Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 43: Chương 43: Say rượu gây họa




Hai mắt tỏa sáng nhìn những món ngon bày ra trước mắt, nghe lời dạo đầu thao thao bất tuyệt của chủ tọa ngoại công, ta không kiềm chế được khát vọng thò bàn tay núng nính ra thó lấy chiếc đùi gà. Hic! Ngoại công đại nhân, đã gần nửa canh giờ rồi, cháu ngoại biết ông ở trong triều hội nghị lớn hội nghị nhỏ đều nói không ngừng, một khi đã mở miệng là lưu loát trôi chảy, thế nhưng hôm nay là ngày mừng thọ người, có phải cái hội họp quan trọng gì đâu mà phải nói lâu như vậy chứ!

“Tiểu Bạch Thái! Đừng nghịch nữa! Tỷ tỷ ta cũng đói lắm rồi!”

Khẽ dùng lực dứ dứ tiểu hồ ly đang nhõng nhẽo làm nũng cào váy ta đòi thức ăn.

“Chi chi!!” Hồ ly trắng từ lúc theo ta chưa phải chịu đói bao giờ vừa ăn vạ nhá chiếc giầy thêu của ta vừa không ngừng kêu gào kháng nghị!

“Đừng kêu nữa! Người khác nghe thấy bây giờ!” Nhận được ánh mắt đầy khó chịu của Mẫn Kiều biểu tỷ bên cạnh, ta đá nhẹ quả cầu tròn dưới chân: “Được rồi, tỷ tỷ lấy trộm một miếng thịt cho ngươi đỡ thèm!” Khi mọi người đang bị hấp dẫn bởi bài phát biểu của ngoại công, bàn tay nhỏ rón rén mon men nhón lấy một miếng thịt gà bóng mỡ rồi nhanh tay thả xuống đất, nghe thấy tiếng chi chi đầy thỏa mãn của tiểu hồ ly khiến ta càng thêm đói bụng!

Cuối cùng, dưới ám hiệu hết liếc mắt lại đến ho khan của bà ngoại, ngoại công đại nhân cũng phải lưu luyến không thôi chấm dứt lời dạo đầu, tuyên bố bắt đầu thọ yến! Ngay lập tức toàn bộ người trong yến hội đều sôi nổi náo nhiệt trở lại, nam thì cao giọng bàn sự nghiệp, nhỏ giọng bàn nữ nhân, đúng là nói thì to cười thì nhỏ; nữ nhân thì đọ tướng công, đọ trang phục, đọ nhan sắc, cười hứng khởi đến nối run rẩy hết cả người!

Không để ý đến các bà bác gái trung niên đang bàn tán gì mà nhà nào đó vừa cưới đến mấy tiểu thiếp, nhà nào lại thêm mấy đứa cháu trai cháu gái, cũng không để ý đến trong đám nam nhân kia tên hồ ly thì liên tục phóng đến ánh mắt giám thị, tên sói yêu mị mê người cười đến là dâm tà, vị biểu ca đẹp trai thỉnh thoảng trưng ra khuôn mặt đầy đăm chiêu tao nhã, rồi sự ghen ghét chỉ trích từ Nhãn Hiên mỹ nhân hay là ánh mắt tím lạnh lùng của băng sơn thái tử; lại càng không để ý đến hai bên biểu tỷ đang e thẹn nhã nhặn nhai nuốt cùng Yên Nhiên xinh đẹp, ta phồng mồm ăn hết miếng rau lại đến miếng thịt, thỉnh thoảng lại len lén vứt xuống một miếng thịt cho tiểu Bạch Thái phía dưới.

“Nha Nha biểu muội, nhìn muội ăn như vậy người khác còn cho rằng muội bị bỏ đói vài ngày không biết chừng.” Ưu nhã gắp một miếng thịt, Lâm Mẫn Kiều chậm rãi bỏ vào miệng khẽ nhai, tư thế này đúng là tiểu biểu điển hình cho phong cách danh môn khuê nữ!

“Đúng vậy! Ăn nhiều như thế, chẳng trách dáng người béo béo trắng trắng!” Nhỏ nhẹ cười cợt vài tiếng, Lâm Lệ Kiều đẩy đẩy miếng thịt ra, chỉ nhằm rau xanh mà gắp!

