Trại Hoa Đỏ

Chương 35: Chương 35: Truyền thuyết




Họ đang ngồi trong xe của Bách. Hai đứa trẻ ngủ gà gật trên băng ghế sau. Sau một đêm sương mù, thế nào hôm sau trời cũng nẳng gắt. Mặt trời chiếu xuyên qau kẽ lá khiến những bóng lốm đốm vàng rực rỡ in bóng xuống con đường rừng. Họ đã băng bó cho A Cách và để anh ta nằmg nghỉ trong ngôi nhà gỗ quen thuộc. A Cách chỉ bị vết thương ở sau lưng, tuy hơi sâu nhưng không nguy hiểm. Chính con Lucky đã dẫn trưởng bản đi tìm anh ta trong hang núi đá. Còn A Bằng cũng hồi tỉnh sau cú ngất vì va đập mạnh. Không thêm một xác chết nào ở Trại Hoa Đỏ nữa.Bách cho xe chạy rất chậm dù trời quang đãng và con đường mòn xuyên rừng không có chiếc xe thứ hai nào. Vĩ ngồi ghế trước. Cô chống tay vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Đôi mắt bất động.- Toàn bộ câu chuyện này là thế nào? - Cuối cùng Vĩ cũng mở lời.- Trần Hoàng Lưu tên thật là A San, A San, con trai ruột của ông bà Miến và A Bằng. – Bách chậm rãi, mắt nhìn thẳng về phía trước.Hơn ba mươi năm trước, anh ta bị bắt cóc khỏi bản. Đó là vụ mất tích trẻ con đầu tiên trong cái bản kỳ lạ này. Một người đàn ông gốc Chăm theo đạo Hồi đã mua lại anh ta từ tay lão thầy mo. Tất nhiên sau này anh ta biết điều đó, nhưng chẳng lấy gì làm oán hận mà thậm chí còn biết ơn lão ta nữa. Người kia là một thương gia giàu có, song gần cuối đời lại bị mù loà. Ông ta có một xưởng bắt và chế tác ngọc trai. Riêng chuyện vì sao ông ta mua lại đứa trẻ trong khi biết rõ nó bị bắt cóc thì tôi không được biết. Có thể ông ta không có con trai, hoặc giả ông ta đã “đặt hàng” trước với lão thầy mo vì một lý do nào đó. Nhưng trên danh nghĩa, Lưu đã được ông ta nhận làm con nuôi. Anh ta theo họ Trần, được ăn học tử tế và sau đó quản lý một phần công việc kinh doanh của nhà họ Trần để giúp đỡ người cha nuôi đã không còn nhìn thấy ánh sáng. Năm ngoài hai mươi tuổi, anh ta bắt đầu gian dối trong việc xử lý doanh thu. Ông già biết được, đã vô cùng giận dữ và tuyên bố từ đứa con nuôi vô ơn. Anh ta ra khỏi nhà họ Trần, bí mật mang theo một số tiền bạc và cô con gái ruột của ông ta…chính là mẹ đẻ của bé Bảo.Qua chiếc gương hình bầu dục, Vĩ nhìn thấy Bảo nằm ngoẹo cổ trên gối. Bi Nốt ruồi lại ngoẹo cổ lên đùi cậu. Hai khuôn mặt ngủ say đến không biết trời đất là gì. Vĩ thở dài.- Anh ta vẫn nói với tôi rằng mẹ nó đã bỏ đi theo một thằng cha nào đó ở nước ngoài mà không hề gửi lại một tin tức gì.Bách nhún vai.- Sau đó, anh ta chuyển sang một thành phố khác, từ buôn bán nhỏ lẻ chuyển sang kinh doanh lớn, thành đạt, và rồi thời điểm đó, anh ta làm quen với cô.Vĩ tròn mắt. Dường như con người này biết tất cả mọi thứ.- Sao chuyện gì anh cũng biết vậy? Anh còn biết chuyện gì nữa?- Tôi đã về quê của cô, đã nói chuyện với mẹ cậu Khang và đứng trước cửa ngôi nhà cũ ở cuối làng.Vĩ nhắm nghiền mắt hãi hùng. Cô như đang say xe và phải bíu lấy ô cửa để lấy lại cân bằng.- Nghĩa là…anh biết tất cả rồi, và anh cho rằng chính tôi đã làm những việc ấy?- Rất tiếc là đã có lúc tôi buộc phải kết luận như vậy. Tôi không còn bất kỳ chứng cớ nào khác ngoài những bằng chứng hiển nhiên mà cô đều liên quan. Tôi đã phải tiếp xúc với cả Đào Lam Thúy, bạn học cũ của cô.- Cô ta đã nói gì? – Vĩ cắn chặt môi.- Cô ta cho rằng cô đã chủ động quyến rũ Phạm Văn Sương. Và sau khi bị cô ta bắt gặp, cô không giữ được bình tĩnh nên đã tấn công cô ta. Nhưng tôi không tin điều đó. Tôi đã phỏng đoán rằng có thể gã Sương là kẻ đã…- Hắn đã tấn công tôi. – Vĩ ngắt lời. - Hắn muốn ép tôi làm việc đó. Đào Lam Thúy bắt gặp và hiểu lầm. Cô ấy nổi cơn ghen và lấy dao dọa tự tử. Tôi giằng lấy con dao nhưng cô ta kiên quyết giữ lại, vô tình mới đâm trúng bả vai.