Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị

Chương 238: Chương 238: Cầu Hôn Nữ Hoàng




Mà lúc này Ninh Đào cảm thấy đầu óc hoa mắt chóng mặt, vừa rồi đang kiếm chút đồ ăn lót dạ, tự nhưng bị một tên chết tiệt nào đánh lén, nhìn tít xa căn tin, hắn biết mình ít nhất cũng bay ra ngoài hơn trăm mét...

Lại cảm nhận bàn tay tựa hồ chạm vô cái gì mềm mềm vô cùng, đối với cái cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc, không khỏi đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu lên.

“ Ngạo Tuyết! Sao cô ở nơi này“.

Ninh Đào không khỏi kinh ngạc, bởi vì lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết đang nằm bên trên hắn, mà hai tay lại đúng lúc đặt ở hai bên ngực.

Cảm nhận bộ ngực no đủ, mềm mại, Ninh Đào không khỏi thầm nghĩ” Không ngờ nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết thường ngày không có gì lạ, lại sở hữu hàng khủng như thế, theo phán đoán của hắn ít nhất cũng là 90 a“.

Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt đỏ bừng, lại xen lẫn giận giữ, mới đầu vốn dĩ nàng đang trên đường chạy tới căn tin...

Thì không biết tên đáng ghét này ở đâu, bay đến, đụng trúng nàng, nên mới có cảnh tượng như vậy.

Lại càng đáng ghét hơn, tên này hai tay chạm vô ngực nàng, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám làm vậy với nàng, ngoài trừ Kiều Tố Tố bốn nữ..

“ Ninh Đào, ngươi còn không bỏ tay ra“.

Thấy tên này không nhưng không bỏ tay ra, còn nhân cơ hội bóp mấy phát, Độc Cô Ngạo Tuyết không khỏi tức giận quát...

“ Được rồi, ta bỏ tay còn không được, đừng có quát to như vậy, điếc hết cả tai người ta“.

Ninh Đào giang hai tay lên đầu, làm bộ biết nhận sai, nhưng trong đôi mắt loé ra một tia mưu kế.

Làm Ninh Đào đột nhiên bỏ hai tay ra, Độc Cô Ngạo Tuyết mất thăng bằng, thế là môi chạm môi...

“A...!”

Độc Cô Ngạo Tuyết hơi hơi yêu kiều, hai tròng mắt mang theo không thể tin được nhìn Ninh Đào, nàng chưa bao giờ nghĩ đến nụ hôn đầu đời của mình, sẽ bị cướp mất như vậy.

Trong lúc nhất thời Độc Cô Ngạo Tuyết đứng hình tại chỗ, không biết nên như thế nào phản ứng.

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Tuyết không có phản kháng, trong lòng có điểm hưng phấn, hai tay mang theo kích động ôm Độc Cô Ngạo Tuyết kia mềm mại thân thể, tại trên người của nàng bắt đầu vuốt ve!

Thiếu nữ thân thể mềm mại, động vào Ninh Đào sảng khoái không thôi, bàn tay to vuốt xuống đến phần mông bóp một phát, kia no đủ mềm mại xúc cảm, làm Ninh Đào vô cùng kích động!

“ Ninh Đào, ngươi dám...“.

Phần mông là cũng nữ hài tử chỗ mẫn cảm nhất ngoại trừ ngực cùng mật huyệt, bị Ninh Đào như vậy trần trụi vuốt vuốt, Độc Cô Ngạo Tuyết không khỏi tỉnh hồn lại, tức giận đẩy Ninh Đào ra, còn tát cho một cái.

Vì có điểm tức giận, nên Độc Cô Ngạo Tuyết toàn lực một tát, Ninh Đào lại một lần nữa cảm nhận hoa mắt chóng tay, mặt còn rất đau nữa.

“ Độc Cô Ngạo Tuyết, cô bị điên sao, tư nhiên đánh người ta“.

“ Ngươi còn dám nói? Cướp mất nụ hồn đầu đời, còn dám làm chuyện đồi bại như vậy với ta“.

Nhìn Ninh Đào còn dám hỏi, Độc Cô Ngạo Tuyết càng nói càng giận, lại muốn vung lên thêm mấy bàn tay.