“Thân thể mỹ miều như vậy không chú ý ăn uống, sau này sẽ bị phu quân ghét bỏ đó!” Ánh mắt ái mộ nhìn về phía thanh y nam nhân rồi lại cười đắc ý với ta: “Nhã Thần biểu ca ghét nhất là nữ tử vừa vô vị lại không có dáng vẻ gì như muội đó!”

“Thật không?” Ta vừa nhét đồ ăn ngon vào mồm vừa đối phó với với vị mỹ nhân bên cạnh: “Muội chính là như vậy đó, phong thái là trời sinh như vậy, ăn ít hay ăn nhiều cũng thế, hơn nữa muội ăn uống như vậy cũng chẳng có vấn đề gì, chẳng qua là do yêu cầu của các tỷ cao quá mà thôi; còn về phu quân á, theo như muội biết, muội ăn bao nhiêu, tư thái ăn ưu nhã hay đao to búa lớn, hắn tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì!”

Mỹ nhân bị mấy lời ba hoa của ta làm cho á khẩu không nói được gì chỉ đành hắng giọng cười trừ, nhìn ta với ánh mắt kỳ quái rồi sau đó không dám săm soi ta nữa.

Cuối cùng giây phút cao trào của thọ yến cũng đã đến, tất cả các nam nhân đều nâng chén đi đến chúc mừng chủ nhân của bữa tiệc, nhất thời vang lên toàn là những tiếng nịnh hót a dua, tiếng cụng chén lẫn tiếng chúc tụng.

Nhận lấy ly rượu nho từ nha hoàn, nhìn thấy màu tím thật hấp dẫn, thừa dịp tên hồ ly đang bị người ta vây lấy chuốc rượu, ta len lén uống thử một ngụm! Uầyyyyyyyyyyy! Ngọt ngọt cay cay, ngon chết đi được! Uống một hơi cạn sạch ta lại nâng chén lên để nha hoàn rót tiếp.

Lại uống cạn thêm chén nữa, mặt ta đỏ rực lên, trong hơi rượu say mông lung thấy hình ảnh biểu ca đẹp trai đang yên lặng nhìn ta cùng dáng người cao lớn của hai tên sói hồ đang tỏ vẻ lo lắng nghiêm trọng tiến lại đây.

“Nha Nha biểu muội! Đừng uống nữa! Sẽ bị say đấy!”

“Hừm! Ta muốn uống nữa!”

“Vật nhỏ! Rượu nho ngấm dần dần, khi say sẽ rất khó chịu!”

“Không sao, đưa ta, ta muốn uống nữa!”

“Vương Nha Nha, uống say rồi cũng không nên lăng nhăng trước mặt vi sư!”

Vươn tay ra đoạt lấy ly rượu: “Ta không say…ta không say…”

“Nữ nhi! Con say rồi, ngoan ngoãn theo mẫu thân về phòng được không?”

“Ứ, mẫu thân, người cho rằng con say thật sao?” Chớp chớp mắt, ta nở một nụ cười xinh xắn: “Con vô cùng tỉnh táo!”. Ta xoay người đối diện với đôi mắt lục bích đang chăm chú nhìn mình kia: “Hừ! Ngươi cái tên hồ ly độc đoán này, bình thường chỉ biết ức hiếp, chèn ép ta, đừng tưởng ngươi là sư phụ ta thì cái gì cũng phải do ngươi quản! Ta nói cho ngươi biết, một ngày nào đó, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử mùi vị sống không được, chết cũng chẳng xong! Sống mà bị cầm tù, đến đâu cũng bị kẻ khác ức hiếp!”

“Đồ nhi Nha Nha, nàng quả nhiên say thật rồi!”

“Nói nhảm! Ta đương nhiên không say, sắc lang Vương gia, đến đây, nhìn vào mắt ta đi!” Cố sức thoát khỏi bàn tay to của tên hồ ly, eo nhỏ khẽ ngúng nguẩy, ta vươn đến tên sói áo đen, hai tay nâng mặt hắn lên, ngón tay từ từ xoa xoa hết đôi lông mày anh tuấn, chiếc mũi cao rồi cuối cùng dừng lại trên làn môi gợi cảm, ta nở một nụ cười vô cùng mị hoặc xinh đẹp: “Lang Minh Thần, đừng tưởng mình có vài phần nhan sắc thì Vương Nha Nha ta sẽ coi trọng ngươi, cái thân thể đã bị bao kẻ thưởng thức qua của ngươi, ta không thèm! Nghe cho rõ đây, sau này đừng có mà tiếp tục làm phiền tỷ tỷ ta nữa, nếu không, hắc hắc, ta sẽ gặp một lần đánh một trận!”

