Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói

Chương 53: Chương 53: Thủ đoạn ngoan độc




“Thái tử gia! Thái tử gia!” Ta khó khăn ngăn chặn vật cứng to lớn qua lớp áo, nhị xuống sự khó chịu đáng ghét khi bị vật cứng kia không ngừng ma sát giữa hai chân, kiều mị lắc nhẹ cái eo nhỏ, cố phát ra thanh âm nũng nịu đến chính bản thân mình cũng không chịu nổi: “Không nên thô lỗ như vậy chứ! Ngài như vậy làm ta sợ lắm.”

“Không phải lá gan của nàng rất lớn hay sao?” Hơi thở lành lạnh tựa như hoa lan phả nhẹ qua gò má ta, bất ngờ khóa chặt thân thể ta càng dán chặt hơn lên vật cứng rắn của hắn. Ngón tay thon dài nâng cằm ta, đôi mắt tím sâu thẳm tựa tiếu phi tiếu nhìn thẳng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy dục vọng dùng giọng nói kiêu ngạo đầy bá đạo nói: “Sao vậy? Lại muốn giở trò gì nữa đây? Việc đã đến nước này, nàng cho rằng mình còn có thể đào thoát được hay sao?”

“Ưm…đừng nóng vội như vậy…” Lại một trận tê dại nữa ập tới, ta vẫn tiếp tục dùng thái độ ôn hòa với nụ cười ngọt ngào nhất xoa dịu hắn: “Đây chính là lần đầu tiên của thái tử gia?”

“Tiểu nha đầu lại nghĩ ra trò gì nữa đây?” Trong bóng đêm, giọng nói mê hoặc đứt quãng có chút ám muội lại có chút khiến người ta trầm luân nhưng vẫn đầy nghiêm túc: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta.”

“Ha ha, đây đúng là vinh hạnh của tiểu nữ.” Ta nuốt nuốt nước miếng dùng cái lưỡi nhỏ liếm liếm đôi môi vì cang thẳng mà hơi khô rồi lại cười duyên mị hoặc: “Chuyện này, thái tử gia, có muốn Nha Nha trước tiên hầu hạ ngài cẩn thận không?”

“Tiểu nha đầu, đừng nghịch lửa, còn trêu ghẹo ta như vậy ta sẽ phát cuồng mất.” Càng dựa chặt vào người ta, thân thể cao to như một vòng vây bao chặt ta lại , bàn tay to không tự chủ được xoa khuôn mặt ta, đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn ta: “Đến lúc đó, chịu không nổi chính là nàng đó.”

“Thực sự không cần?” Ta vừa như mê hoặc vừa như cầu xin thổi khí nhè nhẹ vào tai hắn, nhìn nam nhân vì sự chủ động của ta mà ngưng lại động tác, ta càng bạo dạn vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm: “Có muốn không?”

“Nha đầu to gan!” Một tay nắm lấy bàn tay của ta đang dao động trên khuôn mặt hắn, trong đôi mắt tím lóe lên lửa nóng dục vọng: “Nàng cũng dụ dỗ hai nam nhân kia như này sao?”

“Không phải!” Ta thật thà trả lời, bàn tay nhỏ bé bát đầu tiến vào ngoại bào màu tím, tiện thể xoa xoa cơ ngực rắn chắc, đầu ngón tay mê hoặc nhẹ nhàng vẽ vòng tròn: “Thế nào? Thoải mái không?”

“Ưm…đừng ngừng lại…” Đối diện với ta là khuôn mặt trong nháy mắt nhuốm đầy dục vọng cuồng nhiệt: “Ta cho phép nàng…tiếp tục…”

“Ha ha, thái tử gia…” Tuy ta biết mình không có dung nhan khuynh thành khiến người ta phải mê mẩn thất thần, thế nhưng ta vẫn không ngừng bắn ra mị nhãn, bề ngoài ra vẻ đang say mê sóng sánh thu ba trước khuôn mặt tuấn mỹ: “Có muốn kích thích nữa hơn không?”