- Tại sao cô không giải thích điều đó cho hiệu trưởng?- Anh nghĩ rằng người ta có tin tôi không? – Diên Vĩ thở dài. – Cô ta có bằng chứng về…về quãng thời gian tôi đã lưu lại bệnh viện. Cô ta khẳng định rằng bệnh cũ của tôi lại tái phát, sẽ không đảm bảo an toàn cho các bạn đồng học nếu tôi vẫn còn ngồi chung với họ.Cả hai yên lặng hồi lâu. Bách chăm chú lái xe như thể giao thông đang vào giờ cao điểm. Mãi sau anh mới tiếp tục.- Quay trở lại câu chuyện của Trần Hoàng Lưu. Cách đây vài ngày, trong một lần công tác, tôi đã tình cờ nhìn thấy bức ảnh của Trần Đàm Anh. Đôi mắt một mí của cô ấy gợi cho tôi một hình ảnh quen quen, nhưng tức thì tôi chưa thể nhớ ra được. Ngay từ lần đầu gặp bé Bảo, tôi đã cho rằng nó không giống bố cũng chẳng giống mẹ.Bức ảnh lồng khung kính bị vứt chỏng chơ trong căn nhà kho trên tầng áp mái của một quán bar. Không ai vứt xó một bức ảnh đẹp như thế trừ phi chủ nhân của nó đã chết. Trong nhà kho còn có một bàn thờ Hồi giáo cũ kỹ không người thờ cúng. Tôi đã tìm ra được người chủ đầu tiên của ngôi nhà. Anh ta chỉ là một người họ hàng của nhà họ Trần. Sau khi Lưu và vợ cũ của anh ta chuyển đi nơi khác, ông Trần Huỳnh vẫn sống một mình. Vài năm sau thì ông ta chết. Ông ta để di chúc lại toàn bộ của cải cho vợ chồng Trần Hoàng Lưu, trừ ngôi nhà để lại cho người cháu trưởng họ để làm nơi thờ tự. Tiếc rằng anh ta cũng là kẻ hám tiền nên đã bán phắt ngôi nhà sau khi được thừa kế. Và trong di chúc, ông Trần Huỳnh có ghi lại nơi chôn rau cắt rốn của Trần Hoàng Lưu. Trước đó, ông ta đã cất công tìm đến tận bản này để xác minh xem bố mẹ anh ta còn sống hay đã chết. Có lẽ ông già Trần Huỳnh ân hận vì đã dứt anh ta ra khỏi bố mẹ đẻ của mình.Vì số của cải thừa kế mà Trần Hoàng Lưu nghiễm nhiên trở thành tỷ phú. Hơn nữa, công việc kinh doanh của anh ta cũng phát đạt. Vì tên cha sinh mẹ đẻ của Trần Hoàng Lưu là A San nên tên cúng cơm trong nhà của anh ta cũng là San. Người cháu của ông Trần Huỳnh cho biết đã gặp San vài lần hồi anh ta còn nhỏ, nhưng không nhiều. Tôi vẫn cho rằng chuyến công tác đó là một sự may mắn, như thể định mệnh đã dẫn dắt tôi đến căn nhà ấy, trèo lên cái tầng áp mái ấy và chạm tay vào bức ảnh ấy.Những người theo đạo Hồi không nhiều, nên tôi thấy nghi hoặc khi bắt gặp một bàn thờ kiểu Hồi. Tôi đã bỏ ra hai ngày để tìm kiếm và cắt dán những thông tin gắn liền giữa ông Trần Huỳnh, cô Trần Đàm Anh, San và chủ trang trại Trần Hoàng Lưu. Trước đó, nhờ cuộc gọi của bé Bảo, tôi đã tìm được bộ xương trong hang. Tôi bí mật lấy một mẩu xương răng và xương ống tay gửi về phòng giám định ADN. Kết quả cho thấy đó là bộ xương của một phụ nữ khoảng hai tư tuổi, chiều cao 1m62, có răng khểnh...hoàn toàn khớp với những miêu tả về Trần Đàm Anh.Khuôn mặt Diên Vĩ thả vào vô định như không hề nghe thấy những diễn giải của Bách. Đầu óc cô còn mải đuổi theo những suy nghĩ gì, Bách chịu không đoán ra được, nhưng anh vẫn cất giọng đều đều.- Hôm ngồi trong văn phòng của Lưu, tôi đã tình cờ nhìn thấy một chiếc xe màu đen, giống hệt chiếc xe dường như đã vô tình đụng cho tôi lao xuống vực lúc tôi đang trên đường đến Trại Hoa Đỏ. Tôi đã đi thang máy từ tầng hai mươi xuống sảnh, chỉ sợ rằng không kịp nữa. Nhưng may mắn là chiếc xe đang đỗ ở một tiệm rửa xe gần đó. Tôi tìm gặp chủ xe, nhưng anh ta chỉ là người lái xe thuê. Anh ta lái xe cho Trần Hoàng Lưu.Bách ngừng lại giây lát như để sắp xếp lại dữ liệu trong óc.- Hôm đó, lúc tôi bắt gặp xe anh ta đi ngược chiều lại là khoảng bốn giờ chiều. Từ chỗ đó đến Trại Hoa Đỏ chỉ mất hơn một tiếng, nhưng trước đó cô nói với tôi rằng Lưu đã quay về thành phố từ trưa. Vậy thì trong vòng gần ba tiếng, anh ta đã làm gì?