- Cảm ơn, thời gian không sai biệt lắm rồi.
Trần Trường Sinh thành khẩn nói.
Chiết Tụ đứng dậy, đi vào nhà tạm.
“Không sai biệt lắm rồi” ở đây, không phải nói hắn không nhìn thấy hy vọng giải bia, mà là nói thời gian Chiết Tụ cùng hắn.
Giữa trưa ngày thứ mười, ngầy xuân có chút thiêu đốt người, Trần Trường Sinh ngồi trong nhà tạm, mượn mái hiên che ánh nắng.
Gió mát khẽ động, hai người trẻ tuổi xuất hiên trước nhà tạm. Một người trong đó tên là Quách Ân, chính là cao đồ dưới trướng của Từ Giản tự của Nam Phương Thánh Nữ, đứng thứ ba của Đại Triều Thí năm trước, người còn lại tên là Mộc Nộ, là học sinh mạnh nhất ở Trang Hoán Vũ của Thiên Đạo Viên, đã trong Thiên Thư Lăng xem bia hơn bốn năm rồi.
Hai người này đều đã từng là thiên tài thiếu niên của Thanh Vân Bảng, thời gian trôi qua, ngày xem bia dài, phá cảnh Thông U, hiện tại bọn hắn sớm đã tiến nhập Điểm Kim Bảng. Giáo phái Nam Bắc trước đến nay đều bất hòa, có hai người nổi tiếng ở Thiên Thư Lăng, lúc ban đầu thế như nước với lửa, quan hệ bây giờ lại trở nên rất tốt.
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Mộc Nộ nhìn hắn không chút cảm xúc hỏi.
Hơn mười ngày trước, khi Chung Hội giải bia thành công, hai người họ cũng ở đây, nhưng Trần Trường Sinh không nhận ra bọn họ, chỉ biết có lẽ là người xem bia năm xưa:
- Đúng vậy, hai vị có gì chỉ giáo?
Mộc Nộ khóe môi hơi hơi khẽ động, như cười như không, không trả lời.
Quách Ân nhìn Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, thở dài:
- Sư môn gửi thư, nói năm nay Đại Triều Thí xuất hiện một nhân vật rất giỏi, xem ra bây giờ, quả hật là suy đoán khoa trương rồi.
Mộc Nộ nói:
- Bằng không, có thể 15 tuổi đã Thông U, quả thật rất giỏi, chỉ có điều tu hành lúc đầu như lưỡi dao sắc bén chẻ tre, sau đó ngưng trệ nhưng cát đá phía trước, loại người như vậy lịch sử có rất nhiều. Hiểu ra Thiên Thư Lăng mới là khảo nghiệm chân chính, người này ngay cả Chiếu Tình Bia cũng không qua được, chỉ sợ cũng là loại người đó, quả thực là đáng tiếc đáng tiếc.
Bọn họ rõ ràng nhìn Trần Trường Sinh, nhưng lại như tự mình nói chuyện, giống như là Trần Trường Sinh không tồn tại vậy, hoặc là căn bản không quan tâm Trần Trường Sinh phản ứng thế nào.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, một lần nữa trở về ngồi trước tấm bia.
Quách Ân và Mộc Nộ hai người cười cười, xoay hướng sóng vai đi về Thiên Thư Lăng, tiếp tục nói chuyện với nhau.
- Từ Hữu Dung là hạng người gì, làm sao có thể gả cho hắn.
- Đây là phục hưng hy vọng của Quốc Giáo Học Viện ? Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Không biết có phải là họ cố ý hay không, âm thanh họ nói chuyện lại rất rõ ràng, không ngừng truyền vào tai của Trần Trường Sinh.
Sau đó, đường lên núi lại truyền xuống một tràng tiếng cưới.
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn tấm bia đá, giống như là căn bản không có đã bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Ý xuân dần sâu.
Trong bầu trời có mấy trăm con tuyết nhạn, từ phương xa trở về.
Chúng nó đến từ Đại Tây Châu ấm áp, vượt biển trở về, sắp sửa đi về hướng Thiên Trụ Phong, vượt qua mùa hè dài này.
Tiếng nhạn kêu, có chút mỏi mệt, nhưng vẫn rất trong trẻo.
