Những người được gọi với cái tên Bia Thị đó, có thể là vì đã nhiều năm ở ẩn trong Thiên Thư Lăng nghiên cứu Thiên Thư, hạn chế giao tiếp với người ngoài cho nên bọn họ chỉ nói có vài lời ngắn gọn giới thiệu cho đám thí sinh về một số những kiến trúc xung quanh tứ phía Thiên Thư Lăng, rồi bèn quay người bước đi. Bỗng có một vị Bia Thị dường như nhớ ra chuyện gì đó bèn nói:
- Sau một tháng nữa sẽ khởi động Chu Viên, các ngươi hãy ghi nhớ lấy, đừng quên.
Nói dứt lời thì những người đó bèn nhanh chóng rời đi luôn.
Bầu không khí tĩnh lặng trở lại, đám thí sinh trẻ tuổi nhìn lẫn nhau không thốt nên lời, bọn họ đều cảm thấy có chút gì đó hoang mang không biết nên làm gì.
Như vậy là kết thúc rồi sao? Tiếp theo nên làm những gì đây?
- Một tháng sau thì Chu Viên sẽ được khởi động, đừng quên chuyện này là được.
Quan Bạch Phi lạnh lùng nói với đám đệ tử tông phái của phương Nam như vậy, sau đó y bước nhanh chân theo đám Cẩu Hàn Thực tiến về phía ngọn núi.
Bốn đệ tử của Ly Sơn Kiếm Tông là những người đầu tiên cất bước rời đi, đám thí sinh còn lại làm theo bọn chúng, cũng lần lượt đi theo. Khi đứng trước mặt những người khác, những bước chân của đám thí sinh này còn có phần điềm đạm, đôi khi có một số người bước đi vội cã cũng chẳng lấy gì làm lạ hết. Nhưng kể từ lúc bọn họ vào trong khu rừng này tức thì có thể nghe thấy được vô số những âm thanh phá thiên không, đám thí sinh này đều đã sử dụng thân pháp.
Trần Trường Sinh nghe thấy những âm thanh đó bèn cảm thấy thắc mắc, hỏi đoạn:
- Vì sao mọi người lại vội vàng như vậy cơ chứ?
- Ngươi không nghe thấy những gì ban nãy Quan Phi Bạch mới nói đó sao? Chỉ còn một tháng nữa là sẽ khởi động Chu Viên. Nếu như muốn tới Chu Viên thì phải đột cảnh Thông U, chỉ một bước chậm thôi thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình; muộn một khắc được nhìn thấy bia đá thì sẽ có khả năng bị muộn mất hơn mười năm trên con đường tu hành so với những người tu hành đồng lứa. Vì thế nên đương nhiên là ai nấy cũng đều thi nhau dẫn đầu rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:
- Ngược lại, người kỳ lạ lại là ngươi đó, vì sao Trần Trường Sinh ngươi lại không hề cảm thấy sốt ruột như vậy chứ?
Trần Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói với Đường Tam Thập Lục rằng là vì bản thân hắn bỗng nhiên không còn hứng thú với việc tu hành nữa hay sao? Nghĩ ngợi một lúc rồi hắn đáp lời:
- Ta đã Thông U rồi, đương nhiên không cần phải quá nóng lòng như vậy.
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm hắn và hỏi:
- Ngươi có vẻ rất đắc ý phải không?
Trần Trường Sinh hơi ngây người một lúc, hắn đáp lại:
- Quả thực không có như vậy.
Đường Tam Thập Lục trỏ tay vào bên trong rừng cây và nói:
- Dọc đường đi ta đã nói với ngươi rồi, đối với những người tu hành như chúng ta thì Thiên Thư Lăng vốn dĩ đã là chuyện trọng đại nhất rồi, còn quan trọng hơn Chu Viên rất nhiều. Chỉ có những tên suy nghĩ thiểm cận, không biết nhìn xa trông rộng mới chỉ coi việc tới Thiên Thư Lăng để quan bia vấn đạo như một điều kiện để đột cảnh Thông U. Ngươi thử nhìn mà xem, Cẩu Hàn Thực đã Thông U từ sớm nhưng y đâu có dám lãng phí một phút giây nào đâu.
