Ngồi trong sân viện to lớn của vương phủ, ta nâng cằm ngẩn ngơ nhìn lên vầng trăng khuyết cong cong trên bầu trời. Đã năm ngày rồi, năm ngày này ta thật sự suy nhược cả về thể xác lẫn tinh thần. Tiểu bạch thái thân yêu, tỷ tỷ ta vô cùng nhớ ngươi, cho dù ngươi bị tên hồ ly sư phụ kia trông coi cẩn thận, ngươi cũng phải biết lén lút dành thời gian đến nhìn tỷ tỷ ta một cái chứ? Còn cả tên hồ ly xấu xa Cổ Nguyệt Lan kia nữa, biết rõ đồ nhi sa chân vào hang sói cũng không nỡ đến tăng thêm dũng khí cho ta. Huhu! Làm sao bây giờ, sức khỏe tên sói mỗi ngày một cường tráng, hành vi quấy rỗi càng lúc càng quá quắt. Từ sau lần trước hắn quấy rối thành công, tên sói vốn háo sắc lại càng thêm biến thái, từ sáng tới tối cứ lượn lờ đóng kịch trước mặt ta, chưa tính đến việc hắn cố tình lộ hàng những chỗ nhạy cảm, càng quá đáng hơn là lộ liễu yêu cầu ta giúp hắn tắm gội. Không được, tuyệt đối không được, Vương Nha Nha ta là một nữ nhi truyền thống có quy tắc, đạo đức chuẩn mực, tuyệt đối không thể tiếp tục mềm lòng nhẹ dạ trước tên yêu nghiệt này, kiên cường nhất định thắng lợi, chỉ còn mười ngày nữa thôi là ta sẽ thoát khỏi bể khổ.
“Cổ Nguyệt Lan, ngươi là tên hồ ly xấu xa!” Vừa chậm chạp bước về phòng tên sói vừa ngắt hoa bẻ cành mắng mỏ: “Tiểu bạch thái vong ân phụ nghĩa, uổng công tỷ tỷ ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi không nỡ vượt tường đến thăm ta.”
“Hừ, bí đao nhỏ, cuối cùng cũng biết sư phụ ta tốt như nào rồi chứ?” Nhìn hình bóng áo hồng vừa bất mãn chua xót bước đi vừa không ngừng lẩm bẩm mắng mỏ, nam tử áo trắng ôm tiểu hồ ly đang ngồi trên cây, khuôn mặt tuấn mỹ như băng như ngọc cũng phảng phất hiện lên một tia chịu đựng: “Đồ nhi Nha Nha, đừng để sư phụ phải chờ quá lâu nữa…” Nhẹ vỗ về quả cầu trắng trong lòng: “tiểu bạch thái, ngươi có nhớ nàng không?”
“Chi…chi…” Hai hạt châu đen láy chăm chú nhìn bóng người áo hồng mỗi lúc một xa khuất, đôi mắt càng long lanh nhộn nhạo ngấn nuớc nhưng cũng chỉ dám ai oán liếc thầm bạch y tiên nam, cuối cùng đành nhắm mắt kêu gào nho nho.
Ta không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng tên sói, vào hay không vào?
“Á~~~~~~” Từng trận gió lạnh thổi qua, nhìn vật thể mặt trắng bệch, môi đỏ choe choét bất chợt xuất hiện trước mặt khiến ta sợ đến mức hét chói tai không ngừng: “Cứu mạng với~~~~”
“Tiểu thư Nha Nha, sao cô còn không vào đi?” Lang Phúc vừa lắc mình một cái đã xuất hiện ngay bên cạnh ta không một tiếng động: “Vương gia chờ tiểu thư lâu lắm rồi!”
“Hóa ra là Phúc quản gia, hic~~ vừa rồi làm ta sợ chết mất!” Cái ông lão ma cà rồng cằn cỗi này cứ vài lần nữa lẳng lặng xuất hiện không một tiếng động như vậy, trái tim nhỏ bé của Vương Nha Nha ta nhất định sẽ nổ tung mất.
“Vương gia, ngài vẫn chưa ngủ sao?” Nhìn tên sói yêu nghiệt xinh đẹp gợi cảm mê hoặc, thần thái ngời ngời, mắt lam sáng chói, ta chậm chạp tìm một vị trí an toàn rồi mới dám lên tiếng: “Cái này, cũng đã muộn rồi, Nha Nha muốn được nghỉ ngơi!” Hồ ly sư phụ, tuy rằng người cũng đồng loại cầm thú nhưng so với hắn còn cao nhã hơn nhiều.
