“Bỏ ta ra, thả ta xuống!” Cảnh vật xung quanh lùi lại phía sau theo tốc độ
gió lướt, nhìn con đường ngựa phi tới càng ngày càng hoang vu khuất nẻo, trái tim nhỏ bé của ta đập thình thịch, hoang mang lo sợ vạn phần! Con
sói háo sắc này, chẳng lẽ định đem ta vào nơi rừng sâu núi thẳm để giở
trò?
“Bé con! Bổn vương bất kể ngày đêm lăn lộn trên sa trường, gian khổ chiến
đấu với Bắc quốc, cốt chỉ để quay về bắt nàng, nàng nói xem, bổn vương
có thể thả nàng ra không?” Bàn tay to lớn rắn chắc mạnh mẽ, vừa cám dỗ
vừa thô bạo “du ngoạn” khắp nơi, đôi mắt xanh lam tràn ngập dục hỏa mãnh liệt: “Mấy tháng không gặp, Nha Nha càng thêm “ngon miệng” rồi này!”
“Này!Tay của ngươi đứng đắn chút được không? Hu! Mau bỏ tay của ngươi ra!” Bàn
tay nham nhở thọc sâu vào trong áo, bắt đầu mờ ám khiêu khích nụ hoa non nớt, cơ thể bị kìm kẹp không thể động đậy, cảm giác khủng bố khiến ta
sắp mất hết lí trí: “Lang Minh Thần! Thả ta ra!”
“Ừm! Bầu ngực của Nha Nha vẫn là mềm mại nhất, trơn mịn nhất!” Bàn tay thô
bạo kéo roẹt vạt áo đáng thương, bả vai trắng nõn ngọt ngào càng khiến
luồng lam quang trong đôi mắt hắn thêm sáng rực: “Bé con! Nàng thật đẹp! Hành hạ bổn vương suốt mấy tháng nay, hôm nay nàng phải để bổn vương
phát tiết dục hỏa kìm nén lâu ngày!!!”
“Hức! Không muốn! Ta dẫu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi! Ngươi không
thể lấy oán báo ân như vậy được!” Miệng sói vùi trên bả vai thơm mát,
không ngừng cắn cắn mút mút khắp nơi, chốc chốc lại dùng lưỡi liếm láp
khiêu khích! Từng đợt sóng tê dại cùng cảm giác ghê tởm liên tiếp truyền tới! Hức! Một kẻ từ sáng tới tối chìm đắm trong tửu sắc như hắn, tại
sao vẫn chường ra cái bộ dạng dục vọng không được thỏa mãn như vậy?
“Ừm! Bé con! Bổn vương thật muốn nuốt nàng vào bụng!” Xé rách lớp quần áo,
Lang Minh Thần nheo mắt ngắm cơ thể trắng mịn, nõn nà, không mảnh vải
che thân dưới ánh nắng rực rỡ: “Nha Nha! Để báo ơn, bổn vương “lấy thân
đền đáp” có được không?”
“Hức! Không được! Tuyệt đối không được!” Cảm nhận thấy miệng sói ngày càng
nham nhở áp sát vào hai gò núi căng tròn trắng mịn, hức, một bé con gọi
trời trời không đáp gọi đất đất không hay như ta, phải làm sao mới thoát ra được đây?
“Đừng sợ! Bổn vương sẽ rất dịu dàng!” Một tay nhào nặn một bên gò núi, bờ môi quyến rũ khẽ cọ qua bé nụ hoa xinh xinh: “Ừm! Thơm quá!”
“Bỏ nàng ra!” Lời vừa dứt, một chiếc lá nhắm vào bụng con hắc mã, phi vun
vút! Bạch y nam tử như tiên hạ phàm từ trên trời bay xuống!
“Hí!!!!!” Con ngựa bị chiếc lá cắm phập vào bụng đau đớn hí một tiếng dài, điên
cuồng lồng lên, hất mạnh hai người đang ngồi trên lưng nó xuống!