Trần Trường Sinh nhìn theo hướng Đường Tam Thập Lục đang trỏ tay, chỉ nhìn thấy có một bóng người đang di chuyển trên con đường lên núi, những âm thanh xé trời không ngừng vang lên. Bóng dáng của bốn người trong Ly Sơn Kiếm Tông chẳng mấy chốc mà đã tan biến trước tầm mắt.
Hắn quay người về phía Đường Tam Thập Lục và nói:
- Chẳng phải huynh cũng đang đứng ở đây hay sao?
- Ta cảm thấy hôm nay dường như ngươi đang gặp chút vấn đề gì đó nên mới quyết định ở lại cùng với ngươi.
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Trường Sinh và nói.
Trần Trường Sinh gã và nói một cách nghiêm túc:
- Cơ hội khó mà có được, huynh đừng lãng phí thời gian.
Đường Tam Thập Lục đáp:
- Dù sao thì ít nhất cũng còn có một tháng nữa, chẳng cần phải vội.
Chính vào lúc đó bỗng nhiên có tiếng nói của một ai đó đang vang lên sau lưng hai người bọn họ:
- Quả thật là không nên vội vã.
Người đó là Tô Mặc Ngu, một giáo sĩ trẻ tuổi của Ly Cung Phụ Viện. Trong cuộc Đại Triều Thí năm nay vận may của y quả thật quá tệ hại. Ngay từ vòng đối chiến đầu tiên Tô Mặc Ngu đã gặp phải những đối thủ cường mạnh như đám Chiết Tụ. Cũng may là kết quả thi văn của y vô cùng xuất sắc, vậy nên cuối cùng sau khi đánh giá một cách toàn diện thì Tô Mặc Ngu đã may mắn được lọt vào danh sách thi đấu chọn ba người đứng đầu.
Mắt nhìn Tô Mặc Ngu, Đường Tam Thập Lục thắc mắc hỏi:
- Trần Trường Sinh không sốt ruột nóng lòng là vì hôm nay đầu óc của hắn có vấn đề, còn ta thì là vì phải trông chừng hắn. Vậy còn ngươi, ngươi là vì cớ gì?
Tô Mặc Ngu đáp lại:
- Có câu tục ngữ, nóng lòng hỏng việc. Những bí mật trên bia đá của Thiên Thư Lăng đâu có phải dễ dàng giải đố đến như vậy. Tâm trạng vốn dĩ mới là thứ quan trọng nhất, càng vội vàng nóng ruột thì càng dễ phát sinh ra vấn đề.
Đường Tam Thập Lục nhắc nhở:
- Sau một tháng nữa Chu Viên sẽ được mở ra, thời gian không chờ người đâu.
Tô Mặc Ngu bình tĩnh nói:
- Ta không định đi Chu Viên.
Đường Tam Thập Lục sắc mặt hơi khác thường, Trần Trường Sinh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, có ai lại không mơ tưởng về sự kế thừa của Chu Độc Phu cơ chứ?
Tô Mặc Ngu nói:
- Thông qua cuộc thi Đại Triều Thí lần này, ta mới phát hiện ra thực lực của bản thân mình có chút yếu kém. Nghĩ lại bản thân mình lúc trước kiêu ngạo ngông cuồng, cảm thấy thật nực cười. Chính vì thế t chuẩn bị sẽ ở lại Thiên Thư Lăng lâu hơn một chút.
Trần Trường Sinh lên tiếng hỏi:
- Chúng ta có thể ở lại trong Thiên Thư Lăng lâu hơn một chút được sao?
Tô Mặc Ngu nhìn hắn vẻ thắc mắc:
- Những gì ban nãy quan Bia Thị nói, ngươi không nghe chữ nào sao?