- Anh ta đã siết cổ Di? – Vĩ thì thầm.- Đúng vậy. Cô cũng nói rằng Di đã muốn chỉ cho cô xem một thứ gì đó. Đó là một thứ liên quan đến sự chết chóc nhưng lại không phải là một xác chết. Đó chính là bộ xương trong hang. Là một người miền núi ấu trĩ nên Di thấy sợ hãi. Những người dân bản thấy điều gì bất thường đều liên tưởng tới ma rừng. Có thể cô ta tin tưởng cô, nghĩ cô là người hiểu biết nên mới muốn chỉ tận mắt cho cô xem để cô lý giải tại sao bộ xương lại ở đó. Nhưng cô ta sợ ma rừng biết chuyện bép xép sẽ gây ra sự trừng phạt nên mới không muốn người thứ ba biết chuyện này.Cô có nói rằng lúc ấy vợ chồng A Bằng đã nhìn cả hai bằng ánh mắt lạ lùng. Qua cuộc thẩm vấn, tôi tin chắc rằng bà Miến đã đi ra ngoài trang trại vào buổi sáng hôm đó và tình cờ nhìn thấy Di đi vào hang đá. Họ hiểu được chuyện gì đang diễn ra, họ biết bộ xương đó là của ai, họ lo sợ cho con trai nên đã báo cho Lưu biết. Nhưng họ không ngờ anh ta đã hành động quá mức cho phép. Tôi cho rằng A Bằng không đồng tình với ý kiến của bà vợ. Ông ta muốn chấm dứt tội ác của đứa con bị thất lạc. Đã có lần, tôi tình cờ nhìn thấy hai người bọn họ bước ra từ nhà kính, vẻ như vừa cãi nhau. Đó cũng là lý do khi trung tá Phả thẩm vấn tất cả những người trong trang trại, cả hai đã có thái độ hết sức kỳ quặc: hoảng hốt, sợ hãi và ân hận.Còn Ráy, có thể sáng hôm ấy cô ta đã đi xuống hầm mộ của ngôi nhà cổ để làm một việc gì đó nên thái độ lúng túng và câu trước không ăn nhập với câu sau.- Khoan đã. – Vĩ ngắt lời. - Để tới được chỗ bức tượng hình người cụt đầu chỉ có một con đường độc đạo thôi. Nếu anh ta cũng đến đó thì tôi đã phải nhìn thấy rồi.- Đó không phải là con đường duy nhất.- ...- Còn một con đường nữa thông từ hang đá ra ngoài bìa rừng và bắt gặp con đường mòn này. Anh ta đã thông thổ ở đây nên thường xuyên sử dụng đường tắt. Sau khi tạm biệt cô để về thành phố, anh ta đã quay trở lại chỗ bức tượng hình người cụt đầu qua lối ngầm trong hang, siết cổ Di một cách dễ dàng và sau đó treo cổ cô ta lên giả làm một vụ tự tử. Sẽ chẳng có ai nghi ngờ gì việc đó nếu như cô không cố công gọi điện để mời tôi đến đây. Sau đó anh ta quay lại lấy xe và lúc đó mởi trở về thành phố. Đó là lý do tại sao mãi đến bốn giờ anh ta vẫn chưa về đến thị trấn.- Đó chính là lý do. – Vĩ lẩm bẩm. – Lúc trước tôi vẫn chưa hiểu vì sao con dao suýt giết chết A Cách có thể phóng ra từ trong hang trong khi tôi không hề nhìn thấy người nào đi qua cửa hang.- Đúng vậy, A Cách cũng biết đầu đuôi câu chuyện và đã kể cho trưởng bản nhưng họ lại không biết tiếng Việt. Hơn nữa họ là những người thấp cổ bé họng, họ sợ Lưu, họ sợ ông chủ của họ. Trưởng bản đã nói với tôi một câu mà lúc đó tôi cảm thấy vô cùng rối rắm và khó hiểu “Ma rừng, ngự yên trong thẳm sâu của rừng già, nhưng nó bị người ta lôi kéo. Nó bị người ta chỉ huy làm những việc tàn ác, rồi nó quay sang hành hạ chính người đã lôi kéo nó”.Tuy nhiên, trong lòng A Cách thì đã nuôi một mối hận lớn. Nhưng quay lại chuyện của A Cách sau. Tôi đã phát hiện ra con đường đó sau khi kiểm tra toàn bộ lòng hang. Trong con đường ngầm rất dài ấy, tôi may mắn tìm thấy một con dao mà kích thước của nó sau đó được giám định pháp y kết luận trùng khớp với vết đâm trên ngực Ráy, ngoài ra còn cả đôi giày với kiểu dáng và số đo giống hệt đôi giày Sương đi ở chân khi chết. Điều đó có nghĩa là gì? Trần Hoàng Lưu đã sử dụng đôi giày ấy để xuống căn hầm mộ, hạ sát Ráy sau khi hắn chứng kiến Sương và Ráy bí mật ra khỏi trang trại vào ban đêm.Khi nhận được cú điện thoại của cô, có