũng đi vào gò trà, xem thần thái hẳn là đôi vợ chồng, khuôn mặt thật thà chất phác thành thật, người chồng chọn trọng trách, người vợ mang theo nồi sắt, nếu như nói là người ở bên đường bán cơm canh, cái nồi này có hơi quá lớn một chút.

Không có ai biết, mây mù bên trong vùng gò trà này che vẻ chân thực như thế nào. Không có ai biết, con đường đi thông qua chỗ sâu sương mù, nơi đi mê hoặc tên là Chu Viên.

Bởi vì bất kể là ai cũng không thể tưởng được, Chu Viên, rõ ràng còn có thể mở ra cánh cửa thứ hai.

Gió tuyết như giận dữ.

Người đàn ông Ma tộc kia cưỡng ép mở ra Chu Viên, rõ ràng cũng hao tổn tâm lực thật lớn, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, màu xanh tràn đầy hàm ý tĩnh mịch thì trở nên càng đậm.



Hắn nhìn cái mâm vuông màu đen yên lặng cầu xin, những cảnh vật trên cái mâm này càng phát ra rõ ràng, thậm chí có thể nhìn đến mấy trăm người tu hành của loài người vừa mới vừa đi vào Chu Viên.

Trong mấy trăm người tu hành của loài người, hắn rất dễ dàng tìm tới mục tiêu của chính mình, duỗi ra ngón tay, vỗ tay phát ra tiếng ở đỉnh đầu của Thất Gian và Chiết Tụ, châm hai luồng lửa mệnh, sau đó đem lửa mệnh đặt vào trong hai cái bình đồng thau, mặc kệ lơ lửng ở trong gió tuyết, gió lạnh tuyết giận cũng không thể thổi tắt hai luồng lửa mệnh.

Người đàn ông Ma tộc lẳng lặng nhìn cái mâm vuông màu đen, lại tìm một lát, ánh mắt dừng ở trên vài cô gái Thanh Diệu Thập Tam Ti mặc đồ lễ màu trắng vừa mới đi vào Chu Viên.

Cái bình đồng thau thứ ba, đã phiêu du trong gió tuyết.

Cuối cùng, hắn nhìn phía Trần Trường Sinh.

Hắn đang nhìn thân ảnh của Trần Trường Sinh, đã trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó cười cười.

Hắn đem vị trí của Thất Gian, Chiết Tụ và thiếu nữ Thanh Diệu Thập Tam Ti kia, truyền cho những thuộc hạ của mình, những người này mới vừa từ gò trà tiến vào Chu Viên.

- Ta cho rằng ngươi hẳn là phải tiếp tục sống, ít nhất phải sống đến hai mươi tuổi, cho nên ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng đi tìm cái chết, cho nên ta sẽ vẫn nhìn ngươi.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói, một bộ áo bào đen ở trong gió tuyết là nổi bật như vậy.

Trên cổng vòm Chu Viên viết hai chữ Thông U, điều này cũng đại biểu quy tắc nơi đây. Chỉ có người tu hành Thông U Cảnh, mới có thể tiến đến nơi đây, mới có thể không bị quy tắc của thế giới nhỏ này chôn vùi.

Mấy trăm người tu hành theo thứ tự thông qua cổng vòm đi tới nơi trong vùng lâm viên u tĩnh này, sau đó đều tự tản đi, trước khi người tu hành đứng đầu quốc giáo rời khỏi phần lớn đều đã đặc biệt tiến đến cáo từ Trần Trường Sinh, mà mọi người của chư tông phái học viện phía nam, thì chỉ biết nói một tiếng với Lương Tiếu Hiểu.

Không có thời gian quá lâu, lâm viên liền trở nên u tĩnh lần nữa.

Trần Trường Sinh đứng ở trên cầu nhỏ, nhìn nước chảy dưới cầu, đột nhiên cảm giác được có chút không thích ứng.

Chiết Tụ đứng ở phía sau hắn, nói:

- Đây không phải hẳn là thời điểm xuân thương thu buồn, ngươi cũng không hẳn là người xuân thương thu buồn.

Trần Trường Sinh cười cười, cũng chuẩn bị rời khỏi, nhưng mà vừa lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có chút cảm giác quỷ dị, dường như có ai ở nhìn trộm chính mình.

Hắn nhìn lại bốn phía lâm viên, không có nhìn thấy bất cứ kẻ nào, nhưng loại cảm giác này vẫn tồn tại như cũ.

Hắn tu chính là Thuận Tâm Ý, cho nên không có vội vã rời khỏi, mà là đang đứng thời gian rất lâu trên cầu.

Đột nhiên, trong Chu Viên hạ xuống trận mưa nhỏ, nhiều điểm vết nước trên cầu, mặt nước gợn sóng từng vòng.

Hắn nhìn hướng lên bầu trời, trầm mặc một lát, từ trong lòng ngực lấy ra một cây dù mở ra.

Cái dù kia nhìn có chút cũ nát, lại có chút nặng nề.

Đúng là Hoàng Chỉ Tán.

Trong nháy mắt đang mở cây dù đó, loại cảm giác này đã biến mất.

Hắn nhìn phía Chiết Tụ, nói:

- Đi thôi.

Chiết Tụ đi đến phía trước, nhìn Hoàng Chỉ Tán trong tay hắn, hỏi:

- Làm sao vậy?

