Vì Diêm Thiên Phạm chạy
xe với tốc độ rất nhanh nên hai người bọn họ nhanh chóng liền trở về biệt thự.
Hắn dẫn cô vào trong nhà, ngay sau đó bực dọc rót một ly rượu ra uống.
“Anh... Còn hận cha tôi sao?” Cô rất muốn biết, hắn lãnh khốc vô tình với cô,
rốt cuộc là vì sao?
“Đúng vậy.” Hắn không che dấu chút nào nói.
“Tại sao anh hận cha tôi như vậy lại vẫn muốn đoạt lấy thân thể của tôi?” Đây
chính là chuyện mà cô không thể hiểu được.
“Tôi chính là kìm chế không được dục vọng muốn có em.” Hắn luôn luôn kiêu ngạo
đối với năng lực kiềm chế của bản thân, nhưng đối với cô liền mất khống chế.
“Cho đến bây giờ, anh đối với tôi chỉ có ham muốn chứ không hề có tình yêu có
đúng hay không?” Cô khổ sở hỏi.
“Đúng! Em rất thông minh.”
“Tôi thà rằng mình không thông minh, mà có thể tiếp tục ngu ngốc một chút, để
cho anh lừa dối, chỉ có như vậy mới không... Nhưng bởi vì anh, tôi phải trở nên
kiên cường.” Lòng của cô thật là đau.
“Em có thể không cần kiên cường, có lẽ... tiếp tục làm bạn trên giường của tôi
đi!” Hắn tựa hồ vĩnh viễn đều không muốn cô đủ, chỉ một lòng muốn đắm chìm
trong bể dục hoan ái này.
“Không! Cha tôi nợ Diêm gia anh, tôi đã thay mặt ông ấy trả lại rồi, sau này
xin anh đừng làm khó dễ tôi nữa, qua tối nay, chúng ta không còn quan hệ gì
nữa.” Chấm dứt như vậy, cũng xóa hết yêu thương hận thủ của bọn họ.
Thù hận kết thúc.
“Nếu sau này chúng ta không gặp lại nữa, anh có nghĩ đến tôi một chút nào
không?” Cô vẫn muốn nghe được một chút ngọt ngào an ủi từ trong miệng hắn, để
từ nay về sau cô có thể có thêm chút ký ức.
“Tôi sẽ nhớ đến thân thể của em.” Cô là “thuốc ngủ” trị chứng mất ngủ của hắn,
là thứ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày của hắn, hắn dù muốn quên cô cũng
không dễ dàng.
Cô cởi áo khoác ngoài của mình ra nói: “Được! Chúng ta bắt đầu đi!” Vết thương
của cô đã muốn đóng vảy, hành động của hắn bây giờ lại giống như đang rắc muối
lên vết thương của cô, cô sợ chính mình không còn sức lực để chống đỡ nữa rồi.
Hắn uống ngụm rượu cuối cùng vào rồi nói: “Tối nay chúng ta chơi một trò đặc
biệt, dù sao tôi cũng trả em giá cao như vậy.”
Diêm Thiên Phạm sải bước đi qua, ôm lấy thân thể cô, thả lên cầu thang.
Tay của hắn nhiệt tình vuốt ve thân thể cô, kéo áo cô xuống, hai ngón tay kẹp
chặt nụ hoa của cô, nóng bỏng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô.
Vân Yên khép hai mắt lại, đôi tay nắm thành quyền, không muốn có bất kỳ phản
ứng gì đối với hắn.
Tay của hắn đi tới bên quần lót của cô, mơn trớn khu rừng rậm của cô, đâm vào
tiểu huyệt của cô, dùng sức trêu ghẹo. âm thanh lạnh lùng đầy mỉa mai của hắn
vang lên bên tai cô: “Em có thể biểu hiện khá hơn một chút không, để cho tôi
cảm thấy đáng giá nha! Đừng giống như tiểu xử nữ, tôi biết rõ em sớm đã không
còn rồi.”
Cô bắt đầu đáp lại hắn, cũng chủ động hôn hắn, đôi tay vòng trên gáy hắn, bàn
tay nhỏ bé cũng rụt rè đi về phía quần hắn.
