Trạch Thiên Ký

Chương 214: Q.1 - Chương 214: Sách mỏng động nhân tâm




Cẩu Hàn Thực cười cười, không nói gì thêm, tuy rằng hắn tính tình ôn hòa, nhưng cũng có niềm kiêu ngạo của hắn.

Mọi người không thảo luận chuyện này nữa, bắt đầu rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Lúc Trần Trường Sinh thu dọn bút ký bỗng nhiên trong lòng thoáng động, đi ra gian ngoài đưa bút ký cho Cẩu Hàn Thực, nói:

- Ngươi giúp ta xem một chút, đây là một hình ảnh ta bằng cảm giác trong một cái chớp mắt.

Cẩu Hàn Thực có chút bất ngờ, lúc trước biện luận là một chuyện, đem lý giải văn bia của mình cho người khác xem lại là một việc khác. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lấy từ trong lòng ra một quyển sách nhỏ, đưa tới, nói:

- Vì vào Thiên Thư Lăng xem bia, mấy năm nay ta đã chuẩn bị một ít, trong này là một số bút ký ta sưu tầm được.

Trần Trường Sinh cười cười, Cẩu Hàn Thực cũng cười cười, hai ánh mắt giao nhau, đột nhiên an tĩnh lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt khiếp sợ.

Ở ngoài phòng các thiếu niên rửa mặt xong quay về thì thấy cảnh tượng như vậy.

- Hẳn là trong phòng.

Cẩu Hàn Thực nói.

Trần Trường Sinh nói:

- Không ở trong chăn đệm, ban ngày ta mang đi giặt không thấy bút ký, cả giấy cũng không có tờ nào.

Đường Tam Thập Lục vò mái tóc ướt, khó hiểu hỏi:

- Đang nói gì đấy?

- Tuân Mai bút ký.

Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực cùng đồng thanh nói.

Sau đó bọn họ đồng thời xoay người, ở trong phòng lục lọi.

Lương Bán Hồ và Thất Gian cũng phản ứng rất nhanh, đi theo Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực bắt đầu tìm kiếm. Nhà cỏ không lớn, trong thời gian rất ngắn đã bị mọi người lật tung mấy lần, mà ngay cả nhà bếp và vạc nước cũng không bỏ qua, trong lúc nhất thời, khắp phòng toàn là tro bụi bay múa.

Đường Tam Thập Lục không có kịp phản ứng, còn đang suy nghĩ câu nói lúc trước của Trần Trường Sinh thì không ngừng bám theo hỏi:

- Ngươi hủy số chăn đó đi, vậy chúng ta ngủ như thế nào? Mặc dù nói chăn Tuân Mai tiền bối để lại có mùi khó chịu nhưng có thể chịu được, ta nói, tối nay có thế nào cũng không đắp cái bộ lông kia đâu, nóng chết được.

Mọi người nghĩ thầm thiếu gia của Vấn Thủy Đường Gia quả nhiên thuở nhỏ ăn ngon mặc đẹp, không giống bình thường, ngay lúc này cũng chỉ lo lắng có thể ngủ được thoải mái hay không. Đệ tử Ly Sơn phần lớn xuất thân bần hàn, vốn cũng không thích Đường Tam Thập Lục, lúc này lại đang sinh lòng tức giận, đâu thèm để ý đến hắn.

Trần Trường Sinh vừa mới tìm gạch dưới giường, trên mặt đầy bụi, nghe Đường Tam Thập Lục nói thì có chút bất đắc dĩ dừng lại:

- Chăn đệm mới sẽ đưa tới, ngươi an tâm đừng có nóng nảy.

Đường Tam Thập Lục lúc này mới yên tâm chút, rồi lại tò mò hỏi:

- Các ngươi đang tìm gì vậy?

Trần Trường Sinh nói:

- Không phải mới nói với ngươi, bút ký của Tuân Mai tiền bối.