“Vật nhỏ đáng yêu của ta, sao nàng lúc nào cũng thú vị như vậy?” Chiếc chăn đen mỏng che khuất phần thân phía dưới, miếng băng trắng mỏng manh trên lồng ngực cường tráng gian tà lồ lộ ngay trước mặt ta, móng vuốt sói thon dài nhẹ vuốt mái tóc, giọng nói khàn khàn tràn ngập ý khiêu khích: “Nha Nha, nàng đến đây.”
“Không, ta không muốn.” Ta cố thủ đứng nguyên tại chỗ, tên sói yêu mị đến cực điểm, tuy rằng nhìn trông ngon mắt mỹ miều nhưng Vương Nha Nha ta vốn quen ăn cá thịt mỹ vị đã được hồ ly sư phụ huấn luyện đến độ yêu cầu vô cùng cao sang, tên sói câu dẫn như vậy nhưng vẫn chưa đến trình làm ta mất khống chế.
“Tiểu yêu tinh, đừng mong trốn thoát.” Ngay lúc ta định len lén xoay bước trốn đi thì một dải lụa đen dài nhẹ nhàng bay đến quấn quanh eo nhỏ, sau đó bị mỗ lang kéo một cái, ta liền bị khóa chặt trong lồng ngực nâu đồng tráng kiện.
“Buông ta ra.” Bị bàn tay to khỏe ôm chặt, ta chỉ có thể to mồm kêu gào: “Lang vương gia, có gì cứ từ từ nói, trước ngài hãy buông tay ra có được không?”
“Hử, buông tay?” Hắn càng ôm chặt ta hơn, lại còn tà ác thổi khí bên khiến ta nổi hết da gà, sau đó môi hắn mơn trớn trên mặt ta: “Bản vương sao nỡ để nàng chạy thoát đây?” Hắn dâm đãng dùng tay vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn của ta: “Đáng yêu như vậy bản vương sớm đã muốn nếm thử, bây giờ bản vương phải thưởng thức nàng mới được.” Nói xong hắn cười tà ác rồi đột nhiên hôn lên bờ môi nhỏ nhắn.
“Ưm…” Đầu óc ta nhất thời trống rỗng không kịp phản ứng lại, vừa mới định mở miệng kêu thét đã bị tên sói cơ hội với đầu lưỡi vào khuấy đảo bên trong, nụ hôn tràn đầy tính chiếm đoạt khiến ta suýt chút nữa hít thở không thông. Đợi đến lúc phục hồi tinh thần rồi hung hăng cắn hắn một cái đã thấy hắn nheo đôi mắt lam, thu đầu lưỡi về liếm liếm vết máu trên môi, bộ dạng đó muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm, nhưng trong mắt ta cái bộ dạng chết tiệt đó càng nhìn càng biến thái!
“Vật nhỏ, theo Cổ Nguyệt Lan lâu như vậy mà vẫn chưa biết hôn môi như nào sao?” Hắn phóng đãng dùng đầu ngón tay ve vuốt, giọng nói đầy khiêu khích: “Cái miệng nhỏ ngọt ngào như vậy để bản vương dạy dỗ nhất định sẽ càng thêm mất hồn.” “ Ngươi là đồ sắc lang biến thái, đi chết đi!” Ta nắm chặt tay đấm vào chỗ hiểm của hắn, nhìn sắc lang biến thái vẫn thản nhiên nằm trên giường đắc ý liếm khóe môi, tên sắc lang lừa đảo đáng chết khiến ta càng thêm nổi trận lôi đình. Hứ, nếu trong tay ta có một cây đao nhất định sẽ chém đôi chiếc chăn, sau đo lại đâm tiếp một đao xuống hạ thân hắn để xem tên sắc lang như ngươi còn đắc ý được nữa hay không?
Từ lúc tên sắc lang cướp đi nụ hôn thuần khiết, ta càng không dám đơn độc xuất hiện những nơi có hắn trong vòng bán kính ba bước. Có điều cho dù có ông lão ma cà rồng đứng đó thì ánh mắt mỗ lang nhìn về phía ta càng ngày càng không kiên nhẫn, nóng rực, cái loại khát vọng cấp thiết ăn tươi nuốt sống con mồi ngay tức khắc của tên dã thú này khiến ta đến ngủ cũng không dám, muốn tắm cũng cố nhịn. Với kẻ như hắn chỉ sợ một đêm mây mờ gió lớn lại bất chợt dã tính nổi lên, bản chất biến thái cuồn cuộn dâng trào, với thân thể nhỏ bé yếu đuối như ta sao có thể đấu lại hắn, cứ như vậy bị…Ta khó mà bảo toàn, bị hắn ăn sạch sẽ, bởi vậy ta nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, quyết phân một trận cao thấp với hắn.
