Hôm nay trời trong sáng
Phong cảnh nơi nơi đều thật đẹp
Đều thật đẹp
Chị bướm bận rộn
Anh ong bận rộn
Chú chim bận rộn
Mây cũng bận rộn
A
Vó ngựa dẫm lên hoa đua nở
Lạc đà từng đàn qua trước mắt
Lục lạc kêu đinh đang
Kêu đinh đang
Đây cũng hát ca
Kia cũng hát ca
Gió cũng hát ca
A
Thảm cỏ xanh xanh trời xanh xanh
Thảm cỏ xanh xanh trời xanh xanh
Trời xanh xanh
(Hôm nay trời trong sáng – Hoàn Châu Cách Cách)
Chân trần giẫm trên thảm cỏ mềm mại, mái tóc đen dài tới eo chỉ bới thành
hai bím đơn giản, bộ quần áo vải thô mặc trên người, nhìn ta không khác
gì một cô thôn nữ!
Khoan khoái chơi trò đuổi bắt cùng Tiểu Bạch Thái trên thảm cỏ xanh mượt,
tiếng cười giòn tan văng vẳng trong không gian bao la rộng lớn.
“Tiểu Bạch Thái! Có muốn cùng tỷ tỷ xuống hồ dưới núi bắt cá không?” Chơi tới toát cả mồ hôi, ta cùng Tiểu Bạch Thái ngồi bệt xuống thảm cỏ, ác ý
dùng ngón tay mũm mĩm chọc chọc vào cái bụng tròn tròn của nó: “Rất vui, rất thú vị đó!”
Sợ buồn, bé con cuộn tròn lại thành trái bóng, lông mượt như nhung, chốc
chốc lại gại gại cái chân. Haizz! Không bõ công ta nuôi nấng! Quả nhiên
có vài phần thiên chất dễ thương giống ta! Khó trách Cổ hồ ly mắt nhắm
mắt mở để nó lăn lộn lung tung phá phách mà không thèm trách móc!
“Được! Nhân lúc Cổ Hồ xuống núi thị sát! Chúng ta đi mau về mau!” Ôm lấy bé
con, ta quay mặt về bốn phía nói to: “Cảnh cáo các ngươi! Nếu dám theo
ta, ta sẽ mách với môn chủ rằng các ngươi thèm thuồng mĩ sắc ý đồ phi lễ Nha Nha tiểu thư ta!”
“Bịch! Bịch! Bịch!” Lời vừa dứt, mấy sứ giả áo xanh sợ điếng hồn chân tay mềm nhũn, rơi như sung rụng từ mấy cành cao gần đó!
“Nha Nha tiểu thư! Người đại đức độ lượng! Tha cho chúng nô tài đi mà!”
“Hừ! Ai khiến chủ nhân các ngươi biến thái! Còn các ngươi! Nối giáo cho giặc!”
“Nha Nha tiểu thư! Người muốn đi đâu?”
“Ta nói lại lần nữa! Cấm đi theo ta! Không thì đừng trách Nha Nha ta trở mặt thành thù!”
Không thèm để ý tới đám thị vệ đáng thương ở đằng sau! Ta hùng dũng dẫn đường cho Tiểu Bạch Thái đang lóp ngóp theo sau!
“Sao giờ! Theo hay không theo!” Thị vệ A là người trung hậu hiền lành chất
phác, không hề có lấy một tí chủ kiến nào, đau đầu hỏi.
“Đương nhiên là theo rồi! Trong Sơn trang ai cũng biết Nha Nha tiểu thư sẽ là
trang chủ phu nhân tương lai! Nếu như Nha Nha tiểu thư mất một sợi tóc,
chúng ta chẳng phải sẽ thành lũ toi cơm hay sao? Đừng nói là môn chủ,
những người khác trong sơn trang nhất định đều không tha cho chúng ta!”
Thị vệ B là sứ giả bảo hộ trung thành của Cổ Nguyệt Lan, sinh tại Huyền
Nguyệt Môn, lớn tại Huyền Nguyệt Môn cho nên tuyệt đối chấp hành mệnh
lệnh của chủ nhân!
