Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 41: Chương 41: Oan gia ngõ hẹp




Trong hoa viên đèn lồng sáng trưng, bên cạnh muôn hoa, dưới tàng cây lớn, bên cạnh hồ, trong đình lớn cứ cách vài bước lại thấy những nhân vật quan trọng quần áo chỉnh tề quy củ, đương nhiên rồi, phần lớn đều là các đại thần đạo mạo oai phong trong triều, nếu không thì cũng là các tao nhân mặc khách nổi danh đế đô. Nhóm nữ nhân ăn vận trang điểm lại càng xinh đẹp lộng lẫy, dù cao thấp hay gầy béo cũng đều cao quý xinh đẹp, sắc hương vị đều đủ cả khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt!

Vì vẫn chưa tới thời gian chính thức của yến hội nên mấy chiếc bàn đá bày đầy đủ các loại điểm tâm trà nước mời khách quý thưởng thức, tất cả đều vô cùng tinh xảo.

Ta vốn định tìm một chỗ kín đáo an phận ai ngờ lại bị bà ngoại hiền hậu lôi kéo, bất đắc dĩ đành lết đến chỗ đám phu nhân cao sang quý phái, mặc dù không muốn chút nào nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của mẫu thân mỹ nữ đang hăng say tám chuyện với mấy người bạn khuê phòng thân thiết, ta cũng đành trưng ra nụ cười đáng yêu không chê vào đâu được tiến hành hoạt động giao lưu hữu nghị với vô vàn nữ nhân quý phái.

“Nha Nha! Lại đây!” Đưa ta đến trước một vị phu nhân, bà ngoại tươi cười rạng rỡ giới thiệu: “Đây là phu nhân của thượng thư bộ binh Hà đại nhân.”

“Cháu chào dì Hà ạ!” Ta hành lễ một cách gia giáo lễ phép, khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp, cười thẹn thùng!

“Đây là Trương phu nhân trong phủ thái phó của thái tử!” Bị bà ngoại lôi kéo, lại thêm một vị phu nhân trung niên xuất hiện trước mắt!

“Cháu chào thím Trương ạ!” khẽ mở mồm lễ phép chào, lại tiếp tục trưng ra nụ cười không hở răng đúng tiêu chuẩn Mona Lisa!!

“Còn đây là Trần phu nhân của phủ ngự sử!” Xoay người hành lễ, chỉ thấy một vị cao ngạo khinh khỉnh săm soi ta từ đầu đến chân, đôi mắt đẹp chợt lóe lên vẻ coi thường, tuy rằng chỉ trong phút chốc nhưng ta vẫn thấy được.

“Hi hi! Chào Trần tỷ tỷ, tuổi trẻ mà đã xinh đẹp như vậy!”Dùng chiếc khăn tay tím che đi nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt, cái bà chị ngạo mạn như vậy, xem ra đúng là không hề thích ta!

“Tể tướng phu nhân, vị này là cháu ngoại của bà đấy ư? Đúng là tiểu mỹ nhân người gặp người thích!” Vị phu nhân hoa lệ tủm tỉm cười nhìn ta, thuận tiện dùng đôi mắt nhỏ quan sát càn quét ta một lượt, sau đó nói kiểu lấy lòng bà ngoại ta: “Ha ha, mọi người nhìn xem! Dung mạo này, dáng người này đúng là không lẫn đi đâu được. Đôi mắt đen lay láy như mực, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp được đứa nhỏ nào xinh như vậy, phu nhân phúc khí cũng thật tốt nha!”

“Ha ha! Hà phu nhân khách khí rồi! Có điều Nha Nha nhà tôi coi như cũng không kém! Bao nhiêu đứa cháu như vậy, chỉ có nó là giống tôi nhất!” (Gien tự kỉ được truyền từ bà ngoại sang cháu ợh: D)

“Đúng vậy! Trắng mịn nõn nà! Vừa nhìn đã thấy có quý tướng vượng phu ích tử rồi!” Vị thím trung niên vội vã phụ họa, trên khuôn mặt không có một chút nếp nhăn nào cười giả lả: “Đã sớm nghe nói cháu ngoại Lâm tể tướng dung mạo xuất chúng, tài nghệ hơn người, hôm nay vừa gặp quả nhiên là như vậy!”