- Bút ký gì?

Đường Tam Thập Lục rõ ràng còn chưa kịp phản ứng.

- Bút ký lý giải khi xem Thiên Thư Bia.

Trần Trường Sinh đi ra ngoài phòng, nhìn rào tre, nghĩ thầm rằng có thể giấu trong đất không, nếu thật là như vậy thì quá khó tìm rồi.

Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được vì sao phản ứng của mọi người lại lớn như thế, khẩn trương vén tay áo, nói:

- Đây chính là đồ quan trọng, mau tìm cho ra.

Nhà cỏ an tĩnh lại, chỉ còn âm thanh lục lọ, còn có tiếng gõ tường, chỉ là không duy trì được lâu, Đường Tam Thập Lục bắt đầu hò hét:

- Ta nói, nếu quả thật có bút ký, vậy thuộc về ai?

Quan Phi Bạch đang đứng ở nhà bếp nhìn thịt khô, nghe vậy tức giận nói:

- Ai tìm được trước thuộc về người đó.

Đường Tam Thập Lục không thuận theo, nói:

- Dựa vào cái gì? Rõ ràng là chúng ta vào trước.

Thất Gian xoa xoa mồ hôi, rất chân thành nói:

- Tuân Mai tiền bối đã nói qua gian phòng cỏ này để cho mọi người.

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:

- Ai tìm được trước về tay người đó.

Đường Tam Thập Lục đảo mắt, nghĩ thầm Ly Sơn Kiếm Tông có bốn người, hơn nữa nhìn bọn họ hiện tại dụng tâm tìm như thế, chỉ sợ bị bọn họ tìm được trước, liền định ra chủ ý.

- Chúng ta nhường một bước, không câu nệ ai tìm được trước, phải cùng nhau xem.

Tro bụi bay múa, trong đình viện rào tre ngã xuống càng nhiều, trên mái hiên cây cỏ bị xốc lên, mà ngay cả cái giếng gần đó cũng bị xới tung, khắp nhà tranh bị lật tán loạn, rốt cục nghe thấy một tiếng la vui vẻ đầy bất ngờ.

- Tìm được rồi.

Mọi người mừng rỡ, men theo thanh âm chạy vào phòng trong, chỉ thấy trong tay của Đường Tam Thập Lục là một quyển sách mỏng. Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục có chút phức tạp, có thể tìm được bút ký Tuân Mai lưu lại đương nhiên cao hứng, vấn đề ở chỗ chính hắn đã đề nghị trước đó, mặc kệ ai tìm được, tất cả mọi người cùng nhau xem...

-Còn không bằng cho các ngươi tìm được, ta có thể càng vui vẻ hơn.

Hắn để sách lên bàn, mang theo ý hối hận nói:

- Làm sao lại để cho ta tìm được đây.

- Ở đâu tìm thấy thế?

Trần Trường Sinh tò mò hỏi.

Đường Tam Thập Lục chỉ vào bàn vuông, nói:

- Đệm ở dưới chân bàn, các ngươi không thấy sao?

An tĩnh, mọi người đã ở trong nhà bếp ngồi ở chiếc bàn này ăn hai bữa cơm, chỉ có điều ai sẽ nghĩ tới, Tuân Mai lại đem một vật trọng yếu như quyển bút ký để dưới chân bàn, nghĩ bản thân suýt nữa hủy cả căn phòng thì không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Lương Bán Hồ nhìn Đường Tam Thập Lục nói:

- Không nghĩ tới, ngươi tìm đồ rất có nghề.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vấn Thủy gia, lão thái gia thường giấu ngân phiếu dưới chân bàn hoặc chân giường, ta trước đây thường xuyên đi trộm cho nên theo thói quen liếc mắt, ai ngờ thật sự ở dưới chân bàn.

Vẫn an tĩnh như cũ. Bao gồm cả Trần Trường Sinh cũng mất đi hứng thú nói chuyện.