thể hắn đã đoán ra chuyện chẳng lành, hoặc giả hắn là người cẩn thận nên tiên lượng được mọi vấn đề. Hắn chuẩn bị trước một đôi giày giống hệt của gã Sương và tức tốc phi về trang trại. Điều đó chứng tỏ hắn đã tính toán chu đáo mọi việc như kiện tướng đang điều khiển thế cờ. Hắn theo dõi cả cô, cả Ráy và gã Sương. Hắn thấy Sương đi vào trong hang, đó chính là lý do tại sao cô thấy Sương tự dưng biến mất giữa đường, đương nhiên Sương đã biết bí mật chết người của hắn. Sương biết thì Ráy cũng biết. Hắn đi theo cô và Ráy xuống hầm mộ, đâm chết chị ta, nhưng không ngờ Ráy không tắt thở ngay lúc ấy. Chị ta còn cố một chút hơi tàn để nói cho cô biết về “một đứa trẻ bị mất tích”. Chị ta biết Lưu là ai, và những người khác ở trang trại cũng đều biết rõ hắn.Vĩ hít một hơi dài khó nhọc. Cô đang cố gằng hết sức để nghe toàn bộ câu chuyện kinh khủng này, câu chuyện về một con người mà cô đã ở bên cạnh suốt chừng ấy năm.- Sau khi giết Ráy, hắn luồn ngược trở lại hang đá và theo lối tắt đi ra con đường này. Hắn vứt dao và đôi giày ở trong hang, rồi chăng một cái bẫy chết người ở ngang đường khiến cho bất kỳ chiếc xe ô tô đầu tiên nào chạy qua đều sẽ bị cây đè ngang. Một màn kịch tuyệt hảo được tính toán đường đi nước bước một cách cặn kẽ, tỉnh táo và khôn ngoan. Cho dù cảnh sát có vào cuộc cũng sẽ rất khó tìm ra chứng cứ.Tất nhiên, có thể mới đầu hắn tính rằng sau đó sẽ phải tìm ra cớ để cử Sương về thành phố. Sương không đời nào dám trái lệnh hắn. Chỉ cần không phải chiếc xe của hắn là vật đầu tiên đi qua cái bẫy đó thì mọi sự đều thành công. Không ngờ thằng Sương bỏ trốn sau khi phát hiện ra bộ xương và cái xác của Ráy. Sương đoán ra bộ xương đó là ai nên đã vô cùng hoảng sợ. Thằng Sương là kẻ bán trời không văn tự. Hắn chưa biết sợ thứ gì trên đời, nhưng sự thật bày ra trước mắt đã khiến hắn sợ mất mật. Hắn biết chừng nào còn lưu lại trang trại, chừng đó Thần Chết vẫn còn lơ lửng trên đầu hắn.

- Cuối cùng, sau khi hoàn tất mọi kế hoạch, sau khi chắc chắn rằng nếu cảnh sát hình sự có vào cuộc, mọi hướng nghi ngờ cũng sẽ tập trung vào gã Sương, hoặc chĩa sang cô, hắn quay trở lại sân trang trại, khoanh tay đứng đó và đợi cô trở về.Vĩ suýt ngất xỉu vì hình ảnh này. Cô nhớ lại lúc Lưu đứng ở sân trại đón cô và cô tuyệt vọng lao vào vòng tay của hắn.- Trong cái hang đó, tôi cũng phát hiện ra một vài thứ dụng cụ của lão thầy mo nên đoán rằng lão ta đã cất giấu chỗ vàng ở đấy. Lão cũng phát hiện ra bộ xương và muốn dùng đó là vật trao đổi để mặc cả với chúng tôi, mong được giảm án, nhưng có thể Ráy đã nghe được điều đó, hiểu nhầm rằng cái bí mật mà lão đang nắm giữ là căn hầm tàng trữ đồ cổ trái phép. Chị ta mật báo cho Sương và nhận được chỉ thị là phải giết lão để triệt khẩu, không ngờ lại làm lợi cho Trần Hoàng Lưu. Sau đó chị ta tình cờ phát hiện ra chỗ lão giấu hộp vàng, đồng thời phát hiện ra cả bộ xương kia nữa. Chị ta cũng sợ hãi không kém và nói điều đó cho Sương biết. Đó là một phần nội dung mà cô đã nghe được khi đứng sau căn nhà của Ráy. Lúc đó, có thể chỉ để hù doạ Ráy mà hắn ta khẳng định rằng chính mình đã giết tất cả những người ở Trại Hoa Đỏ.- Được rồi, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tại sao Trần Đàm Anh lại đến đây và cô ấy đã ngăn cản Lưu chuyện gì để đến nỗi phải chết thảm?- Đó là cả một câu chuyện dài. – Bách thở hắt ra vì phải tập trung cao độ vào các dữ kiện. – Sau khi được biết về gốc gác của mình, Lưu cũng quay trở lại quê cũ. Anh ta gặp bố mẹ, họ nhận lại anh ta. Điều này có lẽ nhiều người trong bản cũng biết. Trong một lần nào đó, anh ta đã tình cờ nghe được truyền thuyết về lời nguyền của dòng họ Quách. Cô có biết lời nguyền đó là gì không?