Mọi phía trong rừng của khu nhà tạm, vang lên tiếng kêu của đám chim tước, như thể là đàng cười nhạo đám nhạn tuyết này tự tìm cực khổ, ngu dốt không chịu nổi.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn hai đường màu trắng xin đẹp trên bầu trời xanh trong kia, nhớ đến năm đó cưỡi hạc đuổi theo đàn tuyết nhạn chơi đùa ở trấn Tây Ninh, bật cười.
Đột nhiên, tiếng chim trong rừng biến mất không tung tích, không biết có phải là do bọn chúng biết, có tên còn ồn ào hơn chúng đang đến. Thấy Đường Tam Thập Lục xuất hiện trước nhà tạm, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút kì quái, dựa vào thường lệ mỗi ngày, có lẽ đến hoàng hôn thì tên này mới có thể nỡ rời khỏi Thiên Thư Bia.
- Ngươi biết hai người kia là ai không?
Đường Tam Thập Lục nhìn dãy núi, hơi hơi nhướn mày hỏi.
- Không biết lai lịch, hai…
Trần Trường Sinh cân nhắc tìm từ, nói:
- Không biết gọi là người gì.
Đường Tam Thập Lục xem vẻ mặt của hắn, mới phát hện thật sự hắn không quan tâm hai người cố ý cười nhạo làm nhục hắn, có chút căm tức nói:
- Cho dù là không biết là người gì, chẳng lẽ có thể không sao cả sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Đừng nói này nữa, sao ngươi ra đây?
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ tới mình tới đây làm gì, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, có mang vài phần cao ngạo, nói:
- Ta thấy được tấm bia thứ ba rồi.
Trần Trường Sinh giật mình, nói:
- Đây không phải là chuyện đã xảy ra mấy ngày trước sao?
Đường Tam Thập Lục rõ ràng không hài lòng phản ứng của hắn, nâng cao giọng nói:
- Quan trọng là ... ta sắp phá cảnh.
Trần Trường Sinh giật mình, trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, chân thành nói:
- Là thật sao? Thật tốt đó.
Đường Tam Thập Lục bất đắc dĩ, nói:
- Ta sắp vượt qua ngươi rồi, hiểu không?
- Ta vẫn luôn chờ ngày này.
Trần Trường Sinh vẻ mặt vui sướng, từ trong ngực lấy ra một thuốc hộp đưa trước mặt hắn, nói:
- Bên trong có nói rõ cách sử dụng thuốc như thế nào, phá cảnh Thông U là đại sự, không dám khinh thường, đến bước nào phải uống thuốc nào, mỗi lần liều lượng bao nhiêu, nhất định không thể làm sai, buổi tối ta sẽ nhờ Chiết Tụ hỗ trợ ngươi.
Trong hộp là đan dược do Lạc Lạc mời Ly Cung Giáo Sĩ luyện chế ra trước khi vô Đại Triều Thí, nguyên liệu là dược thảo quý báu hắn và Đường Tam Thập Lục trộm ở Bách Thảo Viên, còn có dược liệu quý hiền mà Lạc Lạc nhờ tộc người chuẩn bị, chuyên dùng để trợ giúp cho người Tọa Chiếu Cảnh tu hành phá cảnh Thông U, chỉ dựa vào dược lực mà nói, không kém hơn Tế Thiên Hoàn của Hòe Viện là bao.
Đường Tam Thập Lục cầm thuốc hộp không nói gì, trong lòng căn bản là muốn khích lệ tên này, nội dung nói chuyện sao cuối cùng lại biến thành như vậy? Đột nhiên, y nghĩ đến, biểu hiện như vậy của hắn, có phải là thật sự đã từ bỏ việc giải bia? Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Ý xuân càng ngày càng rõ rệt, Nhạn Tuyết từ Đại Tây Châu trở về kinh đô càng ngày càng nhiều, khảo sinh tam giáp Đại Triều Thí năm nay đã tiến vào Thiên Thư Lăng, đã qua hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, người ta lục tục giải Chiếu Tình Bia, chỉ có Trần Trường Sinh vẫn như cũ mỗi ngày ngồi ở trước nhà tạm, so sánh với sự náo nhiệt trước đây, nhà tạm trước bia bây giờ lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Cẩu Hàn Thực cho rằng tâm cảnh cùa hắn có thể thật sự xuất hiện vấn đề gì đó, ngay cả Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ cũng bắt đầu mất tin tưởng đối với hắn, luôn âm thầm quan sát việc giải bia của hắn đối với gã đã mất đi hứng thú, chớ đừng nói chi là những người xem bia khác, khi người khác nhìn hắn bóng ảnh của hắn ở nhà tạm, trên mặt không ngăn được thể hiện ra vẻ mặt châm chọc.