“A! Sư phụ! Cứu con!” Nhìn nam nhân đang bay lên giao đấu với Lang Minh
Thần, ta vội vàng vươn tay ra: “Hức! Sư phụ! Người cuối cùng cũng tới!”
“Tiểu nha đầu!” Thoắt cái, ta rơi vào vòng ôm ấm áp thân thuộc! Nhìn người
yêu bé nhỏ thở hổn hển, nước mắt đầm đìa, yếu ớt nằm trong lòng, trái
tim khủng bố sợ hãi của Cổ Nguyệt Lan lúc này mới dần dần bình ổn nhịp
đập.
“Hức! Sư phụ!” Nắm lấy vạt áo trắng tuyết xì hết nước mũi vào đó, ta liễu yếu đào tơ vùi vào lòng hắn. Dưới an ủi vỗ về của hắn, tiếng khóc nấc thút
thít dần dần dịu lại.
“Hắn có làm gì nàng không?” Cổ Nguyệt Lan vô cùng chiếm hữu siết chặt lấy
ta, cởi lớp áo ngoài, quấn ta kín như bưng, đôi mắt xanh ngọc tràn ắp
địch ý nhìn gã đàn ông áo đen yêu mị điên cuồng phía đối diện: “Lang
vương gia, Nha Nha là thê tử vẫn chưa thành thân của tại hạ, vương gia
năm lần bảy lượt quấy rối nàng, rốt cuộc có mục đích gì?”
“Thê tử chưa thành thân?” Mỗ Lang thoáng sững người, lập tức định thần lại,
nhìn ta dựa dẫm và tin tưởng vào Cổ Nguyệt Lan, nheo nheo đôi mắt biếc
nguy hiểm, đăm đăm nhìn nam nhân tao nhã lịch thiệp một hồi, cuối cùng,
ánh mắt sắc bén quét lên người ta, nghiến răng kèn kẹt: “Bé con, ta nghĩ nàng tốt nhất nên giải thích khôn ngoan một chút……….” Khẩu khí đó cơ hồ giống như bị người khác gạt một vố đau đớn, bao hàm cả nộ khí vô cùng
tận……..
“Nàng sớm đã là người của tại hạ!” Khiêu khích nhìn đối phương, Cổ Nguyệt Lan khẽ nâng bé cằm thon thon, dịu dàng muôn phần, in lên đó một dấu hôn:
“Tiểu nha đầu, có phải vậy không?”
“Sư phụ! Người thật xấu tính!” Ta giả vờ như chú chim non nũng nịu dựa đầu
vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, chỉnh chỉnh thanh quản, nặn ra chất giọng
ỏn ẻn, điệu đà: “Xấu quá………chỉ biết bắt nạt người ta thôi~~~~”
“Bé con tinh quái!” Mỗ Hồ bị ta véo mạnh sau lưng, cúi đầu, khẽ nói nhỏ vào tai ta: “Mạnh lên một chút………Sư phụ thấy thoải mái vô cùng………”
“………” Được! Ta véo, ta véo chết ngươi! Véo chết con hồ ly háo sắc nhà ngươi!
Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm bộ dạng quấn quýt bên Cổ Nguyệt Lan của ta, sắc mặt của Lang Minh Thần càng ngày càng khó coi, gân xanh trên trán
nổi lên cuồn cuộn, âm ỉ có hơi hướm như núi lửa phun trào, hai tay nắm
chặt thành đấm: “Cổ Nguyệt Lan, ngươi đừng có đắc ý, chỉ cần bổn vương
mở miệng thưa với phụ hoàng, bé con sẽ thuộc về bổn vương! Bất luận thế
nào, nàng cũng sẽ thành vương phi của bổn vương!”
“Vương gia, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ để cho một cô gái sớm đã mất đi trinh
tiết làm phi tử của hoàng tử sao?” Cổ Nguyệt Lan nhàn nhạ nghịch nghịch
bàn tay mũm mĩm, đôi mắt ngọc bích lóe tinh quang quét qua gã đàn ông
cuồng ngạo: “Vương gia, nàng là bảo bối của tại hạ, tại hạ quyết không
để bất kì kẻ nào tổn hại tới nàng hoặc cướp mất nàng từ trong tay tại
hạ!”