- Tôi biết. Đó là đời nào trong nhà ấy cũng phải có một người phụ nữ chưa chồng treo cổ tự vẫn.- Cô tin vào điều đó hay sao? Điều đó là có thật, tuy nhiên lời nguyền thì hoàn toàn khác.- ...- Chắc chắn cô cũng biết câu chuyện về cô gái phản bội nhà họ Quách bị trưởng bản đâm chết.Vĩ gật đầu.- Cô ta đi tìm kho báu của nhà họ Quách, định trốn đi với tất cả số của cải, nhưng sau đó bị ông ta hành hình, hành hình trước toàn thể những người có mặt trong bản để lấy đó làm lời răn. Trước khi chết, cô ta đưa ra một lời hứa vô cùng độc địa.- ...- Bất kỳ kẻ nào nếu muốn tìm ra kho báu, hãy tìm cách chiếm đoạt trinh tiết của một cô gái nhà họ Quách, sau đó dâng cho cô ta linh hồn đã trở thành đàn bà của họ. Linh hồn bất diệt của cô ta sẽ chỉ đường cho kẻ đó đến kho báu khổng lồ kia.- Anh tin vào lời nguyền đó?- Tôi cho rằng câu chuyện là có thật? – Bách không trả lời thẳng vào câu hỏi. - Người trong truyền thuyết là một cô gái cực kỳ thông minh, cho đến tận lúc chết, cô ta vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ ra một lời nguyền hoàn hảo nhằm trả thù dòng họ Quách tới tận đời cuối cùng. Và điều đó đã trở thành hiện thực. Lời nguyền của cô ta đã ứng nghiệm. Lòng tham của con người là vô tận. Đời kế vị nào của nhà họ Quách cũng đều có kẻ lòng lang dạ sói bên ngoài muốn chiếm đoạt kho báu. Họ tin vào lời hứa. Và còn cách nào khác để đổi lấy lời hứa hẹn kia ngoài việc quyến rũ những cô gái của dòng họ Quách. Những cô gái sinh ra trong dòng họ bị nguyền rủa ấy không hề có tình yêu. Họ bị lợi dụng như một miếng mồi để dâng lên nữ thần báo thù nhằm thoả mãn những lòng dạ tham lam muốn thay họ Quách làm bá chủ thiên hạ.Nhưng rồi có lẽ tất cả các cô gái đều nhận ra điều ấy. Họ tuyệt vọng và tự kết liễu cuộc đời mình. Ngoài nỗi đau đớn vì bị lừa dối và phản bội, họ còn tin chắc rằng trước sau gì kẻ kia cũng tìm cách giết chết họ để thực hiện lời hứa. Hơn nữa, vì các đời trước đều xảy ra chuyện ấy nên những cô gái sinh ra ở các thế hệ sau bị ám phải lời nguyền như một thứ tự kỷ ám thị. Họ cho rằng đó là số mệnh đã an bài cho họ, nên không người nào dám chống lại lời nguyền.Bản chất của con người là tham lam, si mê và mù quáng, nên các cô gái nhà họ Quách vẫn lao vào yêu đương như một con thiêu thân biết trước sẽ sã cánh trước ánh đèn hào nhoáng, và những gã đàn ông bất lương không cùng dòng họ vẫn ngày đêm săn đuổi họ nhằm đối lấy kho vàng. Nữ thần báo thù đã mỉm cười đắc thắng, khi đánh trúng vào lòng tham truyền kiếp của con người.- Tại sao một người như Lưu lại có thể mù quáng mà tin vào điều đó?- Nếu là cô, sau khi nghe tôi kể về truyền thuyết đó, cô có tin không?- Tôi không quan tâm. – Vĩ trả lời ngay trong vòng một phần nghìn giây.- Đúng thế. Tôi cũng vậy, tôi không biết câu chuyện đó đúng hay sai, chỉ vì tôi không quan tâm. Không phải tất cả chúng ta đều tin vào điều đó, song cũng không phải tất cả chúng ta đều không tin vào lời nguyền, và Lưu là một người trong số ấy. Anh ta giàu có. Số tài sản của anh ta khiến bất kỳ ai cũng đều thèm muốn, nhưng anh ta còn tham vọng nhiều hơn thế, giống như trưởng bản họ Quách, ông ta đã làm đầy thêm kho báu của mình bằng các cuộc chinh phạt liên tiếp.Trần Hoàng Lưu thấy mình may mắn vì cô gái cuối cùng của dòng họ Quách vẫn còn sống sót. Anh ta tiếp tục nối gót những người đi trước bằng cách quyến rũ cô ta. Có thể Trần Đàm Anh đã đoán biết được điều đó, hoặc giả cô ta không biết, cô ta chỉ cho rằng Trần Hoàng Lưu phản bội mình nên đã bí mật đi theo chồng để ngăn cản. Giữa họ xảy ra xô xát và cuối cùng là một kết cục thảm khốc. Trần Hoàng