Trạch Thiên Ký

Chương 283: Q.1 - Chương 283: Vẻ mặt tóc mai đều như sương.




Vẻ mặt Nam Khách hờ hững, không giải thích cái gì, chỉ nói:

- Nếu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh dưới tình huống như vậy mà gặp được những cao thủ nhân loại khác thì sẽ chết sớm hơn một chút.

Bụi cỏ lau và bọt nước giữa hồ dần dần bình tĩnh, sau đó đặt lên một tầng băng mỏng manh.

Thân thể Trần Trường Sinh đọng nước, nước đọng này nhanh chóng ngưng kết thành băng sương, nhuộm trắng cả lông mày và tóc mai, giống như sinh ra tóc bạc sớm, nhìn hắn vốn có chút trưởng thành sớm giờ lại có thêm vài phần tang thương.

Từ Hữu Dung tự nhiên chú ý tới dị tượng trên thân thể của hắn, khẽ nhướn mày, lại bắt mạch cho hắn, phát hiện chân nguyên của người này vẫn loãng như trước nhưng vết thương trên ngũ tạng lại ổn định hơn, chỉ có điều tim đập và hô hấp lại chậm hơn so với người thường rất nhiều, nhưng lại không phải là đặc thù công pháp của người tu hành mà là dấu hiện tử vong.

Bởi vì độc tố nên tầm mắt của nàng vẫn mơ hồ như cũ, chỉ có thể mơ hồ thấy mặt người này, trên mặt lộ vẻ tuyết sương nhìn có chút thành thục, nàng khẽ an tĩnh một lát, bỗng nhiên đưa tay lau đi tuyết sương trên mặt hắn, sau đó nàng khẽ giật mình, không rõ mình sao phải làm vậy.

Đi vào trong rừng cây được nắng sớm bao phủ, giẫm lên lá rụng giòn, lặng yên không tiếng động đi tới trước khoảng hơn mười trượng, nàng khẽ dừng bước lại, nhìn về vách núi xa xa phía trước.

Trong rừng cây đã có người bước đi, tuy rằng bị lá rụng che đậy nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy dấu chân vươn dài về phía trước, sau đó lại chuyển hướng bên vách núi, hình thành một hình chữ chi.

Nàng nhẹ nhàng để Trần Trường Sinh trong tay xuống dưới đám lá rụng, lấy ra cung đồng, kéo dây cung thành một nửa vòng tròn nhắm vào chỗ kia, nhưng lại không lên tiếng.

Gió sớm và nắng sớm tiến vào rừng cây, nắng sớm bị lá cây che lấp khiến trong rừng rất là u tĩnh, nhưng gió sớm lại không bị nhánh cây cắt vỡ, mềm nhẹ thổi lất phất sợi tóc trên khuôn mặt nàng, sợi tóc ngẫu nhiên xẹt qua dây cung nhưng lại không phát ra âm thanh, giống như chỉ nhẹ nhàng phất qua dây cung sau đó liền chuẩn bị phát ra cường âm.

Có lá cây bị gió lay khiến rơi từ đầu cành xuống, chậm rãi bay trong thế giới mờ tối mơ hồ trong mắt nàng, cho tới khi rơi xuống dưới chân của nàng.

Trường cung không chút nhúc nhích, lông mi của nàng cũng không nháy, vẻ mặt yên lặng mà chuyên chú, chỉ nhìn vách núi đó, nhìn nơi không có một bóng người.

Nháy mắt khi mảnh lá cây dừng ở trước chân nàng, một giọng nói già nua từ chỗ vách núi vang lên:

- Là bằng hữu sao?

Theo đạo thanh âm này, hiện ra bên ngoài vách núi chính là một bàn tay, trên cổ tay buộc một bụi tuyến, nắm trong tay một tấm bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ dùng thuốc màu đỏ thắm vẽ nên kí hiệu cực kỳ phức tạp của một môn phái, không biết thuốc màu đó có cái gì cổ quái, cách xa như vậy nhưng cũng cảm nhận được một đạo khô ý và nhiệt độ rõ ràng.

Người tu hành nhân loại tiến vào Chu Viên đều có bụi tuyến, môn phái trên tấm bảng gỗ chứng minh cho thân phận, chỉ là một động tác đơn giản lại đại biểu cho rất nhiều, có thể tận khả năng tránh những hiểu lầm không cần thiết, theo chi tiết này có thể nhận ra chủ nhân của đạo thanh âm già nua kia rất cẩn thận.

Từ Hữu Dung chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh trên đó, không thấy rõ chi tiết, nhưng lại không nhìn ra điểm này trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của nàng, nàng nghe được vẻ đề phòng và cảnh giác mãnh liệt trong thanh âm của người nọ, nghĩ tới tranh đấu máu tanh trong Chu Viên, cùng với cả người mình đều là vết máu quả thật dễ dàng gây hiểu lầm, nói:

- Không phải địch.