“Haizzz! Lời của Nha Nha tiểu thư chúng ta không nghe thấy sao? Nếu chúng ta đi
theo, tiểu thư chỉ cần kề vai ấp gối nói một câu, dựa vào tính cách yêu
chiều tiểu thư như bảo bối của Môn chủ, chúng ta còn sống mà lượn lờ qua mắt ngài không? Các ngươi cũng không chịu nghĩ, từ lúc Nha Nha tiểu thư đến tới giờ, anh em trong sơn trang người đến người đi! Đặc biệt là Cổ
Mông huynh, con quỷ dạ xoa nhà huynh ấy các người chưa nhìn thấy qua, đó là một ví dụ cực kỳ khủng bố! Haizz! Đường đường một nam nhân tốt, chỉ
vì Nha Nha tiểu thư xem trọng huynh ấy mà bị Môn chủ đày đọa khổ sở!
Haizzzz!” Thị vệ C là người thông minh biết nhìn mặt đoán lòng, do vậy,
hắn chết cũng không chịu đi theo!
“Mọi người đừng lo lắng! Đất đai quanh đây đều là địa bàn của Huyền Nguyệt
Sơn Trang, ai dám chọc tới Nha Nha tiểu thư chứ? Cho nên, Nha Nha tiểu
thư không nói, các người không nói, ta không nói, Môn chủ sao mà biết
được chứ?” Thị vệ D không hổ danh là người đọc qua mấy năm sách thánh
hiền, quả nhiên nhìn xa trông rộng!
Qua nghiên cứu cùng thảo luận lên xuống, sau khi cân nhắc kỹ lợi và hại,
mấy người giơ tay tán thành: Nha Nha tiểu thư không thể đắc tội, vậy
nên, Môn chủ yêu quý, chúng nô tài đành có lỗi với người!
Nhìn nước hồ trong vắt sạch sẽ, ta nhịn không nổi, bơi trong làn nước tận
hưởng cảm giác mát lạnh. Bộ quần áo mỏng manh dính chặt lấy thân, những
đường cong quyến rũ dưới ánh nắng lung linh càng mê hoặc lòng người! Cảm thụ làn nước nhè nhẹ chảy qua từng sợi tóc dài, nhất thời nghịch ngợm,
tay chân thành thạo lướt mấy đường, bơi ra xa một đoạn rồi ngoi lên! Ừm! Không có Cổ Hồ quấy rối càng không có mấy tên sứ giả theo dõi, đây mới
là cuộc sống mà Nha Nha ta luôn theo đuổi!
“Ha! Ha! Ha!” Ta khoan khoái lặn ngụp trong làn nước, không ngừng vớt nước
vẩy vào Tiểu Bạch Thái đang ở trên bờ: “Tiểu Bạch Thái lại đây! Xuống
đây chơi nào!”
“Ư…..ư…..ư!” Nỗ lực trốn tránh nhưng thân hình được kết tinh từ thịt gà thịt vịt,
tròn tròn mập mập né không nổi mà nhiều lần trúng chiêu!
“Thật không ngờ “thâm sơn cùng cốc” lại có thể gặp được Mĩ Nhân Ngư!” Giọng
nói ngả ngớn tà mị mà gợi cảm bỗng dưng lọt vào tai! Ta ngẩng đầu lên
nhìn, tóc đen, áo đen, ngựa đen, mắt xanh biếc tà ác! Nam nhân trên ngựa biếng nhác chống cằm, cẩm bào đen sì khoác hờ trên người, thắt lưng
buộc lỏng, lộ ra bộ ngực cường tráng, ánh mắt phóng điện đầy mê hoặc:
“Tiểu mĩ nhân! Nàng tên gì?” Tuy cười nhưng ánh mắt lại khiến ta lạnh
run!
“Công tử giữa thanh thiên bạch nhật lẽ nào muốn chòng ghẹo con gái nhà lành?” Tạo nghiệt! Không ngờ sau 8 năm, Nha Nha ta lại gặp lại con sói mắt
xanh này! Nhớ tới ảnh hưởng tiêu cực ngày đó hắn gây ra, ta vội vàng bơi ra giữa hồ!
“Tiểu mĩ nhân! Nàng không thoát nổi đâu!” Tuy lời nói khá ngông cuồng nhưng
trong đôi con ngươi xanh biếc lại có tư chất bá chủ thiên hạ, trên người toát ra khí chất bá đạo dị thường!Loại người này, ta tin, nếu bị tóm
được, trinh tiết của Nha Nha ta khó mà bảo toàn!
“Ta cảnh cáo ngươi! Không được lại đây!”