Lưu hợp thức hoá việc vợ mất tích bằng cách dựng nên một câu chuyện phổ biến: vợ bỏ đi theo người tình. Hơn nữa, hai người bọn họ hầu như không còn họ hàng thân thích nên cũng chẳng ai thắc mắc mà làm gì. Bé Bảo còn quá nhỏ, nó thậm chí còn chưa nhận thức được mẹ ruột của mình.Gió rừng thổi thốc lên khuôn mặt Vĩ đang ướt lạnh. Nước mắt khiến những hình ảnh trước mắt cô nhoè đi. Ở băng ghế sau, hai đứa trẻ vẫn ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trước khi rời khỏi trang trại, cô đã phải trao đổi và thuyết phục chúng một hồi về việc không thể mang theo con chó về thành phố.- Nó là loài động vật hoang dã, không giống chó nhà. Nếu mang nó ra khỏi rừng, nó sẽ chết.Nghe thấy từ “chết”, bé Bảo im bặt, không dám ho he gì nữa. Một đứa trẻ vừa bước qua tuổi lên bảy đã nhận thức được đầy đủ ý nghĩa của từ chết chóc. Điều đó khiến Vĩ cảm thấy xót xa.- Tôi đã tìm thấy một nhúm tóc buộc chỉ đỏ trong hòm quần áo bỏ lại của cô gái. – Bách tiếp tục - Đấy là một biểu tượng của tình yêu. Nhìn kỹ thì hai nhúm tóc có màu sắc khác nhau. Một túm màu hơi nâu hạt dẻ và một túm tóc đen nhánh. Tôi chưa gặp cô gái kia, nhưng tôi chắc túm tóc nâu mềm mại là của cô ta, còn nhúm tóc kia...Tôi có thể đoán biết được tình cảm của A Cách dành cho cô gái ấy, nhưng tiếc rằng anh ta không có tóc. A Cách để đầu trọc. Tôi phỏng đoán rằng phần tóc còn lại là của Trần Hoàng Lưu và đã cho làm xét nghiệm ADN để tìm chứng cứ nhưng xem ra bây giờ điều đó không còn cần thiết nữa.- Dường như trước đó cô ta và A Cách đã có tình cảm sâu nặng, nên sau khi bị phản bội, anh ta trở nên tuyệt vọng và thù địch. Vào cái đêm trước khi cô gái treo cổ tự vẫn, tôi vô tình kể cho Lưu chuyện bắt gặp A Cách và cô ta trong ma trận. Có thể vì lo lắng cho kế hoạch của mình mà tối hôm đó Lưu đã tìm gặp cô gái ấy. Anh ta đã đe doạ, đã gây sức ép, và điều đó đẩy cô gái đến bước đường cùng. A Cách đã chứng kiến tất cả. Anh ta căm hận Lưu và bỏ công tìm hiểu, vì thế mà biết sự có mặt của bộ xương vô chủ trong hang đá. Có thể đoán được nguy hiểm sẽ xảy ra với tôi nên lúc cuối cùng, A Cách đã đuổi tôi ra khỏi cái hang đó. Anh ta muốn báo cho tôi kẻ chủ mưu của tất cả các vụ án mạng trong Trại Hoa Đỏ nhưng không biết phải giải thích bằng cách nào khi mà chúng tôi chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ cử chỉ.- Có lẽ vậy, nhưng biết đâu trước đó anh ta đã bị Trần Hoàng Lưu uy hiếp đến độ không dám hé răng cho cảnh sát bất cứ thông tin gì khi được thẩm vấn.- Nhưng có một điều khiến tôi chưa hiểu. Trước sau, tất cả đều công nhận rằng mảnh đất này là do Sương tìm ra.- Đó là một sự trùng hợp kỳ lạ. Theo cách nói của mẹ tôi là sự ngẫu nhiên của định mệnh. Trong lúc phải mất thời gian đi lại và chưa biết cách nào để thực hiện điều ước của mình thì Lưu nghe Sương kể về một miếng đất tuyệt đẹp mà hắn vừa tìm thấy.Sương đã quen Ráy từ trước trong những phi vụ buôn bán nho nhỏ và hắn cũng bắt đầu nghe phong thanh về một kho báu trong truyền thuyết. Không như Lưu, hắn bắt tay vào dò tìm bằng cách thực tế hơn. Hắn đã tìm thấy tấm bản đồ kho báu trong căn hầm mộ bí mật, và sau đó thuyết phục Lưu mua miếng đất ấy xây trang trại, thực chất là để hắn có cơ sở tìm kiếm. Rõ ràng cả Lưu và hắn dựng ra cái trang trại này vì một mục đích chung mà đôi bên đều đinh ninh rằng chỉ có mình mình biết. Nhưng có lẽ cô gái kia đã ngộ ra được bản chất của người tình nên đành làm cái việc mà những bà cô chưa chồng các đời trước đều phải làm: tìm một sợi dây treo cổ.Vĩ nhớ lại ánh mắt hờn oán và thù địch mà cô gái dành cho cô ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ta ghen tuông. Cô ta uất ức vì bị lừa bịp. Cô ta cay đắng cho số phận những người con gái của nhà họ Quách, trong đó có cả mẹ cô ta, và cuối cùng cô ta cũng đành nhanh chóng kết thúc cuộc đời mình. Việc các chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín không chịu chuyển đi cũng là một màn kịch tinh vi đã được Lưu tính toán từ trước.