Tro bụi thu lại, một lần nữa chà lau cái bàn, thu thập nhà cửa, xong xuôi mọi việc, bảy người vây quanh bàn, nương theo ánh sáng ngọn đèn, kinh ngạc mà nhìn lên bàn.

Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực ngẩng đầu lên nhìn nhau, nhớ Tuân Mai trước khi chết nhắc tới việc giao gian phòng này cho bọn họ ở, và nói rõ hắn thích thanh tĩnh, không muốn có thêm người vào, lúc ấy bọn họ liền cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại mới hiểu trong đó cất giấu thâm ý.

Tuân Mai ở Thiên Thư Lăng xem bia ba mươi bảy năm, di sản quan trọng nhất lưu lại đương nhiên không phải là gian phòng cỏ hay ba chiếc giường kia mà là quyển sách mỏng manh trên bàn.

Cẩu Hàn Thực mở tờ đầu tiên, sáu cái đầu liền ngó qua. Quyển sách mỏng này là bút ký của Tuân Mai, trên đó ghi lại chút lĩnh ngộ khi xem bia, còn có cách cách thử giải bia, hàng chữ nhỏ rậm rạp kia là suốt ba mươi bảy năm tháng.

Tuân Mai ở Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm, hiểu hơn mười Thiên Thư Bia, tự nhiên không quên ghi lại quá trình giải đọc mỗi tòa bia lại, nhưng tựa như tất cả những người khác, trước tấm bia đá đầu tiên, ý nghĩa Chiếu Tình Bia bất đồng, mấy chục năm trước, hắn mới ở trước tấm bia đá này cảm thụ, ý đồ hóa giải và phương pháp lựa chọn, biến hóa đều ghi lại rất rõ ràng.

Thiên Thư Bia muôn đời không thay đổi, người xem bia lại không giống nhau, tiền nhân có cách giải bia, hậu nhân chưa chắc đã có thể lấy ra dùng.

Chương 214: Sách mỏng động nhân tâm (p2).



Bằng không các trưởng bối Ly Sơn Kiếm Tông đã sớm đem thủ đoạn giải bia của mình dạy cho đám Cẩu Hàn Thực, nhưng kinh nghiệm và quá trình giải bia của tiền nhân có thể phần nào cung cấp ý tưởng cho hậu nhân, đỡ phải đi đường vòng, Tuân Mai xem bia ba mươi bảy năm, ngoại trừ cả đời không bằng lăng bia tùy tùng có thể tùy ý xem thiên thư, còn mấy ai có thể so sánh kinh nghiệm xem bia với hắn? Nếu quyển sách mỏng này lưu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu để vô số thế lực tranh đoạt.

Các thiếu niên vây quanh bàn rất rõ đây là cơ duyên tốt bậc nào, đương nhiên vô cùng quý trọng, nhìn chằm chữ trên quyển sách mỏng, theo ngón tay của Cẩu Hàn Thực lẩm nhẩm, không ngừng tự hỏi, hấp thu.

Nhà cỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Cẩu Hàn Thực gấp sách lại. Đường Tam Thập Lục đang xem nhập thần, đứng dậy cả kinh nói:

- Cái gì vậy? Mau mở ra xem tiếp.

Trần Trường Sinh nói:

- Thời gian còn nhiều, chậm rãi lại nhìn cuối cùng cũng phải có thời gian tiêu hóa, hơn nữa chúng ta hiện tại còn chưa xem xong cả bia đầu tiên, xem một đoạn đầu là đủ rồi.

Nghe nói như thế, Đường Tam Thập Lục mới an tĩnh ngồi xuống.

Cẩu Hàn Thực nhìn bút ký, thở dài:

- Tiền bối quả nhiên là tiền bối.

Mọi người cùng cảm thán.