“Đừng làm cho mình biểu hiện như gái điếm.” Hắn cảm thấy hết sức không vui đối
với sự chủ động của cô.
“Biểu hiện của tôi giống gái điếm, không phải là anh muốn sao?” Tại sao hắn lại
khó phục vụ như vậy, cái này không được, cái kia cũng không cho phép.
“Đúng!”
Hắn một phen kéo quần lót cô xuống, cởi đến một nửa quần dài của mình liền lật
ngược thân thể của cô, để cho cô đưa lưng về phía hắn, hơn nữa còn nâng cao
mông của cô lên, hắn trước hết để cho dục vọng của mình vuốt nhẹ tiểu huyệt của
cô, sau đó tàn bạo tiến vào.
Thân thể của cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lập tức cảm thấy một trận đau đớn
như bị xé rách, nhịn không được bò về phía trước.
Bàn tay hắn nắm lấy mông cô, theo động tác của cô cắm vào rút ra có tiết tấu.
Lối đi chặt chẽ của cô bắt đầu co rút vào bởi động tác của hắn, mà hắn càng
thêm trở nên to lớn điên cuồng va chạm bên trong mật huyệt của cô.
Tay của hắn từ mông dời đến lưng của cô, trượt tới nách, nắm lấy hai bầu ngực
phía trước, chạy nước rút.
“Muốn không?” Hắn tà ác hỏi.
“Tôi... Muốn...” Cô đã không còn cách khống chế thân thể của mình.
“Em có biết hiện tại người nào đang sử dụng thân thể của em không?” Hắn ác ý
dùng từ ngữ thô tục để nhục nhã cô.
“Là... Anh.” Cô không muốn khuất phục hắn.
“Gọi tên tôi.” Hắn ra lệnh.
“Thiên Phạm!”
Đầu ngón tay của hắn nắm nụ hoa của cô, cuồng vọng mãnh liệt không ngừng va
chạm trong tiểu huyệt của cô.
Thân thể cô kích động trở nên đỏ bừng, mồ hôi hột phủ kín thân thể mềm mại.
Hắn buồn bực tức giận, toàn thân bởi vì dùng sức quá độ mà cơ bắp trở nên rối
rắm, tay hắn nắm lấy cặp mông tròn của cô nghênh hướng tới của hắn, vật nam
tính to lớn thẳng đến chỗ sâu nhất của cô, không ngừng co rút.
Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, để cho toàn bộ mầm móng nóng rực bắn
vào trong cơ thể cô, hai người trầm luân trong cảm giác vui sướng...
Lúc thân thể của cô sắp ngã xuống, hắn một phen ôm lấy cô.
Hắn đứng lên, để cho chân cô vòng lên hông của hắn, khiến cho hai người vẫn giữ
nguyên động tác kết hợp.
“Anh... Không dùng bao cao su!” Cô tức giận lên án, cô biết lúc trước hắn không
dùng, cô vốn dĩ còn ngây ngốc cho rằng mình có thể cảm hóa hắn, khiến cho hắn
yêu cô, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Mới vừa rồi tôi không kịp dùng, nên lần này tôi cũng không dùng nữa! Hơn nữa
từ trước đến giờ tôi không có thói quen dùng bao cao su, em uống thuốc tránh
thai là được rồi.” Hắn không thèm để ý nói.
“Anh nói chuyện không giữ chữ tín.” Cô rất tức giận nha!
“Đừng nhiều lời như vậy, đêm không phải còn dài sao?”
Hắn nắm chặt mông của cô, để cho cô cảm nhận được sự di chuyển của hắn, hắn
đang gắng gượng ma sát trong cơ thể cô. Vân Yên không cầm nổi lòng bật khóc.
“Tại sao lại khóc? Không phải em cũng rất vui vẻ sao?” Hắn buồn bực nhìn nước
mắt của cô.
“Tôi chỉ mong mình chưa bao giờ biết anh.” Cô tức giận nói.
Hắn nâng tay cô lên, ngọt ngào hôn vào mỗi đầu ngón tay, “Tôi muốn em ở đây ngủ
cùng tôi buổi tối, được không?” Hắn luôn luôn biết làm sao để đạt được điều
mình muốn.