Trần Trường Sinh không biết nên giải thích thế nào, ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:

- Tâm huyết dâng trào?

Chiết Tụ đã trầm mặc một lát, nói:

- Đó là bệnh.

Trần Trường Sinh mỉm cười, nói:

- Bệnh này ta có thể trị được.

Hai người đi xuống cầu đá, cầm Hoàng Chỉ Tán, biến mất ở trong mưa bụi.

Một lát sau, vài nữ tử của Thanh Diệu Thập Tam Ti sau khi tới Chu Viên cũng đi tới trên cầu đá.

Một thiếu nữ trong đó dung nhan thanh tú, khí chất rất bình thường, giống như là đệ tử bình thường tu hành trong tông phái thông thường.

Cô gái kia đứng ở đầu cầu, ngẩng đầu nhìn hướng mưa bụi rơi xuống từ trong bầu trời, liền có chút không tầm thường.

Một nữ tử Thanh Diệu Thập Tam Ti tuổi hơi lớn một chút, nhìn khuôn mặt của thiếu nữ này, trong mắt toát ra vẻ mặt kính sợ.

Lại một cô gái nhìn thiếu nữ đó cố lấy dũng khí hỏi:

- Sư tỷ, tỷ không muốn gặp hắn như vậy sao?

Người thiếu nữ kia bình tĩnh nói:

- Gặp hay không gặp, cũng giống như nhau, hà tất gặp lại như vậy, ta không thích nhất phiền toái.

Trong gió tuyết ở ngoài cách thành Hán Thu mấy vạn dặm, người đàn ông Ma tộc toàn thân bao phủ bên trong ở áo bào đen, nhìn cái mâm vuông màu đen, nhíu mày.

Ngay thời khắc lúc trước đó, thân ảnh của Trần Trường Sinh biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó, Chiết Tụ cũng biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cũng không biết rằng Trần Trường Sinh mở chuôi cây dù mà Vấn Thủy Đường lão thái gia đem tặng, im lặng nghĩ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra.

Thế gian hiện nay, không người nào hiểu rõ Chu Viên hơn so với hắn, cũng không có ai mưu đồ càng sâu xa so với hắn, hắn tự nhận là có thể hoàn mỹ khống chế cục diện của Chu Viên, nếu cái mâm vuông màu đen này là bàn cờ, những người đó bên trong Chu Viên đều là con cờ của hắn, lúc này lại chợt phát hiện, có quân cờ biến mất từ trên bàn cờ, điều này làm cho hắn thật bất ngờ.

Ba cái bình đồng thau lơ lửng ở trong gió tuyết, đã đốt mệnh hỏa ba người của Chiết Tụ, đã bị hắn cùng với cấp dưới liên quan đó lẻn vào Chu Viên, nhưng hắn còn chưa kịp xử lý Trần Trường Sinh, hắn chỉ có thể chờ Trần Trường Sinh hiện ra tung tích lần nữa, cũng không biết trận mưa nhỏ bên trong Chu Viên khi nào mới có thể ngừng lại.

Gió tuyết bỗng nhiên ngừng.

Không phải ngừng bình thường, mà là ngừng thực sự.

Gió yên tĩnh không tiếng động, tuyết rơi giống như lông đuôi khổng tước, yên lặng lơ lửng trên không trung, rải rác bốn phía của người đàn ông Ma tộc trong trời đất.

Người đàn ông Ma tộc ngẩng đầu lên, nhìn phía nơi nào đó ở chỗ tuyết rơi dày, vẻ mặt vẫn hờ hững, hai mắt híp lại, lộ vẻ dài nhỏ mà thanh tú, cũng là không khí trầm lặng như vậy.

Một vết kiếm rõ ràng, chậm rãi hiện ra tại chỗ đó, phảng phất muốn mở khoảng không tuyết ra.

Đây là một đường kiếm từ nơi nào đến, không ngờ có thể ngừng gió tuyết của Ma Vực?

- Vì để mưu hại một vài hậu bối, liền đã bại lộ công pháp bổn môn, chẳng lẽ ngươi không biết là cái giá phải trả quá lớn sao?

Một giọng nói vang lên ở trong khoảng không tuyết, âm thanh này rất rét giá, lại lộ ra luồng hương vị phân tán.

- Nói thật, thời gian mấy trăm năm chúng ta đã tra xét những người này, cho tới hôm nay mới biết, hoá ra quân sư Ma tộc lại là Chúc Âm Vu.

Người đàn ông Ma tộc khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

Hoá ra hắn chính là thần bí nhất trong truyền thuyết, quân sư Hắc Bào của Ma tộc đáng sợ nhất.

Khó trách toàn thân hắn là áo bào đen, nổi bật ở trong gió tuyết như thế.

Chủ nhân của âm thanh rét giá như vậy là ai?

Đối mặt quân sư Hắc Bào của Ma tộc không lường được, người nọ lại không có chút ý sợ hãi nào, thậm chí có vẻ có chút rất không cần quan tâm.

Cùng với âm thanh kinh khủng xé rách không gian, vết kiếm chậm rãi khuếch trương kia bên trong khoảng không tuyết, một người từ bên trong đi ra.

Đi qua vết kiếm, người nọ dường như đã bị mạ một tầng cạnh sắc, giữa quần áo bốn phía và mặt mày, lộ vẻ sáng ngời rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.