Em gái ngươi a, còn đánh, lại đánh ta liền thật thành đầu heo!

Ninh Đào đem Độc Cô Ngạo Tuyết phất tới tay cho nắm chắc, chỉ cảm thấy vào tay một mảnh trơn nhẵn, giống như là đã sờ cái gì trơn bóng mềm nhẵn bạch ngọc.

Ách, cô nàng này làn da như thế nào hảo như vậy?

“ Hai người, các ngươi đang làm gì vậy“.

Đúng lúc này, Kiều Tố Tố bốn nữ cùng đám người Hắc Giáo Đình chạy tới, nhìn thấy Độc Cô Ngạo Tuyết đang ngồi trên người Ninh Đào, còn Ninh Đào thì đang cầm tay Độc Cô Ngạo Tuyết, hai người còn tình tứ nhìn nhau.

Tê liệt a, lão tử ta tại thể nghiệm lấy cảm giác tốt đẹp thời điểm, đám người các ngươi liền chạy tới phá hư bầu không khí.

Độc Cô Ngạo Tuyết nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vã đẩy Ninh Đào ra, đứng dậy...

“ Các tỷ tới đúng lúc lắm, giúp ta giết chết tên háo sắc này“.

Độc Cô Ngạo Tuyết cầm lấy thanh kiếm gỗ rơi tên đất, giọng nói tràn đầy sát khí hướng về chúng nữ nói...

“ Ê, cô đừng có đổi trắng thay đen được không, rõ ràng là là cô ham mê sắc đẹp của ta, còn tự động hôn ta, bây giờ lại đòi giết ta, lí lẽ gì vậy hả“. Ninh Đào một mặt chính khí nói...

“ Hứ, ta mặc kệ hôm nay ngươi nhất định phải chết“. Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay cầm chặt cái kiếm, sát khí vẫn không giảm.

“ Cái này....“.

Đám người Hắc Giáo Đình, cùng Kiều Tố Tố bốn nữ nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra...

“ Đại ca, chúng ta nên giúp a“. Diệp Tiêu không nhịn được hướng Diêu Trung hỏi..

“ Ta thấy hay thôi đi, chuyện gia đình người ta, để tự bọn họ giải quyết, chúng ta nhúng tay vô càng thêm rắc rối mà thôi..“. Dạ Thương Lang phân tích.

“ Ừm...Thương Lang nói đúng, chúng ta ở đây nhìn đề phòng đám nữ nhân kia là được rồi“. Diêu Trung gật đầu...

Mà một bên Kiều Tố Tố chúng nữ, cũng có ý kiến giống như Diêu Trung, không hề có ý định ra tay....

Nhưng nếu Độc Cô Ngạo Tuyết thật sự cùng Ninh Đào đánh nhau....thì chúng nữ vẫn sẽ giúp Độc Cô Ngạo Tuyết.

Mặc dù Kiều Tố Tố ba nữ cũng rất thích Ninh Đào thật, nhưng làm sao có thể sánh bằng tình cảm mười mấy năm gắn bó với nhau chứ....

“ Được rồi, nhưng trước khi chết, có thể cho ta nói một điều rất rất chi là quan trọng không“. Ninh Đào ngửa lên trời thở dài....

“ Nói“. Độc Cô Ngạo Tuyết cũng rất tò mò, trước khi chết Ninh Đào sẽ nói cái gì.

“ Hừm, chuyện đã đến thế này, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm tới cùng“. Ninh Đào nói xong, liền quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn trong túi quần hỏi: “Ngạo Tuyết em có bằng lòng làm người yêu anh không“.

“ Hể...”

Nhìn thấy Ninh Đào đột nhiên quỳ xuống cầu hôn Độc Cô Ngạo Tuyết, tất cả mọi người đều miệng chữ O chứ A, ai cũng không ngờ Ninh Đào lại đột nhiên làm như vậy.....

Biến cố đột nhiên Độc Cô Ngạo Tuyết đỏ bừng cả khuôn mặt cũng có chút xấu hổ nói: “A-A-A, anh nói cái gì vậy hả? Anh đang đùa đấy hả...“.