Cô biết cô có thể cự tuyệt được sự hung ác của hắn, nhưng cô không cự tuyệt
được sự dịu dàng của hắn.
“Anh cần tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi cần em, em là thuốc ngủ của tôi.”
Cô biết mình lại rơi vào cạm bẫy tình yêu, hắn dùng vài ba câu nói liền có thể
phá bỏ phòng ngự của cô.
Hắn dắt cô tiến vào phòng của hắn, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn, lúc này
hắn cũng nhìn thấy vết đỏ vài ngày trước hắn lưu lại trên người cô.
“Là do tôi làm ra?” Hắn có chút khổ sở.
“Ừ! Thiên Phạm, anh... có phải đã gặp chuyện gì?” Cô vẫn hoài nghi hắn không có
một tuổi thơ hạnh phúc.
“Đừng hỏi tôi những chuyện đã qua, những chuyện đó không quan trọng.” Đáy lòng
hắn nhớ đến tuổi thơ quỷ mị hư vô kia, hắn không muốn nói, cũng không muốn lại
nhớ tới nữa.
Hắn nâng cao chân của cô lên, từ một bên tiến vào trong cơ thể cô, tiếp tục
tiến hành một hồi quyết liệt triền miên...
Ở trong cảm giác trầm luân, hai người bọn họ dường như cũng quên lãng thù hận
đối với nhau, chỉ cảm nhận được nhiệt độ do hai thân thể ma sát sinh ra...
Ngoài cửa sổ, vầng trăng đang xấu hổ, từ từ bị mây đen che khuất.
Một tháng sau –
Vân Yên vẫn không thể rời bỏ hắn!
Cô biết bản thân mình mau bị Diêm Thiên Phạm độc chiếm rồi.
Kỳ thực cô có thể trốn, nhưng cô lại không muốn trốn.
Có lẽ cô muốn một lần nữa dùng tình yêu của mình để cảm hóa hắn, bởi vì cô vẫn
tin trái tim hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày mở ra.
Kinh nguyệt của cô đã bị chậm một thời gian, có thể hay không... Có thể, người
đàn ông ác ma đó, từ lúc bắt đầu hắn vốn không sử dụng bao cao su, để thỏa mãn
dục vọng của hắn, mỗi một lần trở về hắn đều muốn cô từ hai lần trở lên, cô quả
thật có thể mang thai.
Nói không chừng hiện tại trong bụng cô đã có mang một tiểu ác ma rồi!
Đứa bé này có thể mang đến cho hai người bọn họ một cơ hội hay không? Cõi lòng
cô đầy kỳ vọng.
Vì muốn biết rõ mình có thai hay không, Vân Yên rời khỏi biệt thự, đi đến bệnh
viện.
☆ ☆ ☆
“Tiểu thư, chúc mừng cô, cô mang thai!”
Mang thai! Cô cùng Diêm Thiên Phạm có kết tinh của tình yêu.
Không! Không phải kết tinh của tình yêu, hắn... căn bản không yêu cô!
Nhưng nếu bọn họ có con, hắn nhất định sẽ mở rộng trái tim mình một chút đi!
Đứa bé này sẽ có khuôn mặt giống như hắn, trên người chảy dòng máu của hắn, đứa
bé này sẽ là cầu nối của hai người bọn họ.
Diêm Thiên Phạm nhất định sẽ thật cao hứng.
Cô không kịp chờ đợi muốn cùng hắn chia sẻ tin vui này.
Đứa bé, có thể sẽ cải thiện quan hệ giữa bọn họ, có lẽ... Hắn sẽ yêu cô!
☆ ☆ ☆
Buổi tối, Vân Yên cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện, mừng rỡ ngồi ở phòng
khách chờ Diêm Thiên Phạm về nhà.
Cửa mở ra, Diêm Thiên Phạm đi vào, nhìn thấy Vân Yên đang ngồi ở trên ghế, hắn
khó hiểu hỏi: “Đã trễ thế này tại sao em còn chưa ngủ? Bằng không cũng có thể
chờ tôi ở trên giường!” Kể từ khi có cô giúp hắn làm ấm giường, mấy ngày nay,
hắn thật sự ngủ khá ngon.