“Hừ! Chỉ cần bổn vương muốn, cả thiên hạ này đều là của bổn vương!” Đôi mắt
xanh biếc long lanh cuồng ngạo càng câu hồn đoạt phách, Lang Minh Thần
khẽ nhướng mày, cười tà mị với ta: “Bé con! Nàng nói xem có đúng không?”
“Lang vương gia! Ngài sai rồi!”
“Yêu một người là sẽ không cưỡng ép nàng, phải luôn nhường nhịn nàng, bảo hộ nàng” Mỗ Hồ vừa giảng đạo vừa vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh của ta!
“………” Ta giả vờ cảm động rưng rưng nhìn hắn! Hết bàn! Cổ hồ ly! Mở to mắt ra
mà nhìn kĩ xem, kẻ được nhắc tới chính là ngươi đó! Lần nào thân mật
cũng đều là do ngươi cưỡng ép ta!
“Còn nữa, yêu một người là phải nguyện đời đời kiếp kiếp chỉ có một mình
nàng trong tim. Nắm tay nhau cùng nhìn con cái trưởng thành, cùng nhau
đi đến cuối đời…….” Lờ lớ lơ khóe miệng ta bắt đầu giật giật, Cổ Nguyệt
Lan nhìn ta bằng đôi mắt xanh thăm thẳm, dịu dàng sâu lắng: “Nha Nha, ta yêu nàng! Còn nàng……..thì sao?”
“Yêu……….” Con hồ ly giảo hoạt kia! Đây rõ ràng là cái bẫy giăng ra để cho ta lọt
vào! Lườm cái bản mặt mãn nguyện của mỗ Hồ, ta chỉ còn nước cố nuốt cục
tức xuống bụng, giả vờ phô ra biểu cảm say sưa ngây ngất, cảm động vạn
phần: “Sư phụ, Nha Nha cũng yêu người………”
Lặng lẽ nghe từng câu từng chữ của Cổ Nguyệt Lan, bàn tay của Lang Minh Thần hết buông lỏng lại nắm chặt, hết nắm chặt lại buông lơi, đôi mắt xanh
lam tà tuấn yêu mị, thoáng chốc phát ra hàn quang của dã thú: “Nguyệt
công tử muốn nói, bổn vương không xứng với nàng sao?”
“Đúng vậy! Ngài không xứng có được nàng!”
“Vậy, ngươi dựa vào đâu để có được nàng?”
“Dựa vào trái tim của tại hạ! Trái tim chỉ một lòng yêu nàng!”
“Ngươi có dám khẳng định ngươi sẽ không thay lòng đổi dạ?”
“Nha Nha chính là tất cả của Cổ mỗ, Cổ mỗ chỉ cần một mình nàng là đã mãn nguyện rồi!”
“Vậy ư? Như thế thì đã sao? Bổn vương sẽ không bỏ cuộc! Sẽ có một ngày, nàng sẽ thuộc về bổn vương!” Đôi con ngươi xanh lam kiêu ngạo chằm chằm nhìn vào đôi mắt ngọc bích kiên định: “Đến lúc đó, ngươi sẽ phải trả giá cho mọi lời nói, mọi hành động của ngươi ngày hôm nay!”
“Được! Cổ mỗ lúc nào cũng cung kính phụng hầu!”
Vuốt sói vươn về phía ta: “Tiểu Nha Nha! Nhớ rõ, đừng để bổn vương biết được nàng lại đụng chạm tới gã đàn ông nào khác, không thì……….” Trong ánh
sáng xanh biêng biếc của sắc lang, gò má của ta bị hắn ấn mạnh một
đường: “Hẹn gặp lại!”
“Vương gia, ngài đi đường cẩn thận nhe!” Trốn sau thân hình cao lớn của Cổ hồ
ly, ta hành một cái lễ vô cùng thục nữ: “Ha ha! Vương gia, chúng ta sau
này sẽ gặp lại