“Ưm…” Nam nhân bị ta khiến cho cả người mềm nhũn mê man nhìn ta: “Nha đầu, nàng còn muốn làm gì nữa?”

“Ha ha, đương nhiên là chuyện càng làm cho ngài thêm hài lòng.” Che cái miệng nhỏ nhắn gượng cười vài tiếng, qua lớp y phục chạm nhẹ vào vật cứng nhắc của hắn, bắn về phía hắn một tia mị nhãn sâu đậm rung động lòng người: “Thế nào? Có muốn thử hay không?”

“Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Có phải muốn kéo dài thời gian chờ bọn hắn tới cứu nàng đúng không?” Cúi đầu xuống nhìn ta, đôi mắt tím tuyệt đẹp như lóe sáng tựa như ngôi sao trong màn đêm đen đặc: “Nha đầu, nói cho ta biết nàng lúc này có thật lòng hay không?”

“Thái tử gia, nếu như không phải ta thật lòng ngài có thể thả ta đi, có thể dừng lại hay sao?” Ta không trả lời câu hỏi của hắn mà còn hỏi ngược lại: “Ngài có thể thả ta đi được không?”

Trong đôi mắt phút chốc hiện lên sự mất mát châm chọc nhưng càng thêm nóng rực: “Không thể, ta không thể ngừng lại, càng không thẻ thả nàng đi.”

“Đã như vậy thì đừng hỏi ta nữa.” Đôi mắt đen cụp xuống che dấu nỗi thất vọng trong đáy mắt sau đó ta lại chớp chớp mị nhãn với hắn: “Thái tử gia, vậy chúng ta tiếp tục thôi.” Nói xong bàn tay nhỏ bé bắt đầu chuyển động về phía dưới hắn, cách lớp quần áo chạm vào vật nam tính cực đại.

“Ưm…không được…nhẹ một chút…” Đôi mắt băng lạnh trong suốt trở nên mê man mà gợi cảm, làn môi khẽ bật lên tiếng rên rỉ: “Tiểu nha đầu, đừng ngừng lại…”

“Rất thoải mái đúng không? Có muốn ta mạnh hơn một chút không?” Ai, xử nam quả nhiên vẫn là xử nam, sức kiềm chế so với hồ ly sư phụ năm đó đúng là còn kém xa. Lại tăng thêm lực ở tay, nhìn hắn từng chút từng chút một thả lỏng dưới sự tác động của ta, ta liền len lén đặt hai chân đang vòng quanh eo hắn xuống mặt cỏ.

“Thật…ưm…thật thoải mái…”, khí chất băng lạnh của nam tử đang dần bị dục vọng khống chế dường như đã biến mất không còn chút nào, lúc này hắn thầm nghĩ có thể hòa tan dưới đôi bàn tay bé nhỏ kia.

“Đây là do ngươi yêu cầu nên không được hối hận đâu đó.” Hung hăng tăng thêm sức một cái, nghe thấy nam nhân băng lạnh thống khổ kêu lên một tiếng trong lúc dục vọng đang sôi sục, ta lập tức chạy trốn thêm vài bước, nhìn nam nhân áo tím đã mềm nhũn dưới ánh trăng, bàn tay nhỏ bé của ta vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Chuyện này…chuyện này…? Thái tử gia, ngươi không sao chứ?” Nhìn nam tử sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, ta vốn định nhanh chân chạy trối chết nhưng vì lương tâm cắn rứt nên lại mon men trở lại: “Vừa rồi có phải ta đã quá thô lỗ rồi hay không?”

“A…đau…” Đôi mắt băng lạnh nhìn ta đang tươi cười đáng yêu trước mặt hắn: “Vương Nha Nha, nàng thật quá ngoan độc.”

“Ha ha, không có việc gì rồi!” Nhìn nam nhân lạnh lùng phóng về phía ta ánh mắt đầy lên án, ta áy náy không yên: “Làn đầu tiên mà, có hơi đâu một chút, quen rồi sẽ thấy tốt hơn thôi.”