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng đáp lại:
- Uhm, lúc đó ta đang nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Đường Tam Thập Lục thấy những biểu hiện của Trần Trường Sinh thật có phần mất thể diện, nhanh chóng cướp lời :
- Những quy tắc quan bia ở Thiên Thư Lăng trải qua biết bao năm tháng, trước giờ chưa từng thay đổi, chỉ cần người có thể vào được đến đây thì sẽ có thể tùy ý ở lại đâu bao lâu cũng được. Nhưng nếu như bước ra khỏi nơi đây rồi thì sau này có muốn quay lại tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Mặc Ngu và hỏi:
- Ngươi quyết định vì Thiên Thư Lăng mà bỏ đi Chu Viên hay sao?
Tô Mặc Ngu đáp lại:
- Chu Viên tuy có đẹp đến đâu cũng không phải là quê hương của ta.
Bên trong khu vườn rậm đôi lúc lại vang lên những tiếng vẫy cánh phần phật của những con chim bị giật mình sợ hãi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Rõ ràng là những tên khác đều không nghĩ như vậy.
- Chu Viên sao có thể sánh ngang được với Thiên Thư Lăng cơ chứ? Cho dù ở đó quả thực là có di vật của Chu Độc Phu đi chăng nữa thì vật đó cũng không thể quan trọng được bằng những bia đá ở đây. Di vật của Chu Độc Phu chỉ tựa như một lối đi tắt mà thôi, những bia đá trong Thiên Thư Lăng này mới là chính đạo.
Tô Mặc Ngu ngắm nhìn toàn Thanh Khâu trầm tĩnh u mịch đó, xúc động nói.
Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói gì.
Đường Tam Thập Lục châm biếm nói:
- Ở đâu ra nhiều những đạo lý không đúng chuẩn mực như vậy cơ
chứ? Đường thẳng giữa hai điểm với nhau vốn là khoảng cách gần nhất, vậy nên chính đạo vốn dĩ đã là con đường nhanh nhất.
Chính đạo chính là đường tắt? Trần Trường Sinh và Tô Mặc Ngu
nghe thấy vậy thì giật mình hơi ngây người một lúc, bọn họ đều phát hiện ra bản thân mình không có lý lẽ nào để phản bác lại Đường Tam Thập Lục.
- Huynh nói được đó.
Trần Trường Sinh nhìn gã mà cảm thán tán thưởng.
- Ta nói không lại ngươi. Ta đi trước đây.
Tô Mặc Ngu lắc lắc đầu, hai tay chắp sau lưng đi về phía bên trong Thiên Thư Lăng.
- Ta rất lo lăng cho tương lai của Tô Mặc Ngu.
Đường Tam Thập Lục nhìn theo bóng dáng của tên giáo sĩ trẻ tuổi
đó đang khuất dần trong rừng xanh, đôi lông mày của gã hơi chau lại, nói đoạn:
- Trước đây đã từng có rất nhiều những trường hợp, và cả bây giờ nữa đã có biết bao nhiêu người bị trói buộc ở Thiên Thư Lăng này mà
không có cách nào để rời khỏi đây. Hy vọng y sẽ không gặp phải tình cảnh đó.
Trần Trường Sinh có chút ngạc nhiên, hắn hỏi:
- Bị trói buộc ở Thiên Thư Lăng?
- Ban đầu là không muốn rời đi và đến cuối cùng là cơ bản không
dám rời đi. Những người đó đến quan bia ở Thiên Thư Lăng này đằng đẵng
mười năm, như vậy có khác gì bị cầm tù đâu?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Những người đó nuối tiếc thế giới phồn hoa náo nhiệt bên
ngoài, bọn họ không dám thề độc để trở thành quan Bia Thị. Nhưng bọn họ
lại cũng không nỡ luyến tiếc cơ hội được cảm ngộ tạo hóa, được quan bia ở Thiên Thư Lăng. Rời đi hay ở lại, đối mặt với những sự mê hoặc đó, nên
phải lựa chọn ra sao, lúc nào mới nên đưa ra quyết định, tất cả đều là
những khảo nghiệm của Thiên Thư Lăng đối với tất cả mọi người.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không cho rằng sự lựa chọn này lại có khó khăn đến cỡ nào.
