Translator: feilunhai1010
Beta: Kun xinh
Chuyện kể rằng, hôm đó để giải độc, Cổ mĩ nam bị ông già nhà ta buộc phải kí
kết giao kèo nuôi bé Vương Nha Nha trọn gói, bao gồm: làm thầy giáo vừa
phải mua sách dạy học vừa kiêm bảo kê bảo vệ, và nuôi nấng cho bé hay ăn chóng lớn, sau này trở thành tuyệt đại mĩ nhân chỉ nhìn đã mê, khiến
ngàn vạn hiệp khách giang hồ vì ta mà đổ hàng loạt, nói chung là một
seri toàn các điều khoản bất bình đẳng. “Hợp đồng thương lượng” xong,
ông già nhà ta liền đon đả mang Tiết Hương Đan nghiên cứu mày mò bao năm có tác dụng giải bách độc, tăng cường thể chất, tăng tiến nội lực ra
trao tận tay cho Cổ mĩ nam.
Để thuyết phục mẹ mỹ nhân đồng ý, ông già vốn xưng danh với tước hiệu
“giảo hoạt nhất thiên hạ”, nhân lúc mọi người đang mê mẩn vì mĩ thực, mơ hồ vì buồn ngủ, uốn ba tấc lưỡi, lôi ra một seri những câu chuyện tự cổ chí kim răn đe mối nguy hại của đạo lý “con hư tại mẹ”, dọa đến mức
người mẹ đáng thương yếu ớt đầy bệnh tật của ta chỉ biết gật đầu lia
lịa, khen tướng công nhà mình “nhìn xa trông rộng”. Dưới sự thỉnh cầu
đầy khiêm nhường mà khẩn thiết, Cổ mĩ nam đã đồng ý để đứa bé mới vẻn
vẹn 5 tuổi là ta bái Môn chủ Huyền Nguyệt Môn làm sư phụ, trở thành
người thừa kế hợp pháp duy nhất của công tử đệ nhất thiên hạ – Nguyệt
công tử.
Đêm trước khi rời nhà, để báo thù chính sách vi phạm nhân quyền, tự do dân
chủ và tự do ngôn luận của ông già, ta yên tâm thoải mái, ngang ngược
chiếm đoạt cả một đêm dài của mẹ mỹ nhân dưới ánh mắt đầy ắp đố kỵ và
dục hỏa của ổng. Còn mẹ thì trao ngọc bội phượng hoàng vốn chỉ truyền
cho nữ không truyền cho nam đeo lên cổ ta, nói cái gì mà ngọc bội này sẽ giúp ta tìm được ý trung nhân sau này. Dù gì cũng là đứa trẻ 5 tuổi,
dưới lời dặn lên dò xuống của mẹ, ta đâu có thể cản nổi sự mê hoặc của
mộng đẹp, ngủ quên lúc nào mà không biết. Ta tin rằng với tư cách là hậu thế lừng danh của “Căn Chính Mao Hồng”* cuộc sống sâu gạo sau này sẽ
không bao giờ phải nhắc tới chữ “sầu”!
* Căn Chính Mao Hồng: Dùng trong thời Mao Trạch Đông, nói về xuất thân
của một người. Thời đó người xuất thân từ gia đình bần nông hoặc quân
nhân được mọi người coi trọng , xuất thân phú nông hoặc tư bản bị người
người đả kích. Trẻ con xuất thân bần nông được gọi là “Căn Chính Mao
Hồng”, ý là đứa trẻ này lớn lên trong gia đình bần nông không bị ảnh
hưởng của tư sản chủ nghĩa, hơn nữa thường thường đứa trẻ này có ý chí
tiến thủ, mọi mặt đều lương thiện. (“Căn” chính là xuất thân, “Căn
Chính” là gia đình theo chính phái (theo Cách mạng), “Mao” là bản thân,
“Hồng” là con người có ý chí tiến thủ).
Bên ngoài Dược Vương Cốc, một chiếc xe ngựa super hào nhoáng đang chờ lệnh xuất phát.
Tám bích y mĩ nam tử đứng phân biệt hai bên để thúc ngựa, còn một phu xe trung niên đẹp trai đứng bên xe để hầu lệnh.