“Hừ! Dám mệnh lệnh bổn vương chỉ có mỗi mình nàng!” Nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, nhón chân, đạp nước, bay lại phía ta.
Nhìn hắn càng ngày càng tới gần, ta cuống cuồng dìm mình xuống nước, cố ra
vẻ hoảng loạn, đạp chân vung tay loạn xạ, thất thanh kêu cứu.
“Nắm chặt lấy tay bổn vương! Bổn vương sẽ kéo nàng lên!”
Ta cố ý vùng vẫy loạn xị ngậu hất tay hắn ra, nhìn vật thể bất lực trong
làn nước, hắn chau mày càng chặt! Nhân lúc hắn phân tâm, ta tận dụng
thời cơ kéo mạnh hắn xuống hồ, sau đó linh hoạt bơi về phía bờ. Ta đang
đánh cược, kẻ được nuông chiều từ bé, hoang dâm vô độ như hắn nhất định
bì không nổi “Phi Ngư công chúa” giành giải quán quân 100m là ta!
Mặt nước bạo động một hồi, sau đó một vật thể đen đen từ từ tiến lại! Ý?
Động tác tên này sao lại cứng nhắc vậy? Thậm chí có chút hoảng
loạn………không phải……….bị chuột rút đó chứ? Như vậy cũng tốt! Dám chòng
ghẹo bản cô nương! Cho ngươi nếm thử mùi vị đắc tội Vương Nha Nha ta!
Khó khăn lắm mới vẫy đạp tới chỗ ta, con sói mắt xanh chưa kịp quẫy đạp
thêm vài mét nữa thì đuối hẳn, dần dần chìm nghỉm. Mái tóc đen bồng bềnh như ẩn như hiện trong nước……Chạy thôi! Giờ là lúc chạy trốn tốt nhất!
Bỏ lỡ lúc này có thể không còn cơ hội nữa! Tiểu Bạch Thái vẫn đang đợi
ta!
Nhưng tên này tuy háo sắc lại đáng ghét nhưng ta là người tốt không bao giờ
làm chuyện xấu! Trơ mắt nhìn sắp chết mà không cứu, ta thật sự làm không nổi………nhưng mà……..haizzzz…….bỏ đi! Ta linh hoạt quay người, bơi về phía vật thể đen đen đang nổi lềnh bềnh……..
Sức cùng lực kiệt, ướt như chuột lột nằm trên bờ, lồng ngực ta không ngừng
nhấp nhô lên xuống, mắt đối diện với trời xanh, hổn hển thở mà hối hận.
Xong rồi! Lần này thì phá hỏng cơ hội chạy trốn rồi……….không đúng! Con
sói yêu nghiệt này sao không động đậy? Vội vàng đặt ngón tay lên mũi
hắn! May quá! Vẫn còn thở!
“Tại sao lại cứu ta?”
“Ta không thích “thấy chết không cứu”!”
“Nàng tên là gì?” Đang thoi thóp thở, mĩ lang bỗng dưng khàn khàn hỏi.
“Ta tên Ngưu Xuân Hoa! Nhà ở Ngưu Gia Thôn!”
“Ta tên Lang Minh Thần!”
“Ừm!”
“Cứu bổn vương, nàng muốn được báo đáp thế nào? Làm tiểu thiếp của ta được không?”
“Không cần!”
“Thật sự không cần?”
Con sói mắt xanh tà mị cười, lật người, đè lên ta!
“Ngươi làm gì? A! Bỏ tay ra! Phi lễ! Đừng có xé áo ta! A! AAAAAAAAA! Ngươi cắn ta!!!!”
Sau một hồi kêu la thảm thương, bả vai trắng nõn không chút tì vết của ta
bị con sói háo sắc dương dương tự đắc lưu lại dấu hai hàm răng!
“Xuân Hoa! Nhìn thấy dấu ấn này ta sẽ biết được đó là nàng!”
“Bốp!” một cái, Lang Vương gia trước giờ bách chiến bách thắng trong cả chiến
trường lẫn tình trường nay vì đuối sức mà bị ta tát cho đỏ ửng một bên
má.
Nhìn năm ngón tay hằn trên má hắn, ta mới cảm thấy hạ hỏa: “Tiểu Bạch Thái,
chúng ta đi!” Bé con vội vàng nhảy lên vai, nhè nhẹ liếm mặt ta.
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại! Ngưu Xuân Hoa!”