Vừa dứt lời đám tân khách đã ồ lên kinh ngạc, bàn tán xôn xao, hóa ra nữ chính khiến vương gia tu tâm dưỡng tính lại chính là cháu gái ngoại của tể tướng!!

“Nàng, tiểu yêu tinh say rượu này! Bản vương ngược lại muốn xem nàng gặp một lần đánh một trận ta như thế nào đây!”

Tránh thoát ra khỏi cái ôm của tên sói, ta lảo đảo tăm tia một vòng, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt tử y nam nhân! Không để ý đến ánh mắt của người mặc nam trang đằng sau hắn đang muốn một quyền đáng chết ta, ta nỗ lực căng mắt chống đối lại đôi mắt tím lạnh lẽo kia: “Ái chà, nhan sắc cũng thật xinh đẹp!” Không kìm lòng được liền đưa tay lên xoa xoa đôi mắt tím lạnh lùng đó: “Nhưng cũng thật đáng tiếc, nếu như ấm áp hơn một chút, dịu dàng hơn một tí, tốt bụng hơn nữa này, không nên lúc nào cũng lạnh lùng như vậy có phải càng thêm xinh đẹp không?” Nhớ đến những câu nói ác độc của hắn, ta chỉ vào khuôn mặt tôn quý của hắn mà mắng mỏ: “Nhớ cho kĩ, sau này không được gọi ta là heo nái! Nếu không Vương Nha Nha ta nhất định sẽ gọi ngươi là bánh bao cắn dở!”

Không để ý đến nam nhân đang tỏa ra khí lạnh đến cực điểm, ta lại lảo đảo nghiêng ngả, không cẩn thận ngã vào một vòng tay hơi lành lạnh, mê mang ngẩng mặt: “Nhãn Thần biểu ca! Ta biết huynh thích Hồ biểu tỷ, biểu muội Nha Nha sẽ không làm kẻ thứ ba, hôn ước giữa chúng ta nên giải trừ là tốt nhất!”

Nhìn đôi mắt ngập tràn sương mù trên khuôn mặt đỏ rực lửa của nữ tử, Lâm Nhã Thần ôn nhu nói: “Nha Nha biểu muội, nàng say rồi, nghỉ ngơi chút đi…”

“Hu hu! Sao đầu ta đau thế này! Sư phụ hồ ly, người ở đâu?”

“Đồ nhi Nha Nha, vừa rồi không phải bừng bừng khí thế mắng mỏ sư phụ hay sao?”

“Sư phụ! Con đau đầu, ngực cũng đau nữa!” Ngồi dậy ôm lấy cái cổ thon dài ngay trước mắt, hai chân dài quấn lấy thắt lưng đầy dục vọng: “Huhu, khó chịu quá đi…”

“Nha Nha…đừng như vậy…” Hô hấp của Cổ Nguyệt Lan bắt đầu càng dồn dập…

“Giúp ta được không…thực sự rất khó chịu!!” Cầm lấy tay to của hắn đặt lên khuôn mặt đỏ bừng của ta: “Ưm, thật thoải mái!”

“Nha Nha ngoan…ưm, đừng nghịch nữa, sư phụ mang nàng về phòng…”

“Huhu…ta không muốn về cùng ngươi đâu…ngươi sẽ bắt nạt ta…”

Tân khách lại ồ lên một trận nữa, không ngờ cháu ngoại tể tưởng lại có quan hệ mờ ám với sư phụ!

“Ngoan…sư phụ sẽ không làm vậy với nàng…” Ôn nhu vỗ về nữ nhân trong lòng, Cổ Nguyệt Lan khẽ chạm qua đôi môi đỏ hồng, sau đó nghiêm nghị nói với chủ tọa Lâm gia đã ngây ngốc từ bao giờ: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu sẽ có trách nhiệm với Nha Nha!”

Nhìn bóng người áo trắng hiên ngang ôm nữ tử đi, đôi mắt lam ma mỵ của Lang Minh Thần ngập tràn sự đau đớn không cam tâm, chỉ cần còn có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay…

Lãnh đạm nhìn chất lỏng trong chiếc chén, trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Lâm Nhã Thần hiện lên vẻ mất mát bất đắc dĩ, chẳng lẽ đã quá muộn rồi sao…

Đôi mắt tím lạnh lẽo càng trở nên âm u đáng sợ…Vương Nha Nha…ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.