“Mọi người quá khen rồi! Nha Nha nhà ta tư chất yếu kém, nào có được tốt đẹp như các vị đâu!” Trời ạ! Bang phái các bà trung niên này, không biết bao ánh mắt săm soi từ đầu đến chân khiến ta không tự nhiên thoải mái! Nhẹ nhấc tay lau mồ hôi trên trán, ta lén lút mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, híc híc, mấy vị mỹ nhân tỷ tỷ nhà ta làm gì mà chưa thấy xuất hiện chứ?

“Đứa nhỏ này, không chỉ tướng mạo đẹp, ngay cả tính tình cũng vô cùng khiêm tốn, đúng là hiếm gặp nha!” Một vị phu nhân ta không biết tên tiến đến, mặc dù ta không đồng ý đã cầm lấy cái tay nho nhỏ nung núc thịt của ta: “Mọi người nhìn xem, thật mềm thật trắng, đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy đúng là hiếm gặp, tể tướng phu nhân, không biết Nha Nha nhà bà đã đính ước chưa?”

“Ha ha, Nha Nha nhà tôi đã sớm đính ước rồi!” Nghe vậy các vị phu nhân đều tấm tắc tán thưởng, bà ngoại phúc hậu hớn hở nhìn ta: “Khiến mọi người thất vọng rồi, thật ngại quá đi!”

“Có thể lấy được cháu ngoại tể tướng, nhà vị đó cũng thật có phúc!”

Sauk hi khuôn mặt phúng phính của ta bị nhéo mười lần, bàn tay nhỏ bé bị cầm nắn mười lăm lần, cái mông nhỏ bị đánh nhẹ đến ba mươi mốt lần, ta cuối cùng cũng trải qua trăm đắng nghìn cay trốn được khỏi đám các bà cô như lang hổ, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, người xưa nói quả không sai, nhiều lúc nữ nhân còn đáng sợ hơn cả nam nhân!

……………….

Dưới tiếng kêu gào thảm thiết thầm lặng của ta, các vị mỹ nhân Lâm gia cuối cùng cũng xuất hiện tỏa sáng! Mợ nhỏ thanh lâu nhà ta, còn có nữ nhi như bướm trắng bắn phá hào quang chói lọi! Thừa dịp ánh mắt nhóm nữ nhân lang hổ bị hấp dẫn bởi mỹ nhân Lâm gia, đồng thời mẫu thân mỹ nhân đang tám chuyện hăng say quên trời đất, ta lặng lẽ vươn trảo chộp lấy một miếng bánh hoa quế, lén lút cầm lấy một chùm nho tươi ngon, tách ra khỏi tầm ra-đa của bà ngoại phúc hậu, chui trái luồn phải cuối cùng tìm được một chỗ vắng vẻ không bị người khác quấy rầy.

“Phù, cuối cùng cũng được yên tĩnh!” Ngồi trên thảm cỏ bên hồ, ta nhấm nháp từng miếng bánh hoa quế mỹ vị, thỉnh thoảng chu cái miệng nhỏ nhắn ăn một trái nho ngọt lịm mọng nước: “Ưm, ngon quá đi!”

“Vật nhỏ! Cuối cùng ta cũng bắt được nàng!” Ôm thân thể áo tím vào lòng, Lang Minh Thần đắm đuối dưới trăng ngắm nhìn nữ nhân đang mở mắt trừng trừng đầy vẻ đề phòng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đánh một lớp phấn hồng, vụn bánh còn vương lại trên đôi môi chum chím đỏ mọng, da thịt nõn nà mê người dưới làn áo tím càng thêm nổi bật, trong đôi mắt lam đầy mệt mỏi chợt nổi lên mưa bão phẫn nộ: “Nói! Trang điểm đẹp như vậy để làm gì? Nói, là ai làm hư nàng như này! Có phải Cổ Nguyệt Lan không?”