“Tôi có chuyện muốn nói cho anh biết.” Mặc dù cô biết hắn chỉ có nhu cầu thể
xác đối với cô, nhưng chỉ cần khoảng cách của hai người bọn họ gần lại, chỉ cần
hắn ôm cô, cô đã cảm thấy giữa bọn họ có hy vọng rồi.
“Chuyện gì?”
Vân Yên đem kết quả kiểm tra đưa cho hắn.
Diêm Thiên Phạm tiếp nhận và xem xét, khuôn mặt vốn còn mang theo chút ấm áp,
lập tức chuyển thành lạnh như băng.
“Bỏ đứa bé đi!” Hắn nhớ đến việc bản thân bị hành hạ khi còn bé, càng thêm cảm
thấy không nên để cho đứa bé trong bụng cô được sinh ra.
“Anh nói cái gì?”
“Dù tôi lặp lại mười lần hay một trăm lần, kết quả đều như nhau, bỏ đứa bé đi!”
Đôi tay Vân Yên che chắn ở bụng nói: “Anh không muốn nó không sao, nhưng tôi có
thể quyết định đứa bé được sinh ra hay không, anh không có quyền quyết định.”
Cô lại sai rồi sao? Cô không chỉ không chiếm được tình yêu của hắn, ngay cả
sinh mệnh nhỏ trong bụng cô hắn cũng muốn tước đoạt.
“Không được!” Ký ức lúc nhỏ khiến cho trái tim hắn giống như lại một lần nữa bị
đối xử tàn nhẫn, hắn không thể để bi kịch như vậy lặp lại, nhất định không thể
lưu lại đứa con trong bụng cô.
Hắn nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Anh muốn làm gì?” Cô kinh hãi hỏi.
“Đi bỏ đứa bé!”
“Tôi không muốn!” Cô đã không còn cái gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn có sinh mệnh
bé nhỏ này, đây là chỗ dựa duy nhất để cô tiếp tục sống trên cõi đời này, hắn
không thể ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này của cô cũng không cho phép.
“Em không hiểu, đứa bé này không thể lưu lại.” Những kí ức tuổi thơ đang từng
chút từng chút một ăn mòn thể xác và tinh thần của hắn, cô tuyệt đối không thể
sinh hạ đứa bé này!
“Tôi không cần tiền của anh, không cần mang họ của anh, anh không phải chịu bất
kì trách nhiệm nào với nó, cầu xin anh... để cho con của tôi được sinh ra.” Cô
lại ngu ngốc một lần nữa, là cô cho hắn quyền được thương tổn cô như vậy, nhưng
giờ phút này cô không cầu gì khác, cô chỉ hi vọng hắn đừng cướp đi hy vọng nhỏ
nhoi cuối cùng này, để sinh mệnh bé nhỏ này rời khỏi cô! Cô vốn muốn cho hắn
tất cả tình yêu, nếu hắn coi nhẹ, cô liền đe toàn bộ tình yêu mà cha nó không
cần trao cho đứa bé.
Lời nói của cô làm cho bước chân của hắn hơi chần chừ một chút, nhưng nghĩ đến
lúc còn bé bị bạo ngược, hắn cũng không do dự nữa, nhét cô vào bên trong xe của
hắn, hơn nữa còn nhấn nút xuống khiến cho cô không thể xuống xe.
“Thiên Phạm, anh có thể yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, nhưng cầu xin anh đừng
bắt em bỏ đứa bé, anh không cần tàn nhẫn như vậy...” Cô tiếp tục khẩn cầu hắn,
hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
“Đây không phải là tàn nhẫn, đây là cứu giúp.”
“Anh không yêu em cũng không sao, nhưng trong bụng em chính là con ruột của
anh!” Cô bi thương kêu gào.
“Tôi nhất định phải kết thúc bi kịch này.” Hắn quả quyết quyết định.
Lái xe với tốc độ thật nhanh, hắn mang theo cô đi tới bệnh viện “Thiên n” do
hắn đầu tư.
“Xuống xe!”