“ Không, tôi thật lòng mà, để tôi đeo nhẫn cho em“. Ninh Đào tiến tới cầm cái tay Độc Cô Ngạo Tuyết liền đeo nhẫn lên tay trái ngón giữa, chiếc nhẫn màu xanh lam cũng rất đẹp, thấy vậy Độc Cô Ngạo Tuyết mặt lập tức đỏ tới mang tai, có chút mắc cỡ chạy đi, chỉ để lại một câu nói” Tôi cóc muốn giết anh nữa, tôi đi đây“.

Thấy Độc Cô Ngạo Tuyết chạy đi, Kiều Tố Tố chúng nữ cũng vội chạy theo, ngoài trừ Hoàng Y Thiền ra thì Vân Tú Hoa, Kiều Tố Tố, Đạm Đài Nguyệt, Mộ Sắc Vy cũng không quên quay đầu lại trừng mắt Ninh Đào một cái.

Từ khi các nàng quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy Độc Cô Ngạo Tuyết phản ứng lớn đến vậy......

“ Hắc hắc, muốn đấu với ta, về tập luyện thêm 100 năm nữa đi, cô bé à“. Ninh Đào vui vẻ, phá lên cười...

“ Lão đại, ngươi quá kinh, chiêu như thế này, mà cũng có thể nghĩ ra được“.

“ Ta xem không bao lâu nữa, chúng ta phải đổi cách xưng hô Nữ Hoàng thành Đại tẩu rồi a“.

“Ha ha, địa vị của chúng ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên ah, đến lúc đó ngày cả Cuồng Long chúng ta cũng cóc sợ?”

Hắc Giáo Đình đám người dương dương đắc ý, không ngờ Lão đại không những thực lực mạnh, còn là cao thủ tán gái, chưa được mấy chiêu đã tán đổ Nữ Hoàng rồi...

“ Khiên tốn...khiên tốn, nàng ta nghe thấy lại ngại..” Ninh Đào giơ tay cho bọn hắn.

Nếu thật sự tán đổ được Nữ Hoàng cũng đồng nghĩa với có được cả Bách Hoa Môn, đừng nhìn Bách Hoa Môn chỉ có 6 người, nhưng tất cả đều là tinh anh, hết a....

Đối với Bách Hoa Môn đám người mặc dù gặp được trên đầu ngón tay, nhưng cũng có được nhận thức nhất định...

Độc Cô Ngạo Tuyết là nữ tử nhỏ tuổi nhất trong Bách Hoa Môn, khoảng 18 tuổi gì đó, cùng là thủ lĩnh của Bách Hoa Môn, thực lực mạnh nhất, Cấp E Hậu Kì, sắp đột phá Cấp E Đỉnh Phong....

Kế đến chính là Đạm Đài Nguyệt, cô nàng mông to, vào khoảng 20 tuổi, nhưng thực lực lại là yếu nhất Cấp F Đỉnh Phong.

Tiếp đến là Hoàng Y Thiền, 23 tuổi một thân Cấp E Sơ Kì thực lực, thân thể quyến rũ nóng bỏng, nhưng tính cách lại lạnh băng khó gần...

Tiếp theo là Vân Tu Hoa, 25 tuổi cũng là một E Sơ Kì thực lực chính hiệu, thuộc loại hình ôn nhu nhã nhặn, thân thiện dễ gần.

Mộ Sắc Vy, 27 tuổi, thực lực ở khoảng Cấp E Trung Kì, nhìn nàng lời nói mặc dù ôn nhu, nhưng lại cực kì kiêu ngạo về thực lực của mình...

Cuối cùng chính là Kiều Tố Tố, mỹ nhân thành thục diễm lệ cũng là một Cấp E Trung Kì, nhìn mặc dù ngoài 30 tuổi, nhưng lại trổ hoa hết sực lợi hại, trước ngực là một bầu sửa ngoại cỡ như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào, vòng eo nhẹ nhàng uốn lượn kết hợp với bờ mông tạo thành một đường cong hoàn mỹ, công thêm thân cao 1m8, khiến cho người ta không nhịn được muốn âu yếm nàng.