- Đương nhiên, sau đó Lưu hoàn toàn thất vọng vì toàn bộ kế hoạch của anh ta bị đổ bể, anh ta giục giã cô về thành phố vì chẳng còn gì để lưu luyến ở đây nữa. Lẽ ra, sau lễ khánh thành, sẽ không có thêm một xác chết nào nữa nếu như em họ của cô gái bạc mệnh ấy, con người sống trong sự dở tỉnh dở mê không gào toáng lên cái sự thật rằng chính chủ Trại Hoa Đỏ đã giết chị anh ta. Đó là một cách nói ẩn dụ. Lưu không ra tay làm điều đó nhưng việc làm của hắn cũng đã coi như một hành động bức tử và tiềm ẩn hành vi tội ác, vì trước sau gì hắn cũng sẽ tìm cách giết cô gái ấy.Lưu lo ngại rằng câu chuyện sẽ bị đào xới lên, nguồn gốc của mình sẽ lộ ra, sự vụ nhỡ tay giết vợ cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng nên tốt nhất là làm cho kẻ điên khùng kia ngậm miệng lại. Có lẽ hắn nghĩ đơn giản rằng mạng sống của một kẻ dở dở điên điên cũng chẳng đáng gì nên việc xô anh ta xuống vực cũng dễ như trở bàn tay. Tất nhiên ông bà Miến và A Bằng biết tường tận mọi việc nhưng họ không đang tâm tố cáo chính con đẻ của mình.- Đó là lý do mỗi lần nhìn thấy tôi, cả hai đều tỏ ra sợ hãi và lúng túng. – Vĩ vẫn chưa hết bàng hoàng khi lắp ghép hình ảnh họ là ông bà nội của con trai cô và ... đã có lúc, cô là con dâu của họ. Cô nhớ lại sự chăm sóc sốt sắng của bà Miến khi cô bị ngất và được đưa về trang trại, rồi những cử chỉ âu yếm mà họ dành cho bé Bảo. - Thật kỳ lạ. Cuộc đời này thật quá kỳ lạ.- Đó là toàn bộ câu chuyện. Không phải con người ta sinh ra đã là kẻ sát nhân, nhưng lòng tham mù quáng và tính ích kỷ lo giữ thân thế cho mình đã khiến anh ta phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, cho đến khi biến thành một tên đao phủ máu lạnh. Những tên tội phạm giết người hàng loạt luôn áy náy về lần ra tay đầu tiên, nhưng vì một động cơ nào đó khiến chúng bắt buộc phải tiếp tục hành động thì lần thứ hai, thứ ba và thứ n, chúng sẽ thản nhiên kết thúc mạng sống của người khác mà không ghê tay.- Nhưng rút cục cái kho báu mà hàng trăm người đã chết vì nó, cái kho báu ấy...nó có thật hay không?Bách đột ngột dừng xe. Anh rút từ trong túi một miếng da thuộc cũ kỹ và bẩn thỉu. Anh trải rộng nó lên vô lăng.- Đây là thứ mà tôi đã tìm thấy khi chúng tôi phát hiện ra xác chết của Ráy. Chị ta đặt nó trên ngực mình chỉ trước khi tắt thở nên Lưu không phát hiện ra nó. Có lẽ Ráy không muốn kho báu huyền thoại vĩnh viễn bị chôn vùi mà không ai được hưởng.Vĩ chăm chú nhìn vào cái hình chữ nhật màu đen chính giữa tấm bản đồ.- Nó là có thật. – Bách nói khẽ. - Lời nguyền cũng là có thật. Lòng tham và sự mù quáng của con người đều có thật. Lời nguyền không phải huyền thoại mà do chính con người sau này gây ra. Vì thế, cô có đồng ý nếu chúng ta chấm dứt toàn bộ những câu chuyện này?Vĩ khẽ gật đầu. Bách mở cửa xe, lấy ra chiếc bật lửa và xoè mạnh. Ánh lửa màu vàng cam nhợt nhạt gần như không nhìn thấy được dưới ánh mặt trời. Nó khó nhọc nhấm đen dần đen dần vào một góc tấm da thuộc, rối bất ngờ, sau một cơn gió rừng kỳ lạ, ngọn lửa yếu ớt thốc lên và rừng rực như đang trong cơn thịnh nộ. Trong phút chốc, tấm bản đồ cháy rụi. Trên mặt đất chỉ còn lại một hình vuông nhăn nhúm, đen thui. Vĩ lấy chân đá nhẹ, hình vuông mủn ra rồi chỉ trong nháy mắt, gió đã cuốn ngàn vạn mảnh tro tàn len ngóc ngách khắp từng hốc cây bụi rậm. Bách đứng yên, mắt nhìn theo những vẩn tro cuối cùng bay khuất vào âm u bóng tối của rừng già rồi mới chui vào xe. Anh khởi động và nhấn ga. Bé Bảo giật mình gọi mẹ rồi lại ngủ thiếp đi.