“Ngươi! Ngươi! Ngưới đến đây làm gì?” Hơi thở nóng rực đầy tà khí phả vào tai ta, tiếp đến cái tai trắng nõn tinh tế bị gặm cắn nhẹ nhàng! Ta vội vàng đẩy thân thể cường tráng của tên sói này ra, ngón tay bé chỉ chỉ vào chiếc mũi cao thẳng của hắn: “Tối nay là sinh nhật ngoại công ta, ngươi không cần đến làm loạn! Còn nữa, đây là mẫu thân trang điểm cho ta, ta không cho phép ngươi mắng bà!”

“Hừ! Tiểu yêu tinh không biết tốt cấu!” Đầu tiên là mơn trớn vuốt ve khuôn mặt ta, sau đó lại hung hăng hôn ta, tên sói đang phẫn nộ hừng hực vẫn cứ chỉ trích ta: “Nhìn nàng mặc loại y phục gì vậy, còn nữa, bó chặt eo vào như vậy làm gì, muốn câu dẫn nam nhân hoang dã nào đó sao?”

“Hứ, Lang Minh Thần ngươi đừng nói lung tung! Ta không phải vậy!” Bộ váy của ta đúng là hơi bó sát nhưng chỗ cần che đều kín đáo cả, không hề lộ chút chỗ không nên lộ nào cả! Hừ! Còn nữa, ta khổ cực lắm mới ép eo lại nhỏ nhắn thế này cũng không phải để ngươi xem: “Ta ăn mặc như thế nào liên quan gì đến ngươi?”

“Không liên quan đến ta?” Nam nhân bị làm cho tức đến cực hạn không khống chế được tăng thêm lực đạo nắm giữ tay ta, không để ý đến ta kêu gào đau nhức, tên sói này vẫn tiếp tục thuyết giáo: “Nàng có biết không, từ lúc nàng vừa xuất hiện, những tên nam nhân đáng chết kia đều lộ ra ý định cầm thú muốn nuốt sạch nàng vào trong?!” Mới nghĩ đến đó, lửa giận muốn giết người trog mắt lam càng bùng cháy dữ dội.

“Hứ! Cái kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm như ngươi so với bọn họ còn cầm thú hơn! Mỗi lần gặp ta đều động chân động tay như vậy!” Cố sức giãy giụa khỏi vòng tay kìm kẹp của hắn, đối diện với đôi mắt lam giận dữ nguy hiểm nhìn ta chằm chằm, ta cũng không hề tỏ vẻ yếu thế trừng mắt lại.

“Thật không? Đã như vậy, bản vương cũng không cần khác khí nữa! Hôm nay liền cho nàng biết trêu chọc, dằn vặt ta lâu như vậy hậu quả nghiên trọng cỡ nào!” Đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên, thân thể cao to cường tráng không ngừng tiến lại áp bức ta, trong đôi mắt dường như là lửa dục bốc lên ngùn ngụt!

“Không được! Hì hì! Ngài đường đường là vương gia, ở nơi ngươi qua kẻ lại như này, ngài vẫn nên đàng hoàng chút đi, nếu không bị người ta nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu!” Từng bước từng bước lùi lại phía sau! Huh u! Vương Nha Nha ơi là Vương Nha Nha, chỗ nào không chọn lại hết lần này đến lần khác chọn chỗ vắng vẻ như vậy! Cái tên sắc lang này một khi đã bộc phát thú tính làm sao mà đối phó được đây!

“Vật nhỏ yêu quý, lùi thêm bước nữa là ngã xuống hồ đấy!” Đôi mắt lam lóa lên ý cười cợt, bàn tay to vươn tới ôm lấy thân thể suýt chút ngã xuống hồ của ta vào lòng: “Buổi tối hồ nước lạnh, bị nhiễm lạnh sẽ làm bản vương lo lắng lắm đấy!”