Hai bím tóc đuôi sam thắt nơ bướm do mẹ mỹ nhân tự tay buộc lên, bé gái mũm mĩm xinh xinh xách theo một cái túi cũng nho nhỏ xinh xinh không kém
rồi lên đường. Sau khi được tống tiễn 18 dặm bởi mẹ mỹ nhân với đôi mắt
ngấn lệ lúc nào cũng chực tuôn, ta cuối cùng cũng bị ông già bất lương
quẳng cho Cổ mĩ nam làm đồ đệ.
Mẹ con nhà Dược Vương tiễn biệt 18 dặm, cảnh này cảm thương cùng rung động lòng người biết nhường nào!
Công tử ưu nhã vận bạch y “trông mòn con mắt” nhìn cảnh mẫu tử hàm lệ lưu
luyến bịn rịn không nỡ xa lìa nguyên một canh giờ liền, lòng chỉ muốn
làm sao có thể mau mau độc chiếm tiểu mĩ nhân nhưng vẫn chường cái mặt
dịu dàng hiền hậu ra. Trong đôi mắt ngọc bích không hề mang theo chút áy náy bứt rứt khi tách li chú chim non yếu ớt ra khỏi lòng mẹ.
Trụ cột gia đình bị cảnh “mẫu từ nữ hiếu” trước mắt mài nhẵn nhẫn nại, cuối cùng tức không chịu nổi, xông lên tách hai mẹ con ta ra, ném lại một
câu: “Nha Nha, nhất định phải nghe lời sư phụ, ngày nào võ công còn chưa tinh thông thì ngày đó đừng nghĩ đến chuyện về cốc” xong liền ôm mẹ mỹ
nhân bay đi.
Nhìn bóng cha mẹ xa dần, do từ nhỏ đến giờ luôn thích ứng trong mọi hoàn
cảnh, ta liền lấy tay quệt nước mắt đương rơi trên má. Ta Vương Nha Nha
dù sao cũng là người xuyên không, lại là tinh hoa của trường đại học,
mấy người cổ đại lạc hậu, cổ lỗ sĩ này làm gì được ta chứ!
Quay đầu lại, đằng sau là mĩ nam tóc đen áo trắng, mặt mũi như hoa như ngọc. Nương theo ánh sáng,ta thầm đánh giá tỉ mỉ diện mạo của hắn, khuôn mặt
khôi ngô, đôi môi sexy, thân hình cao ráo ,vạm vỡ, khí chất tao nhã lịch sự, quả nhiên ngắm đã mắt hơn 6 ông anh Lolita* của ta nhiều.
* Lolita: Hội chứng cuồng người khác giới kém nhiều tuổi hơn so với mình.
“Sư phụ, Nha Nha rất ngoan, rất ngoan đó!” Ỷ vào bản thân vẫn là đứa trẻ
miệng còn hôi sữa, tính vốn chủ động thiết lập quan hệ hòa hữu, ta lập
tức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đối phương lắc lư nịnh nọt.
“Sư phụ cũng sẽ rất thương, rất thương Nha Nha mà!” Nắm chặt bàn tay bé
xíu, đôi mắt ngọc bích của Cổ Nguyệt Lan lóe lên đầy gian manh, lời nói
ám muội khiến trái tim nhỏ bé của ta chịu không nổi điện kích mà đập
loạn xị ngậu.
“Môn chủ! Trời sắp tối rồi! Nên khởi hành thôi ạ!” Phu xe trung niên đẹp trai bên cạnh nhắc nhở.
Đôi mắt tròn như hai hòn bi quan tâm nhìn tám vị đại ca áo xanh đẹp trai
không kém nhưng mặt lại vô biểu cảm ở hai bên, nhòm thấy mắt họ không hề chớp lấy cái nào, chỉ chăm chăm nhìn vào một hướng, ta cuối cùng cũng
thu ánh mắt hiếu kì lại.
Haizzz! Đáng thương thật! Đúng là sản phẩm bị chủ nhân áp bức nô dịch trong xã hội phong kiến tàn bạo vô nhân đạo!
