Vì sao? Vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào lại càng ngày càng trở nên tái nhợt? Vì sao cái miệng nhỏ nhắn khô nứt lại phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ như thế? Vì sao đôi mắt vốn lính động kia lại không ngừng chảy ra nước mắt trong suốt. Trong đôi mắt bạc có thống khổ cùng không cam tâm, cũng có lo lắng thật nhiều cùng sầu não, cho dù khí lực trong người mình càng ngày càng yếu, nhưng bàn tay đặt trên lưng trắng vẫn không chịu rời đi “Nữ nhân, ta van cầu nàng, mau mở ra được không? Chỉ cần nàng tỉnh lại, ta để nàng đi, ta để nàng đi!” Nhìn thấy thân thể kia chỉ còn lại một tia hơi thở mong manh, tâm hắn đã đau đến không thể tả nỗi, một chút tơ máu chảy ra nơi khóe miệng, nhưng là, cái đau thể xác so ra vẫn kém ngàn lần tuyệt vọng cùng bi ai. Giờ khắc này, hắn rõ ràng biết, hắn không muốn nàng chết, thật sự không muốn, chỉ cần nàng có thể thật tốt tỉnh lại, hắn tình nguyện tiết nuối cả đời này không chiếm giữ được nàng. Hắn hối hận, thật sự hối hận, hắn không nên giam cầm nàng, không nên si tâm vọng tưởng, không nên dùng thủ đoạn đê tiện này để chiếm được nàng. Hắn sai rồi, hắn thật sự sai lầm rồi.
“Hồ ly sư phụ…” Thân thể đau quá, rất lạnh, trong mộng chỉ có ta ở trong bóng tối, cố gắng mở to mắt cũng không nhìn thấy. Cố gắng tìm lối thoát cũng tìm không ra, ta chỉ có thể khóc cùng không ngừng kêu to “Ngưu Ngưu…Đại sắc lang…các người ở đâu? Nơi này rất tối, Nha Nha rất sợ…Sư phụ…Đừng bỏ rơi Nha Nha…Đừng…”
“Ha ha ha! Ông trời, ngươi đây là trừng phạt ta sao?” Nghe thanh âm kêu gào kia không có tên mình, Hiên Viên Hoằng bi phẫn cất tiếng cười to, đã không còn nội lực để truyền hắn chỉ có thể ôm thật chặt thân thể nhỏ nhắn dần dần lạnh như băng, bàn tay to không ngừng lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt, trong mắt bạc mang theo dịu dàng “Nữ nhân, đừng không, ta đưa nàng trở về, ta đưa nàng trở về bên cạnh bọn họ.” Vì nàng có thể sống vui vẻ, hắn nguyện ý buông tay, thật sự nguyên ý buông tay…
“Đau quá…” Tay vô thức đặt lên trên bụng, từng trận co rút đau đớn mãnh liệt như vậy, trong tiềm thức mách bảo ta phải che chở nó “Đau quá…cứu ta…”
“Đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu, hài tử của nàng sẽ không sao đâu.” Cố gắng di chuyển thần thể không còn nội lực, nhẹ nhàng mặt y phục cho người trên giường, đem khí lực cuối cùng ôm cơ thể hồng nhạt vào trong lòng ngực, trong mắt bạc lóe lên bi thương “Nữ nhân, đừng sợ, ngoan, ta đưa nàng trở về.”
“Hãn Vương, người đừng đi, van cầu người, đừng đi.” Nhìn thấy nam tử áo bạc loạng choạng ôm thân thể nhỏ nhắn lên ngựa, Trác Mã quỳ trên mặt đất khóc rống cầu xin “Hãn Vương, đừng đi!”
Ngồi trên yên ngựa, trên mặt mang theo mệt mỏi cùng tuyệt vọng “Trác Mã, nếu ta chết, nàng nhất định phải nuôi con chúng ta khôn lớn!” [ sự thật là anh có nghĩ đến Trác Mã không? Ghét anh nhất trong truyện này!]
“Sẽ không, Hãn Vương, ngườio sẽ không chết, Trác Mã không muốn người chết!” Nếu người nam nhân mà mình yêu nhất chết đi, nàng sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa, nắm chặt lấy cương ngựa “Hãn Vương, người đáp ứng thiếp, không thể chết, vì con chúng ta, nhất định không thể chết!”
“Trác Mã, ta cam đoan với nàng, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ đối xử với hai mẫu tử nàng thật tốt!” Hung hắng keo dây cương, giục ngữa đi về phía Bắc quốc, gió lạnh thấu xương trong đếm thổi tóc bạc tung bay, che chở thật tốt cho người trong lòng, trong mắt bác có một mạt bi thương cùng kiên quyết, tùy rằng là vương đế của thảo nguyên, đáng hắn cả đời lại không có được người mà mình yêu nhất….