“Hứ!” Hung hăng lườm hắn một cái: “Đồ mặt người dạ thú! Ta bị lạnh chết cũng không cần ngươi lo!” Nói xong ta bĩu môi đầy ai oán, vô cùng đáng thương chớp chớp mắt!

“Nàng đúng là vật nhỏ quật cường!” Móng sói thon dài nắm lấy bàn tay nung núc thịt của ta đưa lên miệng cắn nhẹ, lửa giận ngùn ngụt lúc trước đã hóa thành biển xanh êm dịu: “Bỏ đi! Bản vương tạm tha cho nàng lần này! Có điều…vẫn muốn ngọt ngào một chút!” Nói xong liền mạnh mẽ giữ chặt thân thể đầy bất an của ta, nhẹ nhàng vạch áo ta, dịu dàng dán lên bờ vai lõa lồ, nanh sói tà ác khẽ cắn liếm xương quai xanh tinh tế, tiện đà trượt xuống hướng về phía trước tìm được quả anh đào đỏ hồng, khiêu khích trêu đùa vừa nắn vừa hôn, làn môi vừa dứt ra, cái lưỡi linh động nhẹ nhàng liếm lên khóe miệng ta: “Ưm, thật ngọt chết đi được!” (Nôn mửa không ngừng….)

Nhìn nam nhân hắc y dương dương đắc ý cuồng loạn đi xa, ta liền thấy thoải mái nhẹ nhõm! Vương Nha Nha, coi như bị sói cắn một phát mà thôi! Có điều nơi này cũng không thích hợp ở lại lâu, ta vẫn nên lập tức quay lại chỗ mẫu thân là tốt nhất!

“Nha Nha biểu muội! Muốn đi đâu vậy?” Giọng nam trong trẻo lạnh lùng như ngọc truyền đến, quay lại chỉ thấy một đôi mắt sâu thẳm đen như mực đang chăm chú nhìn ta! Khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt tĩnh lặng trong suốt phảng phất chút nét u buồn.

“Dạ, yến tiệc bắt đầu rồi!” Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, đặc biệt là ánh mắt sáng như sao trên trời dường như lóe lên tia bất mãn, ta tận lực cố gắng nhỏ giọng nói: “Muội muốn quay lại!”

“Thật không?” Đôi mắt thâm sâu nhìn ta từ trên cao: “Ta vừa đên muội liền đi, có phải đã làm việc gì mờ ám hay không?”

“Không phải, thật không phải mà!”

“Buổi tối nơi đây vắng vẻ, không nên đi loạn lung tung!”

“Đa tạ biểu ca nhắc nhở, biểu muội sau này sẽ chú ý hơn!”

“Tiệc tối bắt đầu rồi, mau quay lại đi!”

“Vâng! Muội đi ngay đây, biểu ca huynh cứ thong thả đi!”

“Còn nữa, sau khi thành thân đừng mặc như vậy nữa?”

Không để ý đến ta nữa, thân ảnh cao gầy của biểu ca chậm rãi lướt qua đình viện, vượt qua chúng hoa cây cỏ,dần dần biến mất sau hòn giả sơn…

“Không ngờ hai ngày chưa găjp, nàng lại trêu chọc thêm thêm một nam nhân nữa!” Giọng nói lạnh như băng ngàn năm truyền đến từ phía sau ta: “Xem ra thủ đoạn mê hoặc lòng người của nàng cũng khá đấy!”

Cảm nhận được hơi lạnh cuồn cuộn phả đến từ phía sau, ta cố gắng kìm lại trái tim đang gia tốc rầm rầm, nhịn xuống sự run rẩy toàn thân, từ từ xoay người về phía hắn cười một cách tự nhiên: “Là huynh à! Ở Lang quốc ăn có ngon không?”

Nhìn nam nhân áo tím tuấn dật thong dong ngạo mạn tiến tới, ta cảng giác nắm bàn tay nhỏ lại, tự thả lỏng chính mình…Vương Nha Nha…không cần sợ…chỉ là một tên nam nhân lạnh lùng mà thôi…không cần sợ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.