Bất mãn với cái nhìn chăm chăm của bé mập dành cho người đàn ông khác, một
tay giật lấy cái túi xách xinh xinh, Cổ Nguyệt Lan dịu dàng ôm cơ thể bé xíu lên, nhẹ nhàng đặt xuống tấm đệm lót đắt tiền trong xe ngựa.
Sướng thật! Ta kiềm chế khát vọng lăn lộn trên tấm thảm êm ả xa hoa, vốn giữ
nguyên tắc “địch áng binh ta bất động” nên ta chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cái túi, không dám ho he tiếng nào ngồi thu lu ở một góc xe ngựa, giương
đôi mắt to tròn long lanh đang giả vờ hiếu kỳ ra nhìn cảnh vật bên
ngoài.
“Nha Nha, đói chưa? Có muốn ăn một ít bánh hoa quế không?” Âm thanh trầm
khàn vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi phả nhẹ bên tai khiến bé tai
đáng thương đỏ bừng như sốt!
“Nha Nha có bánh đậu xanh!” Ta là đứa trẻ thông minh nên không bao giờ ăn đồ kẻ lạ đưa, cho dù đó có là sư phụ của mình đi chăng nữa, trước khi tận
tường tính cách của hắn thì đừng nằm mơ mà dụ dỗ được ta!
“Ngon lắm đó!” Đôi môi đỏ thắm sexy nhẹ nhàng cắn một miếng, nhai từ từ rồi
nhẹ nhàng nuốt xuống, nhìn yết hầu hắn khẽ đưa lên đưa xuống, ta nhịn
không nổi hít một hơi thật sâu, tên con trai này……….quả nhiên………….quyến
rũ chết người.
Cuối cùng kiềm không nổi cám dỗ của mĩ thực, sau khi gặm xong hai miếng bánh đậu xanh do mẹ yêu quý đích thân làm, ta vẫn chìa tay ra nói với kẻ
mang nụ cười âm hiểm kia một câu: “Nha Nha muốn ăn”.
“Được” Chàng trai có âm mũi đặc trưng quyến rũ từ từ nhích lại gần ta, ngón
tay thon dài nhẹ nhàng bẻ một miếng nhỏ trên cái bánh hắn đang ăn dở,
dịu dàng đưa lên miệng ta.
Kinh tởm nhìn miếng bánh trước mắt, một mặt, vô cùng nghi ngờ độ tiệt khuẩn
trên ngón tay hắn, mặt khác miếng bánh này hãy còn vương đầy nước bọt
của hắn. Nghĩ kĩ lại, ta đường đường là nữ sinh “ngũ giảng tứ mĩ”* sao
có thể………..
*Ngũ giảng tứ mĩ:
- Ngũ giảng: giảng văn minh, giảng lễ nghĩa, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức.
- Tứ mĩ: tâm hồn đẹp, lời nói đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.
Nhưng mà, ta bây giờ chỉ là đứa con nít 5 tuổi, thứ nhất phải diễn sao cho
nhập vai,thứ nhì là vì bão táp mưa sa trong đôi mắt ngọc bích kia càng
ngày càng dữ dội, ta chỉ còn cách “mặt tươi như hoa , lòng tràn sầu lệ”
cố nuốt miếng bánh hoa quế khiến ta sau này bị “ tào tháo” rượt trọn 3
ngày, 3 đêm.
Khoảnh khắc cắn mẩu bánh đó, bàn tay ưu nhã “vô ý mà như cố tình” quệt qua đầu lưỡi xinh xắn hồng hào của ta, khi não reo lên hồi chuông báo động thì
ngón tay đó đã ưu nhã rút về.
“Có ngon không?” Ngón trỏ quệt qua đầu lưỡi xinh xinh nay chạm nhẹ vào bờ
môi non nớt của ta, đôi mắt ngọc bích lóe lên đầy gian manh, ý như đã
thành công ăn vụng “đậu hủ” của tiểu mĩ nhân.
“Ngon……….lắm ạ……..” Khi ta nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm trả lời thì đập vào tai là tiếng cười hể hả vang tận trời xanh