- Đó là vì lúc này chúng ta đều chưa được nhìn thấy Thiên Thư.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:
- Đương nhiên, ngay cả khi nhìn thấy được Thiên Thư rồi thì ta
tin ngươi cũng có khả năng giữ được tỉnh táo để nhận biết bản thân mình
muốn có được thứ gì nhất. Cũng giống như Cẩu Hàn Thực vậy, y nhất định
đã nghĩ đến từ trước đó rồi, nếu như ngay cả đến một cửa ải này cũng
không vượt qua được thì sao có đủ tư cách để tiếp tục đi trên con đường
tu hành.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hắn hỏi:
- Nếu có thể cứ mãi ở lại trong Thiên Thư Lăng như vậy thì có cơ để ăn không?
Nghe thấy câu nói này, Đường Tam Thập Lục chẳng biết nói gì hơn, trong lòng gã nghĩ thầm: Ngươi cũng đâu phải là tên thần ăn như Hiên
Viên. Nghĩ đoạn Đường Tam Thập Lục tức giận đáp lại:
- Đương nhiên là có cơm ăn rồi, chỉ cần ngươi muốn ở đây quan bia cho đến chết thì cũng sẽ có thể ăn cho đến chết.
Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng, hắn nói:
- Đừng tức giận mà, chỉ là ta cảm thấy chuyện này tương đối quan trọng.
Đường Tam Thập Lục chẳng buồn nhìn hắn, trỏ ngón tay về phía gò núi xanh thẫm một màu những cây xanh, nói đoạn:
- Thiên Thư Lăng chỉ có duy nhất một con đường, những bia đá đó
đều ở hai bên đường, quan bia hết một tầng thì mới được lên tầng tiếp
theo để tiếp tục.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Thiên Thư Lăng có mấy tầng?
Vấn đề này là mối nghi hoặc trước giờ của hắn. Theo lý mà nói
thì ba nghìn cuốn Đạo Tạng cũng có miêu tả không ít về Thiên Thư Lăng,
nhưng quả thực Trần Trường Sinh trước giờ chưa từng biết Thiên Thư Lăng
rút cuộc là có bao nhiêu tầng.
- Ta không biết... Uhm, chính xác mà nói thì không có ai biết được Thiên Thư Lăng có mấy tầng.
Đường Tam Thập Lục nói.
Trần Trường Sinh vẫn cảm thấy thắc mắc, hắn tiếp tục nói:
- Theo những gì ta biết thì để leo được lên đến đỉnh Thiên Thư
Lăng là một việc vô cùng khó khăn những cũng có một số người đã từng làm được, vậy thì tại sao lại không biết được rút cuộc là có bao nhiêu tầng cơ chứ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Lão thái gia từng nói với ta rằng chỉ cần thực sự được đặt
chân vào bên trong Thiên Thư Lăng thì ta sẽ biết được vì sao ở đó không
có khái niệm về số tầng.
- Vì sao?
Trần Trường Sinh vẫn thắc mắc.
Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt hắn và trầm giọng nói:
- Thứ nhất, ta không phải là quan Bia Thị; thứ hai, ta không
phải là hướng dẫn viên du lịch, vậy nên người có thể không liên tiếp hỏi ta nhiều những câu hỏi vì sao như vậy được không? Ngươi chỉ cần biết
những bia đá đó chỉ có thể lần lượt đi xem là được rồi. Cho đến phút
cuối có thể xem hiểu được bao nhiêu tấm bia đá thì còn phải phụ thuộc
vào ngộ tính của ngươi nữa.
Trần Trường Sinh có thể cảm nhận được tâm trạng chán nản của gã. Vốn hắn đã định khống chế bản thân mình không tiếp tục hỏi thêm nữa,
nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ, Trần Trường Sinh hỏi thử:
- Câu hỏi cuối cùng được không?
Đường Tam Thập Lục hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
- Ngươi nói đi.
Trần Trường Sinh nói:
- Theo như cách nói trong Đạo Điển thì khi tế trời, Thánh Hậu
Nương Nương và Giáo hoàng đại nhân sẽ từ thần đạo trong truyền thuyết mà bước lên tới Thiên Thư Lăng, đó chính là con đường mà huynh nói đến đó
sao?