“Tôi muốn con của tôi, anh không thể làm như vậy...” Cô bất lực khóc lóc.
Hắn không để ý tới cô, bàn tay khổng lồ đã nắm đỏ cổ tay của cô, kéo mạnh cô
xuống xe.
“Không cần, không cần...”
Nhìn tay chân cô ương ngạnh chống cự, hắn đem một tay ôm ở trước ngực cô, đi thẳng
về hướng phòng giải phẫu.
Đi tới bên cạnh y tá đứng bên ngoài phòng giải phẫu, hắn đặt Vân Yên xuống,
thân thể cường tráng vẫn không buông lỏng vây cô trước ngực mình.
“Viện trưởng đâu?”
“Viện trưởng ở trong phòng bệnh, tôi lập tức đi mời ông ấy tới đây.”
Vân Yên lợi dụng lúc này, khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng đối
xử với tôi như vậy...” Nước mắt cô sớm đã rơi như mưa.
“Không được! Đứa bé tuyệt đối không được lưu lại.” Hắn một bộ không khoan dung.
Cô quỳ gối xuống, dùng thái độ hèn mọn nhất hôn giày của hắn, không ngừng thỉnh
cầu hắn: “Em yêu anh, em cầu xin anh, em cái gì cũng không có, em chỉ còn đứa
con này, em cầu xin anh đừng ép em phá thai, van cầu anh...” (Bun: chị này
làm mất mặt chị em phụ nữ quá!!!)
Diêm Thiên Phạm âm lãnh nhìn cô thật kỹ, nước mắt của cô không làm tan được
trái tim băng giá của hắn.
Hắn không tin vào “tình yêu”, xẹt qua trong đầu hắn chỉ có một khuôn mặt đứa bé
cô độc, tuổi thơ của hắn...
Những cái roi đau đớn kia đã sớm khắc sâu vào trong tim hắn...
Tâm tình của hắn đột nhiên không khỏi nóng nảy, “Cô y tá, mang cô ấy đi vào,
giúp cô ấy tiêm thuốc mê.”
“Không! Anh không cần tàn nhẫn như vậy...”
Vân Yên kêu gào khẩn cầu hắn, nhưng hắn vẫn không chút dao động.
Viện trưởng Lý lúc này chạy tới.
“Chủ tịch, có gì cần tôi giúp đỡ.”
“Giúp cô ấy phá thai.” Hắn mặt không chút thay đổi giao phó.
“Vâng.”
Vân Yên bị hai y tá dẫn vào phòng giải phẫu, “Đây là con ruột của anh mà,
anh...”
Nghe được câu này tất cả mọi người rơi vào kinh ngạc, không khỏi dừng bước.
Diêm Thiên Phạm lãnh khốc vô tình nói với viện trưởng Lý: “Ông dùng tốc độ
nhanh nhất đem bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, đừng để tôi phải chất vấn năng lực
làm việc của ông.”
Vân Yên nghe vậy không hề cầu xin hắn nữa, chỉ là dùng tròng mắt chết lặng nhìn
hắn...
☆ ☆ ☆
Thiên Tự Ám vội vàng chạy tới bệnh viện “Thiên n”.
“Thiên Phạm, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình... Giết chết nó!” Mới vừa trước đây không lâu, viện trưởng Lý chính miệng
nói cho hắn biết, ca phẫu thuật phá thai vô cùng thành công.
“Cậu giết chết ai?” Thiên Tự Ám nghe được không hiểu ra sao.
“Con ruột của mình.”
“Cậu cũng không có người thừa kế, tại sao không để cô ấy sinh đứa bé ra? Đó
cũng là baby của cậu nha!”
“Không! Mình không muốn tuổi thơ của nó bi thảm như mình, làm như vậy là cách
tốt nhất đối với nó.” Hắn thẳng thắn giải thích.
“Cậu cũng không có cho nó quyền chọn lựa, nói không chừng nó rất muốn đến với
thế giới này, rất muốn cậu làm cha của nó.” Thiên Tự Ám không thể tin được hắn
lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Mình không có cách yêu ai, cũng sẽ không yêu bất cứ ai.” Hắn lấy ra lý do duy
nhất.