Tình hình trong Thiên Thư Lăng, chính xác đã được truyền đến kinh đô, sự thật Trần Trường Sinh vẫn chưa giải được bia thành công, dẫn đến nhiều phản ứng khác nhau. Trong Đông Ngự Thần Tướng Phủ, cực kì hiếm thấy Từ phu nhân nổi giận với Từ Thế Tích, nói là bữa tiệc đó có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, Từ Thế Tích trầm mặc không nói, quăng một chén sứ quý báu xuống đất . Không khí Giáo Xu Xứ trở nên có chút áp lực, Mai Lý Sa mỗi ngày nhắm mắt nửa nằm trong căn phòng đầy hoa mai, giống như là đang ngủ, nhưng Tân Giáo Sĩ đã rất nhiều lần nghe rất rõ lão nhân gia hơi hối hận thì thào tự nói:
- Có phải là chúng ta đã ép hắn gấp quá?
Khi Mạc Vũ cô nương rỗi rãi, còn có thể đi đến gác nhỏ ở Quốc Giáo Học Viện, nằm trên giường của Trần Trường Sinh một lát, chỉ có điều hơi thở của tên quá sạch sẽ kia lưu lại trên đệm chăn và gối kia càng ngày càng xa, tâm tình của nàng cũng càng ngày càng trở nên bực bội, lúc thay Nương Nương phê duyệt tấu chương, đã không khách khí lên án mạnh mẽ hai vị Thái Thú. Thiên Hải Thắng Tuyết trở về cầm giữ Tuyết Quan, không ảnh hưởng đến cảm xúc của đệ nhất gia tộc ở Đại Lục này, trong kinh đô vài tòa phủ đệ không ngừng tổ chức yến hội, văn nhân mặc khách như chó săn đi qua đi lại, gia chủ và mấy nhân vật trọng yếu của Thiên Hải nhìn vào rất bình tĩnh, thật tế trong lòng đã thả lỏng rất nhiều.
Trần Trường Sinh không thể giải bia đã dẫn đến vô số nghị luận trong kinh đô, mọi người thử giải thích tình hình này, nhưng mà cảm thấy thế nào cũng không thể giải thích thỏa đáng, Thiên Hải gia chủ trong một lần yến tiệc nào đó đã hơi trào phúng nói với chuyện này, cuối cùng biến thành mọi người cùng chung nói:
- Kim cương sáng chói như thế nào, sau khi trải qua thiêu đốt mạnh mẽ như thế nào, ngoài trừ còn vài ám khói, thì còn để lại gì nữa? Phải biết năm ngoái hắn đã bị thiêu đốt cả năm.
Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí, thiếu niên đến từ Tây Ninh trấn này đã gây chấn động khắp Đại Lục này thậm chí là lập nên kỳ tích, Thiên Thư Lăng hiện tại lại trở thành ngọn núi cao trước mặt hắn, không còn ai cho rằng thiếu niên này có thể tiếp tục lập nên kì tích, cả mọi người cho rằng, hắn sẽ giống những thiên tài đi xuống trong lịch sử, cứ như vậy biến mất không tiếng tăm.
Chỉ có một người đối với Trần Trường Sinh vẫn có lòng tin như xưa. Tầng cao nhất trong Đại Điện của học cung, Lạc Lạc đứng ở bên lan can, trong tay là bao tay bông, không thích ánh mặt trời đầy giả dói trên thế giới này, từ nơi xa nhìn đi, chỉ có thể thấy hoàn mỹ không gì thay đổi, nhìn không thấy sự chân thật thế giới bên trong Thiên Thu Lăng, nhìn không thấy vị tiên sinh đang nhìn bia trong lăng.
- Tiên sinh từ trước đến nay không thèm để ý người khác ôm hy vọng gì đối với mình, hắn chỉ sống vì bản thân mình. Nhưng nêu như ngươi ôm hy vọng với hắn, vậy thì khi nào hắn làm cho ngươi thất vọng?