- Không phải.
Đường Tam Thập Lục trả lời:
- Thần Đạo là một con đường khác cơ.
- Nhưng ban nãy huynh mới nói Thiên Thư Lăng chỉ có một con đường thôi mà.
- Đó là cách nói đối với những người bước vào Thiên Thư Lăng để quan bia ngộ đạo.
- Nếu như muốn leo đến đỉnh núi thì còn có con đường nào gần hơn nữa không? Ta cho rằng đó chắc hẳn là thần đạo phải không?
- Thần đạo là Nam Lộc Chính Đạo, không phải là con đường nhanh
nhất để leo lên đỉnh núi. Ngươi không như đám người e khó sợ nguy, ngươi chắc phải hiểu rõ không có con đường tắt nào để có được Thiên Thư, chỉ
có thể nỗ lực cố gắng mà leo lên đó thôi.
- Nhưng ban nãy há chẳng phải huynh vừa mới nói với Tô Mặc Ngu rằng chính đạo chính là con đường nhanh nhất đó hay sao.
Đường Tam Thập Lục trầm ngâm một hồi thật lâu rồi mới đáp lại:
- Trước tiên đó chỉ là những lời lẽ mà ta tranh cãi nhau với y
mà thôi. Thứ nữa là bất luận là chính đạo hay là con đường tắt thì dù gì ngươi cũng không thể trực tiếp từ con đường đó mà leo thẳng lên đến
ngọn đỉnh của Thiên Thư Lăng được. Ngươi không cần phải hỏi ta lý do vì
sao, ta nói luôn cho ngươi biết là vì trên con đường thần đạo đó có
người canh gác, trước giờ chưa từng có bất cứ một ai có thể thành công
leo được lên tới đỉnh Thiên Thư Lăng.
- Huynh đừng nổi nóng.
Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng, giương tay ra vỗ vỗ lấy vai của gã.
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt hắn và nói:
- Đây là lần thứ hai rồi đó, đừng có thêm lần thứ ba nữa nhé.
Trần Trường Sinh cảm nhận thấy Đường Tam Thập Lục chuẩn bị muốn
nổi cáu, trong lòng nghĩ thầm, thôi, không nên tiếp tục chọc cho gã tức
giận thêm nữa. Hắn nói:
- Ta đi tham quan một chút.
Lúc này đám thí sinh lọt vào trong cuộc thi đua chọn danh sách
đứng đầu của Đại Triều Thí đều đã vào đến bên trong Thiên Thư Lăng, bóng dáng của bọn chúng đều đã tan biến mất khuất sao cánh rừng, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang đứng bên ngoài.
:Đồng học thiếu niên
Đường Tam Thập Lục hơi cao giọng hỏi lại:
- Ngươi quả thực muốn đi lòng vòng tham quan hay sao?
Trần Trường Sinh gật gật đầu đáp lại một cách thản nhiên:
- Phong cảnh ở đây thật đẹp, ta muốn đi tham quan tứ phía xem sao.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như thể đang nhìn một tên ngốc,
trong lòng thầm nghĩ, trải qua biết bao nhiêu gian khổ khó nhọc mới được lọt vào đây để tham dự thi chọn, có được cơ hội quan bia giác ngộ trong Thiên Thư Lăng này, nhà ngươi thực sự không muốn nhanh chóng tĩnh tâm
cầu học trước những bia đá kia hay sao? Nhà ngươi tưởng mình là du khách đến tham quan hay sao cơ chứ? Là du khách thì sao có thể bước chân được vào Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh không để tâm tới sự kinh ngạc và tức giận của
Đường Tam Thập Lục, hắn để mặc cho gã đứng nguyên ở chỗ đó, rồi một mình đi dạo xung quanh Thiên Thư Lăng. Phong cảnh Thiên Thư Lăng những ngày
đầu xuân quả thực là vô cùng say long người. Dưới chân lăng hoa cỏ trong vườn phong phú đã dạng, cảnh đẹp tuyệt vời. Trần Trường Sinh chốc chốc
lại dừng lại ngắm cảnh, hai tay chắp sau lưng quan sát thưởng thức, quả
thực trông hắn chẳng khác gì một du khách từ phương xa tới.