“Cậu... Làm như vậy, còn Vân Yên làm sao bây giờ? Cô ấy rất đáng thương! Cô ấy
vô tội.” Thiên Tự Ám thật lòng đồng cảm với Vân Yên.
“Rất nhanh rồi cô ấy sẽ biết mình làm như vậy là đúng, cô ấy sẽ cảm ơn mình.”
Hắn tự lừa mình dối người nói.
“Thiên Phạm...”
“Cậu đừng nói nữa, mình đi về, giúp mình chăm sóc cô ấy.”
Thiên Tự Ám không nhịn được nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu thở dài.
Đây là lần đầu tiên Diêm Thiên Phạm phân phó hắn chăm sóc một cô gái, hắn rốt
cuộc có biết hắn rất có thể đã yêu cô gái này hay không.
Ai! Có lẽ phải chờ Diêm Thiên Phạm đi đến Nam Cực mới có thể giác ngộ.
Con đã không còn!
Vân Yên thương tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh
đứa bé đang chơi đùa.
Con yêu, tha thứ cho mẹ, mẹ không bảo vệ được con.
Cô yêu hắn, hắn căn bản không muốn, còn tàn nhẫn bóp chết sinh mạng bé nhỏ
trong bụng cô.
Tại sao hắn tàn nhẫn như thế, vô tình như thế, nhưng vì sao trong tim cô vẫn
không khỏi khát vọng cái ôm ấm áp của hắn? Kỳ vọng hắn có thể dịu dàng an ủi
cô?
Cô quả thật là hết thuốc chữa rồi, nếu còn yêu hắn thì sau này ngay cả tôn
nghiêm của bản thân cũng không còn.
Cô cầm lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng
giải thoát.
Một nhát dao cứa xuống, tất cả đau khổ đều có thể được giải quyết.
Cô cầm con dao, dùng sức cắt xuống tay mình.
Nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn trào, cô cảm giác đau đớn trên cơ thể cùng lý trí từ
từ biến mất.
Rất nhanh, cô sẽ không cảm thấy đau đớn nữa...
Cô cũng có thể khiến cho mình không yêu thương hắn, không hề hận hắn...
Nhìn dòng máu tươi trên mặt đất, bờ môi của cô hiện ra một chút ý cười, nguyên
lai tình yêu dễ dàng biến mất như vậy... (Bun: edit đến đây ta tức nữ
chính qúa đi mất! Nhiều lúc ta còn ghét chị ấy hơn nam chính, vì quá nhu nhược
chả mạnh mẽ j cả!!!)
☆ ☆ ☆
Thiên Tự Ám đi rót một ly nước rồi quay lại, vừa bước vào phòng bệnh, liền nhìn
thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động. Hắn mua nước quả cùng dao gọt trái cây
là muốn gọt trái cây cho cô ăn, tại sao cô có thể lấy dùng cách khác đây?
Hắn vội vàng thông báo cho bác sĩ tiến hành cấp cứu.
Bởi vì được phát hiện sớm, sau một hồi cấp cứu, được băng bó cùng uống thuốc an
thần, lúc này Vân Yên đang ngủ bên trong phòng bệnh.
Sau khi Thiên Tự Ám trấn tĩnh lại, hắn lập tức gọi điện thoại cho Diêm Thiên
Phạm.
“Bạch Vân Yên tự sát.”
“...”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, khiến Thiên Tự Ám không nhịn được nhắc nhở
hắn: “Cậu không tới thăm cô ấy một chút sao?”
“Không được! Mình đang hẹn hò cùng tình nhân tiếp theo, chúng mình đang ân ái.”
Lần này hắn tìm một người phụ nữ biết ngừa thai, như vậy sẽ không có phiền toái
nữa.
“Cậu...”
Hắn không cho Thiên Tự Ám cơ hội mở miệng nữa, lập tức cúp máy.
Diêm Thiên Phạm phiền lòng nôn nóng rời khỏi người phụ nữ phía dưới, hơn nữa
còn ném ly rượu trên bàn vào cửa sổ, phát ra thanh âm thanh thúy...
Hắn sải bước rời khỏi tiệm cơm, lái xe thể thao của mình, thật nhanh rong ruổi
trên đường cái.