Lần đầu gặp nhau tự nhiên không thể nói tới là bằng hữu, nhưng cũng không phải là đối thủ, đây là giải thích của nàng.

Một lát sau, một người từ trong vách núi đi ra, người nọ đầu đầy tóc bạc, dung nhan già nua, ít nhất đã qua trăm tuổi, vẻ mặt rất là thong dong điềm đạm, nhưng cũng không che giấu cảnh giác của mình, tuy rằng đi ra nhưng tay phải lại nắm chặt một kiện pháp khí bên thắt lưng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay và duy trì khoảng cách an toàn với Từ Hữu Dung.

Khoảng cách này rất tốt, có thể làm cho hắn cảm thấy an toàn, cũng có thể làm cho đối phương cảm thấy an tâm, nếu không phải là một tiền bối trảo qua phong sương tuyết vũ nhiều năm thì sẽ không có cảm giác tài tình tới mức này.

Từ Hữu Dung cảm nhận được đối phương cũng không che dấu khí tức nhưng cũng không cố ý phát ra, xác định lão già này là cường nhân Thông U cảnh đỉnh cao, tâm tình khẽ khẩn trương, trên mặt lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Nàng buông dây cung, nắm trường cung nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.

Quy tắc trong Chu Viên từ trước tới nay đều là máu tanh bạo lực, hơn nữa bây giờ không phải là ở trong ba chỗ Lâm Viên, còn những người tu hành nhân loại ở sơn dã thường thường đều là cao thủ, rất coi trọng bảo vật bên trong Chu Viên, và những người như thế gặp nhau không thể nói trước có phải là một hồi ác chiến hay không, phải biết rằng đối phương có thể không biết được tin tức Ma tộc đã lẻn vào Chu Viên.

Cho nên nàng rất bình tĩnh mà trực tiếp nói thẳng:

- Ma tộc đã lẻn vào trong Chu Viên, chúng ta bị Ma tộc đánh lén gây thương tích.

Cái này vẫn là giải thích như trước, chỉ có điều lần giải thích này lại để lại một tí dấu vết, Ma tộc có thể lẻn vào Chu Viên tất nhiên là hùng mạnh, nhưng phải đánh lén mới có thể làm nàng bị thương lại nói lên nàng cũng vô cùng hùng mạnh.

Không biết lão già này có nhìn ra ý tứ từ trong câu này của nàng, cho ra kết luận nàng mong muốn hay không, bởi vì rất rõ ràng, theo sự phán đoán của nàng, lão già này từ khi bắt đầu tiến vào Chu Viên vẫn luôn che giấu hành tung ở sơn dã, cố ý tránh tiếp xúc với người tu hành nhân loại khác, thế cho nên lúc này vẫn không biết tới tin tức Ma tộc tiến vào Chu Viên, sau khi nghe được lời của nàng liền giật mình.

- Ma tộc làm sao có thể tiến vào Chu Viên?

Lão già rất là khiếp sợ, nhưng lại không có chút gì sợ hãi, hắn nhìn bụi tuyến trên tay mình, cười lạnh nói:

- Khó trách lại xảy ra nhiều thứ cổ quái như vậy.

Rất rõ ràng hắn đã hoàn thành xong việc tìm bảo ở trong Chu Viên, tìm được vật mình cần cho nên muốn châm bụi tuyến để rời khỏi, nhưng lại thất bại.

Từ Hữu Dung không hề giải thích, bởi vì âm mưu của Ma tộc rất phức tạp, hơn nữa không cần phải….

Lão già kia nhìn Trần Trường Sinh nằm trên lá rụng phía sau nàng, nhìn hắn băng sương đầy người, khẽ cảm thấy kinh ngạc hỏi:

- Người kia là đồng bạn của ngươi sao?

Từ Hữu Dung lắc đầu nói:

- Ta không biết hắn, chỉ là khi nhìn thấy hắn bị cường nhân Ma tộc công kích nên mới cứu mà thôi.

- Tại tời khắc này vẫn không quên cứu người, ngươi thật là một tiểu cô nương tốt.

Vẻ mặt lão già nhìn nàng lộ ra tán thưởng, nói tiếp:

- Thế nhưng các ngươi muốn đi đâu thế?

Từ Hữu Dung nói:

- người tu hành nhân loại hiện tại đang tụ tập ở trong ba Lâm Viên, ta vón chuẩn bị mang theo người này đi tới, nhưng bởi vì bị thương nên tốc độ không nhanh, ít nhất cũng cần hơn nửa ngày, lo lắng bị Ma tộc đuổi theo, không nghĩ tới lại gặp tiền bối, nghĩ muốn nhờ tiền bối thông tri với các đồng đạo khác tới ứng cứu chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.