Nàng xoay người lại nhìn phía Kim Ngọc Luật, gương mặt xinh đẹp trên đó toàn bộ là niềm tin và cao ngạo:
- Ta không biết hắn vì sao đến bây giờ vẫn chưa giải Thiên Thư Bia thứ nhất, nhưng ta rất khẳng định, hắn không phải không giải được tấm bia đá, mà là vì một số nguyên nhân khác, nếu hắn có thể thành công, tất nhiên sẽ khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không nói gì.
Vẫn dậy vào lúc canh năm, tử từ mở mắt, rời khỏi giường rửa mặt, nấu cơm vẩy nước quét nhà, sau đó hướng về Thiên Thư Lăng .
Bắt đầu một năm là mùa xuân, bắt đầu một ngày là bình minh, xuân và bình minh là thời khắc đẹp đẽ nhất, chỉ có điều có chút giá lạnh. Trần Trường Sinh nắm thật chặt áo, ngồi trước nhà tạm, hắn đã ngồi ở đây mấy ngày rồi, trừ phi thỉnh thoảng ngồi dưới mái hiên tránh mưa hoặc là năng gắt, nếu khong thì chưa bao giờ di chuyển vị trí qua, phía dưới của tảng đá không có chút bị nào, thậm chí có chút bóng loáng.
Bút kí mà Tuân Mai lưu lại, hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sớm đã thuộc kĩ trong lòng, văn bia trên Thiên Thư Bia, những đường cong phức tạp, sớm đã khắc sâu trong tiềm thức của hắn, tuy không đủ thời gian nghiên cứu, những biến hóa bốn mùa trong trên bia đá đó, biến hóa mỗi ngày đều đã được hắn nắm bắt, cho nên hắn cũng không cần nhìn gì, chỉ cần nhắm mắt lại thôi.
Có tiếng bước chân vang lên, vội vàng từ đằng xa đi qua, lại có tiếng bước chân vang lên, chầm chậm đi đến trước mặt hắn, có âm thanh trao đổi vang lên giữa rừng núi, có những âm thanh trào phúng cố ý, vang lên bên cạnh lỗ tai hắn, sau đó những âm thanh đó từ từ biến mất, chỉ còn lại tiếng chim hót trong rừng.
Trong rừng tiếng chim tước bỗng nhiên trở nên dày đặc, sau đó trong không trung truyền đến tiếng nhạn kêu to, trong đó có tiêng kêu to đặc biệt trong trẻo.
Trần Trường Sinh mở to mắt, nhìn hướng về phía bầu trời xanh, chỉ thấy từ phía đông bay đến một đàn tuyết nhạn, đã không biết là đàn tuyết nhạn thứ bao nhiều bay về kinh đô, không khí ngày xuân xuất hiện nhiều tuyết như vậy, thật sự là đẹp, hắn nghĩ, tiếng tuyết nhạn thanh trong, có lẽ là tiếng nhạn non vọng lại, hoặc là nó lần đầu tiên làm chuyến đi dài ngày như vậy.
Tuyết nhạn tiếp tục bay đi xa, có thể sẽ dừng lại ở kinh đô vài ngày, sau đó sẽ tiếp tục bay hướng Tây.
- Chỉ có thể như vậy.
Trần Trường Sinh đứng dậy, có chút tiếc nuối nói một câu, đi vào nhà tạm.
Nhìn bia đả lạnh tanh kia, và trên bia đã có mất đường cong đáng chán, hắn lắc lắc đầu, nghĩ thầm rằng tư chất thiên phú của mình quả nhiên vẫn là không đủ.
Tuân Mai bút ký, cho hắn và các thiếu niên nhà cỏ đều mang đến lợi ích to lớn cho việc giải bia, giống như đám người Quan Phi Bạch đều giải bia thành công, đều là từ trong bút ký đó tiếp cận được một số trí tuệ của bậc tiền bối, từ đó nhận được một chỗ khởi ngưồn, nhiều lợi ích mang lại cho hắn, đó là rất nhiều rất nhiều vật tham chiếu.