Mà ngoại trừ Hoàng Y Thiền ra, thì Vân Tú Hoa, Kiều Tố Tố, Mộ Sắc Vy, Đạm Đài Nguyệt đều có một chút tình cảm với hắn, lên việc muốn tóm gọn Bách Hoa Môn cũng không phải không thể.....

Với lại nghĩ đến việc gắt sáu bông hoa tuyệt sắc đó, Ninh Đào cũng không thể nhịn được hưng phấn.

“ Xem ra muốn Nhất Long Lục Phượng, ta còn phải ra thêm chút sức a“.

Hắn tin tưởng chỉ cần thêm một chút sức nữa, thì tán đổ các nàng, nằm trong tầm tay..

“ Đúng rồi, Lão đại, ngươi bao giờ mới đưa chúng ta đến xem Hắc Giáo Đình ở Đông Thành a“. Dạ Thương Lang hỏi...

Mỗi khi nghĩ đến Hắc Giáo Đình của mình, bây giờ là Bá Chủ Hắc Đạo ở Đông Thành, hắn liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào,....

“ Phải đó, Lão đại, ta cũng muốn xem dáng vẻ khí phái khi làm Bá Chủ ở Đông Thành là như thế nào“. Diệp Tiêu cũng tham gia náo nhiệt.

Mặc dù bình thường hắn cùng tên Dạ Thương Lang nhìn nhau không ưa, nhưng riêng cái việc này, hắn giơ hai tay lên hoàn toàn đồng ý...

“ Lão đại, ta cũng muốn đi“. Trần Giang cũng hưng phấn giơ tay...

“ Ta nữa......“.

400 thành viên Hắc Giáo Đình đều giơ tay, ánh mắt đều dồn về phía Ninh Đào, bên trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ...

Nhưng lời nói của Ninh Đào lại như một xô nước lạnh rội lên đầu bọn hắn:“ Để lúc khác đi, bây giờ trong Đông Thành đang có người của Thanh Trúc Bang, rất hỗn loạn...“.

Hắn làm như vậy cũng có mục đích, nếu thật sự cùng Thanh Trúc Bang xung đột thật, thì Diêu Trung đám người chính là con bài chưa lật của hắn.

“ Diêu Trung cầm lấy số tiền này, đi khảo ăn em một bữa ăn thịnh soạn đi“. Ninh Đào cầm điện thoại nên, dùng tài khoản ngân hàng của mình bán tiền sang cho Diêu Trung...

Đột nhiên trong điện thoại, có tin nhắn Diêu Trung mở ra xem, thì sẽ sợ hết hồn, 100 ngàn tệ, nói thật từ nhỏ đến lớn đây là số tiền lớn nhất mà hắn từng thấy..

“ Lão đại vạn tuế....“.

“ Lão đại vạn tuế....“.

“ Lão đại vạn tuế....“.

Đám người Hắc Giáo Đình hưng phấn, có 100 ngàn tệ này, bọn hắn đâu chỉ có thể ăn một bữa thịnh soạn, ít nhất cũng có thể ăn một tuần đấy chứ...

“ À phải rồi, các ngươi có biết tên khốn khiếp nào, vừa rồi đánh nén ta không“.

Nghĩ tới vừa rồi, hắn liền cảm thấy ức, hắn không gây sự với ai, chọc ai, chỉ muốn kiếm gì ăn thôi, thế mà cũng bị ăn đấm! Làm hắn xíu thì muốn khóc tại chỗ luôn...

“ Là Cuồng Long làm“. Diêu Trung nói..

Nghe xong, Ninh Đào thần sắc nghiêm nghị, thực lực của Cuồng Long quả thực vựt qua dự liệu của hắn, quá cường đại, chỉ với một cú đấm thôi, đã làm hắn bay xa trăm mét rồi...

Nếu bây giờ hắn đem mình so với Cuồng Long, kết quả vẫn là thua, sức công kích của Cuồng Long quá mạnh, ngày cả nhục thân cường đại như của Ninh Đào cũng có phần không chịu nổi....

“ Xem ra ta cũng nên tập luyện cái kia rồi a“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.