“Em đụng trúng chân mệnh thiên tử của đời em rồi, quá tuyệt.”
Chuyện là sáng hôm đó sau khi Mẫn Doãn Kì phóng xe đi trước, Lạc Kim Bối cũng chạy theo sau.
Giữa đường cô nàng muốn ghé mua trà sữa nên đã bẻ lái sang đường khác.
Và sau đó, là bị một chiếc xe khác tông trúng.
Lạc Kim Bối đập đầu vào vô lăng, trán đỏ lên một mảng, cô nàng nhíu mày, thầm nguyền rủa chiếc xe khốn kiếp kia.
Chủ nhân của chiếc xe kia bước xuống sau đó hấp tấp chạy qua, mà bản thân Lạc Kim Bối đã cầm sẵn giày cao gót trong tay.
Nói chuyện láo là vào đầu liền.
Cậu trai gõ gõ cửa kính, Lạc Kim Bối lạnh nhạt liếc qua sau đó từ từ hạ cửa xe rồi cô nàng bỗng chốc ngây người.
Là Kim Thái Hanh...
Kim Thái Hanh thấy gương mặt của Lạc Kim Bối cũng có chút ngạc nhiên, bởi bản thân đã lỡ tông trúng xe của em gái đại ca rồi.
“Anh xin lỗi nhé, em không sao chứ?”
Lạc Kim Bối đương nhiên không sao, chỉ va chạm nhẹ thôi nên cô nàng vẫn ổn, tuy nhiên bây giờ cô nàng không muốn ổn.
“Khi nãy em bị đập đầu, bây giờ đầu có chút đau.”
Kim Thái Hanh nghe xong lập tức nhíu mày, anh mở cửa xe của Lạc Kim Bối ra sau đó ôm lấy cô nàng rồi bế cô qua xe mình, bản thân gọi xe cứu hộ đến đem xe của Lạc Kim Bối đi.
[...]
“Vậy là giờ em đang trong bệnh viện à? Đập đầu có đau không?” Mẫn Doãn Kì thở hắt ra, thấp giọng hỏi Lạc Kim Bối.
“Không sao, em ổn mà. Đầu hơi đau chút nhưng hết rồi. À mà anh xin phép cho em với Thái Hanh đi, bọn em nghỉ học hôm nay.” Lạc Kim Bối nói qua di động, sau đó không đợi Mẫn Doãn Kì nói thêm gì liền tắt máy.
Niên Nhĩ Lạc ngẩng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì, cô lo lắng hỏi.
“Kim Bối cậu ấy sao thế?”
“Không gì đâu, nó lỡ va vào tình yêu thôi.” Hắn trả lời.
“...”
Mẫn Doãn Kì véo véo má của Niên Nhĩ Lạc, hài lòng xoa nắn một hồi rồi mới ngưng lại, sau đó tạm biệt cô rồi đi về lớp.
Chuông reo, giờ vào học bắt đầu. Giáo viên vào lớp, theo sau lại có thêm một bạn học sinh mới.
Niên Nhĩ Lạc một tay chống má không để tâm lắm, chỉ có Lương Thy San trố mắt nhìn lên.
“Cậu ta...”
Nói được đoạn, cô nàng lại ngây người.
Niên Nhĩ Lạc vẫn không quan tâm tiếp tục nghịch nghịch móng tay.
Giáo viên trên bục giảng nhìn về phía lớp, sau đó nâng tay chỉ về cậu bạn học kia, mở miệng nói.
“Đây là học sinh mới của lớp mình, tên Tần Hiên, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé.”
Niên Nhĩ Lạc cảm thấy cô bị điếc rồi mới nghe nhầm tên bạn mới thành Tần Hiên, sau đó cô ngẩng đầu, cũng cảm thấy mắt mình bị mù rồi mới nhìn thấy bạn mới này giống Tần Hiên.
Gái mẹ nó tức ghê á!
Tần Hiên ngay khóe môi có vết rách, trên sống mũi cao thẳng cũng có thêm vết trầy xước, bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn kiểu nào cũng cuốn hút khiến cho các bạn nữ trong lớp không khỏi trầm trồ.
“Đẹp trai quá đi mất.”
Đẹp cái con khỉ! Tra nam chết tiệt.
Hình như Tần Hiên cũng đã phát hiện ra Niên Nhĩ Lạc, cậu liếc mắt nhìn cô, sau đó lại ngây người.
“Tần Hiên, em ngồi ở cuối lớp nhé.” Giáo viên chỉ tay về phía cuối lớp, là chỗ sau lưng La Địch Noãn và Lạc Kim Bối.
Tần Hiên ngoan ngoãn vâng một tiếng sau đó đi xuống lớp, lúc đi ngang qua bàn Niên Nhĩ Lạc còn nhìn cô một cái mới chịu đi.
Niên Nhĩ Lạc đau khổ gục xuống bàn, khóc trong lòng nhiều chút.
Bà nội cha nó mắc cái gì phải học chung lớp với người yêu cũ thế hả?
[...]
Ra chơi, La Địch Noãn bị Điền Chính Quốc kéo đi mua sữa chuối, Lương Thy San thì cùng Phác Trí Mẫn đi dạo sân trường, còn Niên Nhĩ Lạc cũng sửa soạn lên lớp của Mẫn Doãn Kì.
Nhưng bị tên quỷ kia chặn lại.
“Bị đánh chưa tởn à?” Niên Nhĩ Lạc ngẩng đầu nhìn Tân Hiên, lạnh nhạt nói.
Tần Hiên thở dài, muốn vươn tay ra nắm lấy tay cô nhưng không dám, cậu mím môi, buồn bã nói.
“Ít nhất cũng để anh nói với em một câu đi.”
“Hết một câu rồi, tôi đi trước.” Niên Nhĩ Lạc nói xong thì muốn bỏ đi lại bị Tần Hiên kéo lại đè xuống ghế.
“Nhĩ Lạc, anh sai rồi.”
“Sai cũng kệ mẹ mày.”
“... Nhĩ Lạc, em nghe anh nói đi mà.” Tần Hiên rầu rĩ.
Niên Nhĩ Lạc tất nhiên không muốn cùng tên này nói chuyện, cô giãy dụa muốn thoát khỏi cậu ta nhưng cuối cùng vẫn bị nắm lại.
“Năm đó trẻ người non dạ, anh đã trêu đùa em, anh sai rồi.” Tần Hiên phát hoảng nói.
“Liên quan cái gì đến tôi chứ hả?” Niên Nhĩ Lạc oán hận nhìn cậu ta, lại không ngừng giãy dụa muốn thoát.
Tần Hiên không nhịn được nữa, cậu ta vươn tay ôm Niên Nhĩ Lạc đang vung chân tay loạn xạ vào lòng, tha thiết nói.
“Anh thích em, Niên Nhĩ Lạc anh thích em.”
Niên Nhĩ Lạc thật muốn buồn nôn, nhưng cũng chưa kịp chửi bới Tần Hiên, ngoài cửa lớp đã vang lên tiếng bàn ghế bị đá ngã.
“Nói mày một lần mà mày còn lì, hôm nay mày ch*t m* mày với tao!”