- Ban nãy anh nói rằng bé Bảo chưa nhận thức được mẹ ruột của mình, không phải thế đâu. Khi tôi mới gặp Bảo, nó đã biết chơi trò Rồng rắn lên mây. Tôi không phải là người dạy cho nó chơi trò ấy, Lưu lại càng không, vậy thì tại sao nó biết, còn ai dạy cho nó ngoài mẹ ruột của nó.Ráy đã từng nói nhiều câu kỳ dị “Cho dù cô không có được thứ cô muốn, nhưng biết đâu...đó lại là điều hay”. Đó là lời tiên đoán về đứa con trong bụng cô, mà đến giờ cô mới hiểu được ý nghĩa của nó. Nhưng chị ta cũng nói “Có những thứ cô không muốn, nó vẫn ở bên cô. Còn những thứ cô khao khát, vĩnh viễn cô không bao giờ có được”. Vế đầu là ngụ ý về bé Bảo. Cô rất muốn nói với chị ta rằng ngay cả nhà tiên tri đôi khi cũng nhầm lẫn. Sau những chuyện đã xảy ra, cô càng cảm thấy gắn bó với bé Bảo hơn tất cả mọi thứ trên đời này.- Có một điều này...tôi muốn hỏi cô. – Bách hơi ngập ngừng.- Anh cứ nói. – Vĩ nhìn thẳng vào Bách bằng đôi mắt sáng với hàng mi dày rợp.- Lần cuối cùng gặp Lưu, anh ta có nói với tôi rằng, anh ta phải để bé Bảo lại trang trại vì không muốn nó ở gần cô. Anh ta lo lắng cho sự an toàn của nó, vì đã có lúc anh ta nhìn thấy...- Tôi cầm dao khi nó đang ngủ chứ gì? – Vĩ nói nốt cái điều mà Bách đang khó diễn tả. – Là vì sau quá nhiều chuyện ở Trại Hoa Đỏ, tôi đã không tự lý giải nổi và trở nên hoảng loạn. Tôi bắt đầu tin vào những thế lực thần bí vô hình như mọi người trong trang trại này. Tôi nhớ có lần Di đã dạy cho tôi cách tạo ra một hình nhân để làm bùa yểm. Chị ta cho tôi một hình nộm nhỏ và nói rằng để tránh bị ma rừng bắt, hãy nhỏ vài giọt máu của mình lên đó, ma rừng sẽ đánh hơi thấy mùi máu mà tìm đến hình nhân thế mạng. Tôi lo sợ cho bé Bảo nên đành lừa lúc nó ngủ để chích một giọt máu ở gót chân.Vĩ cười ngượng nghịu như người ta bị bắt quả tang làm điều ngớ ngẩn. Bách nhớ ra cái hình nộm bằng rơm lấm lem vài vết đen từa tựa máu khô mà anh đã tìm thấy trong chiếc hòm đựng quần áo của Di.- Còn cậu bé kia,cô định thế nào? – Anh đang nói về Bi Nốt ruồi.- Tôi sẽ nuôi nó. Bé Bảo không có anh em, nó sẽ rất vui khi có thêm một cậu em trai nữa.“ Cô là người phụ nữ kỳ lạ và tuyệt vời nhất mà tôi từng biết”. Bách đã định nói thế nhưng tính cách khó thổ lộ cảm xúc khiến anh kịp kìm lại. Thay vào đó, anh nói một câu khác.- Bao giờ cô quay trở lại Trại Hoa Đỏ?Câu nói hàm ý về một điều mà cả hai đều biết rõ.- Ngay sau khi cho bé Bảo và Bi Nốt ruồi nhập học ổn định. Tôi muốn sớm đưa cô ấy về bên cạnh cha mình. Cô ấy đã nằm trong cái hang tăm tối đó quá lâu rồi.Trong xe lại chìm vào im lặng. Bầu trời thoẳt chuyển màu âm y như sắp có bão. Hơi lạnh từ rừng già toả lan giá buốt. Bé Bảo lại cựa mình.- Mẹ ơi,con nhớ mẹ.Cô quờ tay ra sau vỗ nhẹ lên vai nó. Mắt cô nhoè nước. Những hình ảnh chợt mờ ảo, lay động. Khuất sau những đám cây rừng, những thân người mảnh mai đang di chuyển. Cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn bà thổi sáo trong ngôi nhà cổ, cô gái cầm ngọn đèn bão trong đêm sương mù, người đàn bà áo đen trong những cơn mộng và hàng chục cô gái khác chầm chậm lướt cùng chiều chiếc xe. Vĩ giật mình quệt mắt. Đoàn người biến mất, chỉ còn những bụi hoa đỏ mọc lan bên vệ đường. Cánh hoa xoè nở, căng cứng như lớp váy man di của người vũ nữ. Bách quặt mạnh vô lăng. Họ đã ra khỏi con đường rừng.Vĩ nhìn vào đồng hồ điện tử trên xe. Cô biết rằng, chỉ còn hai tiếng nữa, họ sẽ về đến thành phố

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.