Thiên Thư Lăng bị cành cây rậm rạp che khuất nên những người
đứng bên ngoài lăng khó mà có thể nhìn cho rõ được bức tranh phong cảnh ở bên trong nó. Còn những người đã leo lên đến bên trên lăng thì lại nhìn được rất rõ toàn bộ quan cảnh ở bên ngoài. Trong số đám thí sinh đang
đi trên sơn đạo, có một vài người đã chú ý đến sự tồn tại của hắn ở phía này, phát hiện ra Trần Trường Sinh không hề leo lên đỉnh núi mà lại
đang du ngoạn thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài kia, ai nấy bất giác
đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Trần Trường Sinh không leo lên đỉnh núi là điều mà đương nhiên
ai nấy cũng đều phải cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm xúc tiếp theo đó của
họ thì lại mỗi người mỗi khác rồi. Có những thí sinh cho rằng hắn đang
cố tình tỏ ra bình thản, khiến cho người ta cảm thấy hắn quả thực quá
trơ trẽn, ví dụ như những thư sinh của Hòe Viện và Diệp Tiểu Liên tiểu
sư muội của Thánh Nữ Phong đều là những người nghĩ như vậy. Còn có người lại cho rằng Trần Trường Sinh với cảnh giới hiện tại của hắn và thực
lực mà hắn đã thể hiện ra trong Đại Triều Thí, trước hành động không
nhanh chóng bước vào Thiên Thư Lăng ở ngay trước mắt như vậy quả đúng là không biết quý trọng cơ hội của bản thân mình đang có, ví dụ như đám
Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ đều đang nghĩ như vậy. Cẩu Hàn Thực đón
lấy bát nước mà Thất Gian mang tới cho mình, nhấp một ngụm, nhìn thấy
Trần Trường Sinh đang ngây người ngồi trên phiến đá ở dưới núi kia thì
trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ không giống với đại bộ phận những
người khác.
Y cảm thấy hôm nay Trần Trường Sinh có một số vấn đề nào đó,
chắn hẳn là vấn đề về tinh thần, nhưng y lại không hiểu vì lý do gì mà
lại như vậy. Chỉ mới có vài ngày kể từ khi đối chiến ở Đại Triều Thí mà
thôi, theo sự nhìn nhận của Cẩu Hàn Thực thì ý chí kiên định của Trần
Trường Sinh mạnh mẽ đến nỗi có phần khiến cho y cảm thấy sợ hãi. Dù có
chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể trong một khoảng thời gian
ngắn như vậy xảy ra những thay đổi lớn đến như vậy chứ.
Thiên Thư Lăng là một ngọn núi rất lớn, đi một vòng quanh lăng
quả thật không phải là một chuyện dễ dàng gì, đặc biệt đối với một người vừa đi vừa dừng chân nghỉ như Trần Trường Sinh. Hắn đang đi mà nhìn
thấy có cánh hoa cây cỏ đẹp mắt thì lại dừng lại, nhìn thấy có hồ nước
ao đầm thì lại đứng lại ngây người nhìn ngắm. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ đến
những chuyện vu vơ, vậy nên mất đến hai canh giờ hắn mới đi được tới
phía Nam của lăng.
Trần Trường Sinh đang nhìn ngắm những bức họa được ghép thành từ những viên đá ngũ sắc ở trên đường, bỗng nhiên nghe thấy có một tiếng
nước chảy ầm ầm từ trên bầu không trung truyền tới. Trần Trường Sinh
theo trực giác ngước đầu lên nhìn ngắm, chỉ thấy có một thác nước màu
trắng bạc đang tuôn trào ra từ vách đá của một phần nào đó bên sườn núi, tựa như một dải lụa trắng trải dài từ giữa vách đá cao hàng chục
trượng, nước bắn tứ bề, hóa thành hàng chục những đường nước nhỏ, cuyên
qua những vách đá lởm chởm và cuối cùng chảy xuống mặt đất.