Đứa bé, đây chẳng qua là tượng trưng cho bóng tối!
Tại sao cô không hiểu tâm ý của hắn chứ?
Cô... Thế nhưng dùng cái chết để chống đối hắn, hừ! Hắn sẽ làm cho cô hiểu, làm
như vậy không có ích gì.
Dù thế nào đi nữa, sau này hắn vẫn sẽ còn cùng cô ân ái, chỉ là về sau hắn sẽ
nhớ dùng bao cao su, tránh để cô mang thai!
☆ ☆ ☆
Ánh mắt Vân Yên sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Thiên Tự Ám đang gọt trái
cây ở bên cạnh, nói với hắn:
“Anh không cần phải ở đây với tôi.”
“Đây là trách nhiệm của tôi, là do hắn giao phó.” Hắn thật sự không hiểu, nếu
Diêm Thiên Phạm muốn hắn chăm sóc cô, thì tại sao không đích thân đến thăm cô?
“Anh ta không cần làm như vậy, tôi đã chết một lần rồi, tôi sẽ lại bắt đầu cuộc
sống mới của mình, tất cả đều sẽ bắt đầu một lần nữa.” Lòng của cô đã chết, sẽ
không để cho thân thể của mình lại chết một lần nữa.
Thiên Tự Ám nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, không nhịn được thở dài một cái.
“Cốc, cốc!”
“Mời vào!”
“Sĩ Kỳ?”
“Vân Yên, cậu có khỏe không?” Trong mắt Lý Sĩ Kỳ căn bản không nhìn thấy Thiên
Tự Ám, chỉ nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Vân Yên.
“Sĩ Kỳ, làm sao cậu biết mình ở đây?” Nhìn trên người Lý Sĩ Kỳ vẫn còn những
vết bầm do Diêm Thiên Phạm để lại, cô thật sự cảm thấy áy náy không dứt.
“Cậu của mình làm việc trong bệnh viện, cậu nói cho mình biết cậu đang nằm
viện, cậu làm sao vậy?”
“Mình không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Nhìn mặt mũi cô tái nhợt, đôi môi không có một tia máu, Lý Sĩ Kỳ đi tới bên
cạnh cô, chân thành nắm lấy đôi tay cô nói: “Để cho mình chăm sóc cậu, mình
muốn kết hôn với cậu, bất kể người nhà mình có nói gì.” Hắn không thể lại nhìn
cô đối đãi như vậy với chính bản thân mình, vì cô,ccho dù muốn hắn quyết liệt
cùng người nhà hắn cũng sẽ không tiếc.
“Sĩ Kỳ, cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng mình không thể đồng ý với cậu.” Cô biết
tình hình của nhà Sĩ Kỳ, cô không muốn mình là gánh nặng của hắn.
Thiên Tự Ám nhìn hai người, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại,
vừa vặn nhìn thấy Diêm Thiên Phạm đeo kính đứng ngoài cửa phòng,
“Mình đi nói cho cô ấy biết.” Bạch Vân Yên sẽ rất cao hứng khi biết Diêm Thiên
Phạm thăm cô.
“Đừng quấy rầy cô ấy! Hiện tại cô ấy đang bận nằm trong ngực người đàn ông
khác, đừng phá hư chuyện tốt của cô ấy.”
Hừ! Trong lòng hắn đang giận dữ mắng mỏ, phụ nữ đều là hạ tiện, nói không chừng
đứa trẻ trong bụng cô chính là con của tên kia, cho nên hắn làm sao lại thương
tâm, mà hắn thiếu chút nữa đã giúp người đàn ông khác nuôi đứa trẻ rồi. (Bun: thế anh
đi xxoo với người khác khi chị tự sát là sao hứ hứ?!!!)
Loại phụ nữ như vậy, hắn không cần phải nhìn cô lâu
hơn nữa, đeo mắt kính lên Diêm Thiên Phạm lập tức rời đi bệnh viện.
Đắm chìm trong tiếng khóc thút thít của chính mình, Vân Yên vẫn không biết Diêm
Thiên Phạm đã từng đến thăm mình.