Trong bút ký, Tuân Mai để lại rất nhiều đường để giải các loại bia, giống Chiếu Tình Bia có hơn mười loại. Nhưng bút ký Vương Chi Sách tìm được trong Lăng Yên, câu nói đầu tiên chính là nói đến vị trí tương đối, cho nên việc TRần Trường Sinh muốn làm, không phải là dựa trên những con đường này mà đi giải bia mà là tránh khỏi những con đường này, tìm ra được một con đường hoàn toàn mới.
Thông qua quan sát văn bia tự biến hóa ở trong thiên địa, từ đó tìm được đáp án hoàn toàn thuộc về mình, hắn muốn có cách giải bia như thế.
Loại ý nghĩ này có khả năng là chính xác, nhưng đối với yêu cầu của hắn mà nói, tương đối không hoàn thiện, hoặc là không đủ thuần túy, vẫn là lấy ý, lấy hình, lấy thế ba loại này làm chủ lưu chính, biến hóa giải bia chính tông nhất, hoặc là nói phần giải bia này vẫn chưa hoàn toàn giải thoát khỏi ảnh hưởng cố hữu của con đường đó.
Hắn đối với cái này có chút bất mãn, cho nên cực khổ cùng thời gian hơn hai mươi ngày để suy nghĩ, đáng tiếc là, vẫn chưa thể thành công.
Quan trọng hơn là, như hắn từng nói qua với Cẩu Hàn Thực, hắn tu như vậy là Thuận Tâm Ý, hắn luôn cảm giác các giải bia này, thậm chí là vô số cách giải bia trước đây của những thánh nhân cao cường khác đều không đúng, hắn luôn cảm thấy Thiên Thư Lăng này, những khối đó có lẽ còn có ý nghĩa thâm sâu, như vậy mới là thứ hắn muốn nhìn thấy.
Quả thật thật đáng tiếc, hắn không có nhiều thời gian hơn rồi.
Âm thanh trong trẻo của nhạn tuyết khiến hắn bừng tỉnh, thời gian qua thật là nhanh, nhoáng một cái khoảng cách đến ngày mở Chu Viên chỉ còn lại vài ngày.
Ngày đầu tiên vào Thiên Thư Lăng, Cẩu Hàn Thực hỏi qua hắn, là muốn đi Chu Viên, hay là muốn ở lại trong Thiên Thư Lăng vài ngày, hắn nói đến lúc đó suy nghĩ, mới vài ngày hắn đã hiểu bản thân lựa chọn như thế nào.
Nếu hắn không thể Nghịch Thiên Cải Mệnh, hoặc là tu đến mức Thần ẩn cảnh giới, vậy thì hắn chỉ còn lại năm năm tuổi thọ.
Đương nhiên muốn đi nhiều nơi, nhìn thấy nhiều phong cảnh, quen biết thêm một số người.
Hắn muốn đi Chu Viên, hắn muốn đi Chu Viên, như vậy, hắn nhất định phải bắt đầu giải bia rồi.
Vì thế, hắn bắt đầu giải bia.
Hắn nâng tay phải lên chỉ vào nơi nào đó trên tấm bia đá , nói:
- Đó là một chữ gia tự.
Lúc này trời sáng trong xanh, mặt bia xuất hiện vô cùng nhiều đường cong phức tạp, có mất chổ khắc hơi nông chút, bị chiếu vào giống như là nổi lên vậy, mơ hồ nhìn như chữ cái.
Sau đó hắn chỉ hướng tấm bia đá bên kia, nói:
- Đó là một chữ Giang.
Ngay sau đó, hắn chưa phải tạm dừng bất kì chặng nào, nhìn tấm bia đá trên lầu tuyệt đới không bất kì ai có thể từ trong đó nhìn văn tự, nói:
- Nhạt.
- Khói.
- Chiếu.
- Hiên.
- Thu
- Tùng.
Trong nháy mắt, hắn không tạm dừng chút nào nói 28 chữ cái, đó đều là chữ trên tấm bia.
Chữ cuối cùng chính là chữ quang.
- Thanh âm của hắn rất trong trẻo, giống như đàn chim nhạn kêu trước kia, đối với thế giới chưa biết, không có bất kì sợ hãi nào, chỉ có hy vọng, tràn đầy tự tin.
Sau đó, gió mát thổi lên.
Hắn đứng trước bia rồi biến mất.