“A…” Thân thể mềm nhũn vẫn không ngồi dậy nổi trừng mắt nhìn ta đầy ai oán.

“Hì hì, sao rồi?” Ta tít mắt cười nhìn hắn đầy ôn hòa, ấm áp như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc vậy: “Thân thể vẫn mềm yếu vậy sao? Chân đã nhanh nhẹn hơn chưa? Có thể đứng lên đươc không?”

“Nàng nói xem?” Đôi mắt tím không ngừng phóng đao về phía ta, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi túa ra nhễ nhại: “Nếu có việc gì, ta nhất định sẽ bắt nàng phụ trách.”

“Thái tử gia, Vương Nha Nha ta dùng danh dự để đảm bảo chỗ đó của ngươi tuyệt đối không có vấn đề gì?” Nhớ tới Hồ ly sư phụ bị răng của ta hung hăng đả thương nhưng vẫn hùng mạnh không ngã, vừa rồi ta cùng lắm chỉ hơi dùng sức ở tay thôi, chắc khối băng kia hẳn không có việc gì: “Nếu như thật sự có chuyện gì không may xảy ra, ta sẽ nhờ cha Dược Vương chữa trị cho ngươi.”

“Không có vấn đề gì? Nàng biết chỗ đó trọng yếu như thế nào không mà nhẫn tâm làm vậy?” Tuy rằng lúc này hắn bộc lộ sụ yếu đuối khác với lúc bình thường nhưng trời sinh vẫn là khí khái vương giả, nói ra những lời khiến ta phải hoảng loạn: “Vương Nha Nha, nếu như ngày nào đó ta không dậy nổi đều là do lỗi của nàng, bởi vậy nàng phải nỗ lực trả nợ cho ta.”

“Nỗ lực trả nợ? Hứ, giả bộ cái nỗi gì, không phải vừa rồi ngươi tới rồi sao?” Khối băng chết tiệt, đến lúc này mới mạnh mồm mạnh miệng, ta vẫn tức đến không nhịn được mà tiến thêm gần một bước: “Hơn nữa, chỗ đó của ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là không có chuyện gì rồi, tuyệt đối không cản trở việc ngươi đánh đông dẹp bắc, mãn nguyện nhìn con cháu đầy nhà, muốn Vương Nha Nha ta phụ trách hả, kiếp sau đi.”

Bị ta phản kích, Bắc Ngao Liệt ngược lại hồng hồng hai mắt nhìn ta đầy thê lương: “Vương Nha Nha, lần đầu tiên của ta cứ như vậy bị hủy trong tay nàng, nàng lại còn có thể vì bản thân mà chối bỏ trách nhiệm như vậy sao?”

“Phi phi phi! Ta đâu có làm chuyện đó với ngươi, ta cùng lắm chỉ dùng tay làm chuyện đó cho ngươi thôi, nếu ta đã không làm chuyện đó với ngươi thì sao phải chịu trách nhiệm? Còn nữa, ngươi nhớ cho kĩ nha, ta chẳng lẽ không phải người bị hại hay sao?” Vừa mới nghĩ đến tình cảnh ta phải dùng tay làm chuyện đó cho hắn, thật quá ghê tởm!

“Ta mặc kệ, ta chỉ biết trinh tiết ta gìn giữ hai mươi tư năm qua đã bị nàng làm cho hoen ố rồi.” Đôi mát băng tím mang theo đầy ai oán lẫn uy hiếp: “Nếu là Bắc quốc thfi nàng đã xong chuyện rồi.”

Nghe những lời bịa đặt của hắn, một chút áy náy của ta cuối cùng đã bị đá lên chín tầng mây tức giận tiến sát tới đá một cái: “Bắc Ngao Liệt, ta cảnh cáo ngươi, ngươi là một đại nam nhân thì bị hoen ố cái nỗi gì? Đừung có giả dạng oán phụ với ta, Vương Nha Nha ta không nhẹ dạ cả tin đến vậy đâu.”