Trần Trường Sinh ngắm nhìn cảnh đẹp hùng vĩ trước mặt, phản ứng
đầu tiên của hắn là vách đá phía Nam Thiên Thư Lăng quả thật rất dốc,
không có quá nhiều cây cối, cho dù cố gắng như thế nào cũng không nhìn
thấy được một tấm bia đá cơ chứ? Sau đó ánh nhìn của hắn lại thuận theo
hàng chục đường nước đó nhìn xuống phía dưới. Trần Trường Sinh chỉ nhìn
thấy ở phía đằng trước có một tảng đá bằng phẳng, rộng rãi và đen trũi, ở phía giữa đó dường như có một con kênh nhỏ nhân tạo. Nước chảy xuống từ Thiên Thư Lăng xuôi theo con kênh đó mà chảy ra ngoài.
Và sau đó Trần Trường Sinh đã được nhìn thấy Thần đạo trong truyền thuyết.
Đó là một con đường thẳng tắp, từ thạch bình xuyên thẳng lên tới đỉnh của Thiên Thư Lăng. Quả như những gì mà Đường Tam Thập Lục từng
nói, muốn tới được Thiên Thư Lăng thì Thần đạo chính là con đường gần
nhất. Nhưng con đường Thần đạo này nghiêm cấm không cho phép bất cứ một
ai được đi qua, chỉ có khi tiến hành đại lễ tế trời thì Thánh Hậu Nương
Nương và Giáo hoàng đại nhân mới được đi lên trên đó.
Trên đường không có bất cứ một thứ gì, ngay cả đến cây cối mọc hai bên cũng không hề có, chỉ toàn là đá mà thôi.
Bất cứ người nào, chỉ cần trong đầu nghĩ rằng ở phía tận cùng
đằng kia của con đường Thần đạo này chính là đỉnh núi Thiên Thư Lăng,
thì tin chắc rằng ai nấy đều có một khát khao mãnh liệt muốn được đi tới đó.
Nhưng chưa từng có bất cứ một ai thành công.
Vì ở khởi nguồn đoạn đầu của con đường Thần đạo, ở giữa vô số những con kênh đan xen với nhau có một ngôi đình.
Bên trong đình có một người đang ngồi trong đó.
Người đó mặc một bộ áo giáp cũ kỹ, trên giáp ngực đầy rẫy những
lỗ hổng, bộ giáp che toàn thân người đó, từ đầu tới mắt tới tận bàn tay, không để lộ ra bất cứ bộ phận nào trên cơ thể.
Trong tay người đó có cầm một thanh kiếm cũ kỹ, trên mũi kiếm còn có rất nhiều vết sứt mẻ, y chống kiếm xuống đất.
Từ đằng xa nhìn lại, người mặc bộ áo giáp này tựa như một pho tượng.
Thậm chí có lúc người ta còn hoài nghi rằng không biết rút cục trong mũ giáp đó có người hay không.
Nhưng Trần Trường Sinh biết đó là một người.
Tất cả mọi người trong đại lục đều biết đến nhân vật này.
Người này đã ở trong ngôi đình này hàng trăm năm rồi.
Rất nhiều người đều nói rằng, nếu không phải đã từng ngồi ở
Thiên Thư Lăng này hàng trăm năm rồi thì y có lẽ đã sớm nhập Bát Phương
Phong Vũ rồi.
Vì hàng trăm năm trước đây y đã từng là Thần tướng hàng đầu ở đại lục.
Y chính là người trông coi Thiên Thư Lăng, Hãn Thanh.
Toàn thân đầy những là bụi bặm lâu ngày, người đó ngồi canh gác ở trong lăng này hàng trăm năm rồi.
Từ đằng xa Trần Trường Sinh nhìn thấy ngôi đình đó; nhìn thấy vị thần tướng truyền thuyết đó, hắn trầm ngâm không nói câu nào.
biến mất khuất sao cánh rừng, chỉ còn lại có hai người bọn họ đang đứng bên ngoài.