Bút ký viết rành mạch, Tuân Mai hóa giải Chiếu Tình Bia chỉ mất hai ngày, mà càng làm bọn họ cảm thấy rung động kính nể chính là sớm ngày thứ ba, Tuân Mai chỉ thử hai cách giải bia, mà trong những năm tháng sau, hoặc là do nhàm chán hoặc là do Thiên Thư Bia phía sau quá khó phá giải, hắn trong lúc rảnh rỗi ngồi xem lại Chiếu Tình Bia, cuối cùng tìm được bảy cách hóa giải Chiếu Tình Bia, bảy cách giải bia thành công, đây là khái niệm gì?

Năm người Chiết Tụ, Quan Phi Bạch bởi vì lúc ban ngày ở Thiên Thư Lăng xem bia quá lâu, thần thức hao tổn quá nhiều, vừa đọc nội dung trong bút ký của Tuân Mai đều ngủ rất say. Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực bởi vì xem bia trong thời gian ngắn, hơn nữa đã Thông U Cảnh, tinh thần cũng không tệ lắm, đứng ở trong đình viện nhìn bầu trời đêm đầy sao, không ai có ý đi nghỉ ngơi.

- Ta muốn đi xem.

Trần Trường Sinh nhìn trong bầu trời đêm đầy sao, nghĩ tới cách thứ sáu Tuân Mai sử dụng trên bút ký, bỗng nhiên sinh ra kích động, muốn đi xem văn bia biến hóa dưới ánh sao.

Cẩu Hàn Thực nói:

- Ta đang có ý đó.

Nói đi là đi, hai người xuyên qua kết viên, đi hướng Thiên Thư Lăng, không bao lâu đi tới trước lăng, ở con đường duy nhất có ánh sao chiếu rọi như đai ngọc, vô cùng mỹ lệ.

Đang muốn trèo lên lăng, Trần Trường Sinh bỗng nhiên dừng bước, hỏi hắn:

- Ngươi đã xem bia hai ngày, hẳn là đã xem hiểu rồi, nếu không không hợp đạo lý.

Không phải không hợp tình hợp lý mà là không hợp đạo lý, bởi vì từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí, hắn cùng Cẩu Hàn Thực đối chiến ba trận, rất rõ đối phương là người như thế nào, tuy rằng người đứng đầu Đại Triều Thí là hắn, nhưng hắn biết chẳng qua mình hơn đối phương ở chỗ không sợ chết mà thôi, nếu bàn về tu vi cảnh giới hay học thức, mình vẫn kém hơn Cẩu Hàn Thực không ít.

Lúc chiều, Trần Trường Sinh xác định mình lý giải bia chỉ thiếu chút nữa, đọc bút ký của Tuân Mai xong càng kiên định với ý nghĩ này, Cẩu Hàn Thực đã xem hai ngày, không có đạo lý nào chưa ngộ được văn bia.

Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát nói:

- Ta muốn đợi các sư đệ.

Chỉ cần hắn nguyện ý, như vậy hắn hiện tại có thể bỏ Chiếu Tình Bia bất kỳ lúc nào, đi lên Thiên Thư Bia thứ hai, về điểm này, hắn không muốn giấu diếm Trần Trường Sinh.

Thiên Thư Bia rốt cuộc có bao nhiêu lực hấp dẫn với người tu đạo, nhìn Chiết Tụ mặt tái nhợt, còn có Thất Gian, Lương Bán Hồ hồn bay phách lạc. Vì đồng môn cố ý giải bia với tốc độ chậm dần? Nếu người khác nói như vậy, Trần Trường Sinh tuyệt đối sẽ không tin, nhưng hắn là Cẩu Hàn Thực.

Trần Trường Sinh không thích Từ Hữu Dung, với hôn ước cũng không coi trọng, nhưng bởi vì việc này, hắn không có hảo cảm với Thu Sơn Quân và Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng người kia là Cẩu Hàn Thực.