“Nàng đánh ta, nàng dám đánh ta?” Từng trận gió lạnh tỏa ra từ hắn vù vù thổi đến: “Vương Nha Nha, ta cả đời này thề sống chết dây dưa với nàng đến cùng.”

“Hứ, chờ ngươi có cơ hội bắt được ta thì hẵng nói lại.” Trào phúng nhìn mỹ nam đáng thương trên mặt đất, haiz, bộ dạng đấy, sao lại giống như thể bị người ta hung hăng chà đạp vậy: “Được rồi, không hẹn ngày gặp lại, ta đi đây.”

“Vương Nha Nha, nàng đừng đi…”

“Vật nhỏ. Nàng thử nói xem rốt cuộc đã làm cái gì với hắn rồi?” Nhìn nam nhân quần áo hỗn loạn trên mặt đất lại nhìn dáng vẻ nữ bá vương ăn gan hùm mật gấu của ta, giọng nói hung hăng mang theo đầy chất vấn truyền đến: “Thế nào, làm xong chuyện đáng xấu hổ, ngay đến bản vương cũng không dám nhìn nữa sao?”

“Ta…” Nói thế nào bây giờ? Nhìn hắc y nam nhân bất ngờ xuất hiện trước mắt, còn có đôi mắt xanh mang theo sát ý tàn độc cuộn trào mãnh liệt, còn cả cái không trầm mặc quỷ dị này nữa khiến tóc gáy ta dựng ngược hết lên: “Không làm gì hắn cả nha…ta…chỉ cùng lắm là…cho hắn cái kia mà thôi…”

“Cái gì mà cái này với cái kia, nàng nói rõ ràng cho ta!” Hung hăng nắm hai vai ta, hắc y nam nhân bị lửa ghen tuông thiêu đốt lý trí càng không ngừng chất vấn: “Nàng rốt cuộc có làm chuyện đó với hắn không?”

“Không có!” ta thành thật mở to đôi mắt, chỉ chỉ khối băng đáng thương trên mặt đất: “Thực sự không có, không tin ngươi hỏi hắn đi!”

“Điện hạ, người làm sao vậy?” Văn Võ mỹ nhân cùng xuất hiện nhìn thấy nam nhân trên mặt đất thì sợ đến mặt mày tái mét nhanh chóng đỡ hắn đứng dậy, tiện thể hai đôi mắt mỹ lệ nhìn về phía ta đầy oán hận: “Nữ nhân kia, ngươi rốt cuộc đã làm gì với điện hạ của chúng ta?”

“Hai vị tỷ tỷ, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta!” Đầu tiên là tên sói, bây giờ lại đến lượt hai vị tiểu mỹ nhân phẫn nộ ngút trời, ta vội vàng giải thích: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, thái tử gia của các vị không có việc gì đâu.”

Một góc áo trắng xuất hiện bên cạnh ta, lại chính là tiểu hồ ly đang lo lắng nhìn ta toàn thân bị lấm lem bụi bẩn.

“Sư phụ…” Nhìn vẻ mặt hoàn mỹ bình tĩnh ngoài ý muốn của tên hồ ly, phong thái ưu nhã tự tại như thần tiên cùng với nụ cười mỹ lệ đầy âm hiểm lạnh sống lưng khiến trong lòng ta vô cùng sốt ruột! Nam nhân dấm chua ngút trời này đối mặt với hiện trường tàn hoa bại liễu do ta gây ra này lại không hề có chút biểu hiện? Trong thời khắc vô thanh thắng hữu thanh này, ta tuyệt đối tin rằng lần này hồ ly nhất định sẽ trừng phạt không hề nhẹ tay chút nào, về phần trừng phạt như nào với chú sơn dương vừa lạc đường vừa suýt chút nữa thất thân như ta, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đổ máu đó ta bất giác rùng mình lạnh sống lưng. Vương Nha Nha, nếu đã ngang cũng chết mà dọc cũng chằng sống nổi, chi bằng ngay bây giờ liền trực tiếp chấm dứt luôn cho xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.