“Vương gia đại nhân, ngài chậm một chút kẻo nhã đấy.” Nhìn mỗ lang bước đi từng bước khó khăn, ta chỉ có thể vừa đỡ một bên tay hắn vừa tốt bụng nhắc nhở: “Thế nào? Ngài còn bước đi được nữa không? Thật ra ngày không cần phải nóng vội như vậy làm gì?”
“Vật nhỏ, nào, để ta dựa vào nàng gần một chút, người ta như mềm nhũn ra, không thể cố sức hơn nữa rồi.”
Dựa vào thân thể mềm nhũn toàn thịt của ta, tay Lang Minh Thần sung sướng mò mẫm khắp xung quanh phần eo, đôi mắt lam cháy rực lửa nóng dục vọng nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa như ẩn như hiện dưới làn áo, không biết xấu hổ chòng ghẹo ta: “Tiểu yêu tinh của ta, nếu ta không nhanh chóng rèn luyện thân thể sao có thể sớm nếm được hương vị của nàng?”
Tên yêu nghiệt không biết giữ mồm giữ miệng, chớp mắt xua đi sát ý phừng phừng, ta lập tức nặn ra một nụ cười săn sóc dịu dàng: “Hì hì, vương gia thật hài hước. Thế nhưng nóng vội không ăn được đậu phụ nóng đâu, cẩn thận lao lực quá độ lại thành tài hoa bạc mệnh đó.”
“Vật nhỏ, đừng tránh né, bản vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng đâu.” Giọng điệu trêu trọc từ trên đầu truyền xuống, ý tứ mập mờ ám chỉ: “Để báo đáp tấm lòng chăm sóc của Nha Nha, ta sao có thể qua loa cho xong chuyện.”
“Ha ha~~~” Ta cười gượng vài tiếng, lúc đi đến một chiếc ghế đá thì làm bộ vấp ngã, lấy tay đẩy tên sói một cái, nhìn hắn đáng thương ngã lăn xuống đất, ta cố ý gọi to: “Phúc quản gia, Vương gia bị ngã rồi, mau tới a~~~”
“Vật nhỏ, nàng quả nhiên quá ngoan độc.” Nhìn khuôn mặt đắc ý hớn hở của ta, trong đôi mắt lam hiện lên một chút chua sót. Hắn khó khăn vừa thở dốc vừa đứng lên dưới sự nâng đỡ của Lang Phúc, sau đó đẩy ông lão ma cà rồng ra, cố sức đi tới bên cạnh ta, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ với vể đầy chân thành: “Tiểu yêu ma quỷ quái, ta thật lòng yêu nàng. Nếu nàng cứ cự tuyệt như vậy cho dù phải dùng sức mạnh ta cũng không mềm lòng.”
“Haha!!!!” Ta lần nữa cười gượng vài tiếng, cúi đầu, mạnh mẽ rút bàn tay bị hắn cầm chặt, mặc kệ cho tay hắn trống rỗng giữa không trung.
Vẫn ngẩn ngơ nâng tay giữa không trung, Lang Minh Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đôi mắt lam hơi híp lại ẩn chứa đầy suy tính như một cơn lốc tà mị, khóe môi khêu gợi lạnh lùng cong lên. Hắn lập tức kéo ta đang hờn dỗi vào lòng, rồi cúi đầu mơn trớn trên má ta, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt: “Vật nhỏ, tối nay ở bên cạnh ta được không?”
Sói biến thái quả nhiên vẫn là sói biến thái, bị nhiều bài học đau đớn như vậy ẫn chưa từ bỏ ý định, lấy cớ vuốt tóc trên trán bị gió thổi, ta tách ra khỏi người hắn: “Ngày hôm nay thời tiết thật đẹp, vương gia, Nha Nha ta còn phải đi phơi quần áo, không thể ở bên cạnh hầu hạ ngài.” Nói rồi ta cứng ngắc cố gắng chống đỡ tia nhìn sắc bén của ông lão ma cà rồng: “Phúc quản gia, phiền ngài hầu hạ vương gia.”
Ta vô lễ bỏ lại sắc lang đang nhìn chằm chằm phía sau, thẳng bước tiến về phía hậu viện. Tên sắc lang lắm tài nhiều tật này, ăn chơi phóng đãng nhiều năm như vậy nhất định nhiều chiêu trò khó đối phó hơn ta tưởng…
“Phơi quần áo? Cái cớ thật vớ vẩn.” Ngón tay khẽ xoa đôi môi rồi lại vươn lưỡi sói khẽ liếm, nụ cười gian tà cong lên trên khuôn mặt tuấn mỹ: “Tiểu yêu tinh thân ái, đêm nay bản vương nhất định sẽ không mềm lòng nữa.”