Cẩu Hàn Thực nói:

- Còn một nguyên nhân chính là ta đang đợi một người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nữa ngươi có thể thấy hắn, đến lúc đó sẽ giới thiệu các ngươi làm quen.

- Ngươi chẳng lẽ không tò mò văn bia thứ hai Thiên Thư Bia là dạng gì sao?

Trần Trường Sinh hỏi.

Cẩu Hàn Thực nói:

- Dĩ nhiên muốn biết, tuy nhiên tựa như Tuân Mai tiền bối đã viết trong bút ký, cách giải bia khác nhau đại biểu cho lạc thú khác nhau, hết cách.

Tiếp tục trèo lên lăng, không bao lâu tới trước Chiếu Tình Bia, bóng đêm thanh tĩnh, trước thạch bình có mười mấy người ngồi, Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực đến làm không gian xôn xao, hai gã thư sinh tuổi trẻ sắc mặt lạnh lẽo, không hề che dấu địch ý của mình.

Bóng đêm thâm dần.

Khác với hôm qua, không còn nhiều người say mê chậm chạp không chịu rời đi, người còn ở lại trước Thiên Thư Bia có cường độ thần thức không tệ, như thế mới có thể chống đỡ đến hiện tại. Trần Trường Sinh đưa mắt nhìn lại, thấy hai học sinh Trích Tinh Học Viện, vị sư tỷ Thánh Nữ Phong và tiểu cô nương tên Diệp Tiểu Liên, còn có mấy người đã gặp ở Đại Triều Thí nhưng không nhớ rõ tên, bắt mắt nhất là ba gã thư sinh Hòe Viện, ở trong bóng đêm, màu áo trắng của bọn họ rất nổi bật.

Tùy ý nhìn qua có thể thấy một vấn đề —— người cách tấm bia càng gần thì cảnh giới thực lực càng mạnh, không biết đây là quy tắc hay đã phát sinh tranh chấp.

Ba gã thư sinh Hòe Viện ở gần nhất.

Chung Hội đứng xem bia trầm mặc không nói, hai gã Hòe Viện còn lại cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh cũng chẳng suy nghĩ gì, đối chiến Đại Triều Thí đối chiến lý, Chung Hội thua trong tay Lạc Lạc, Hoắc Quang bị hắn đánh trọng thương, không thể tiếp tục kiên trì, Hòe Viện có địch ý với Quốc Giáo Học Viện cũng là chuyện đương nhiên.

Cẩu Hàn Thực và hắn xem bút ký của Tuân Mai có cảm ngộ, tiến đến nương nhờ tinh quang xem bia, đương nhiên phải đi vào nhà tạm, không ngờ hai người bước tới làm làm xung quanh xôn xao, hơn mười hai đôi mắt di động theo cước bộ của bọn họ với cảm xúc khác nhau —— bọn họ đi đến Thiên Thư Bia, tất nhiên phải chiếm vị trí của ba người Hòe Viện.

Hai gã Hòe Viện không nhường đường, nhìn Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh vẻ mặt lãnh đạm nói:

- Theo thứ tự đến trước và sau.

Cái này cũng rất có đạo lý, nhưng trong đám người bên ngoài lại có kẻ cười lạnh:

- Lúc trước các ngươi nói sư huynh nhà ngươi là người đứng đầu giáp Đại Triều Thí nên muốn chúng ta nhường đường, khi đó tại sao không nói cái gì là thứ tự đến trước và sau? Hiện tại người đứng đầu và đứng thứ hai Đại Triều Thí đến đây, các ngươi có thể không cho sao?

Hai gã Hòe Viện nghe vậy giận dữ.

Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh mới biết chuyện phát sinh lúc trước, không cho hành vi của học sinh Hòe Viện là đúng nên tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi qua hai gã Hòe Viện cũng không buồn nhìn đối phương một cái, đi thẳng chỗ bia, đứng ngay sau Chung Hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.